Showing user profile of selected author: - ThanhHai
Thursday, September 1. 2005Đọc chữ Việt trong web mailThanhHai Những văn kiện tiếng Việt trên mạng, kể cả i-meo, đa số đều dùng bộ mã Quốc Tế (Unicode). Nếu bạn dùng các dịch vụ quép meo (web mail) như Hotmail, YahooMail, hoặc GMail, những bức thư dạng Unicode này có thể sẽ hiễn thị hơi khó đọc trên khung trình duyệt của bạn. Lý do đơn giản là vì, thông thường thì các dịch vụ trên ứng dụng theo bộ mã Tây Âu (chế độ ISO-8859-1), thay vì Unicode. Nói chính xác và nghiên về khía cạnh kỷ thuật hơn thì Hotmail và Yahoo Mail không tuân thủ theo chỉ định bộ mã hiện hành trong bức thư. Trong mỗi bức i-meo, ở phần đầu (message header) đều có chỉ định bộ mã (character encoding) hiện hành cho bức thư ấy. Với những bức thư dạng Unicode thì chỉ định bộ mã này là utf-8. Hotmail và Yahoo Mail thì lại lờ đi, không tuân theo chỉ định này, mà cứ dùng bộ mã Tây Âu. Cho nên các chữ Việt "được" hiển thị một cách khó coi trên trình duyệt của bạn là như thế. Trái lại, GMail có phần tân tiến hơn, tuân thủ rất ngoan ngoãn theo chỉ định bộ mã của từng bức thư, nên các bạn dùng GMail sẽ không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên số lượng người dùng GMail hiện nay so với các dịch vụ khác hãy còn quá ít. Nếu bạn không may mắn rơi vào loại đa số những người không dùng GMail, mà lại dùng Hotmail hoặc Yahoo Mail, hãy theo những động tác sau đây để điều chỉnh trình duyệt của bạn hiển thị theo bộ mã Unicode:
Kể từ đây, bạn sẽ đọc được cái i-meo tiếng Việt Unicode với đầy đủ dấu vết quen thuộc. Bộ mã UTF-8 có bao gồm cả các bộ mã của đa số các ngôn ngữ, cho nên động tác trên tương đối là vô hại cho sự hiển thị bình thường cho các trang quép ngoại ngữ khác. Friday, August 19. 2005Tự sát lắm khi lại là một hành động hèn nhátThanhHai Chúng ta thường đọc truyện của những bật anh hùng hiên ngang bất khuất, thà tuẩn tiết chứ không chịu bị kẻ thù bắt sống và làm nhục. Ta có thể thông cảm được rằng đây là những hành động gan dạ, có ý nghĩa, và đáng được kính phục: họ thà chết cho lý tưởng và niềm tin của họ, chứ không thể sống trong môi trường hoàn toàn trái ngược với quan niệm của họ. Nhưng đôi khi, hành động tự kết liễu mạng sống của chính mình lại là một hành động thật hèn nhát. Cách đây không lâu tôi có dịp đi an ủi một người bạn thân. Anh ta đang thất tình, bị người yêu ruồng bỏ cho nên chán đời, không muốn sống nữa. Nhớ lúc xưa thời niên thiếu, tôi cũng có một giai đoạn thật chán nản với cuộc đời, chán đến độ mà ý định từ giã trần gian đã có thoáng qua trong đầu. Những ý nghĩ bi quan dồn dập, cảm giác mình thật cô đơn, lẻ loi trên đời, người thân duy nhất của mình lại không hiểu mình, lại bênh vực cho người dưng. Đêm đến tôi ra băng ghế nơi công viên gần nhà nằm nghĩ ngợi mông lung, mà tim đau nhói, nước mắt cứ tuôn trào. Tự nghĩ nếu bấy giờ mình biến mất khỏi thế gian này, thì biết có ai tiếc nhớ đến mình không nhỉ! May cho tôi! Lúc đó tôi đã gặp được Chúa tôi. Không biết là do Ngài thúc đẫy hay vì lẽ nào khác, tôi nhớ lại Giáo Điều của Đạo Công Giáo không cho phép tôi tự ý lấy mạng mình. Rồi tôi lại chợt nghĩ ý định vừa rồi của tôi quả thật là hèn nhát. Nếu tôi vì chịu chút khổ nhục không nỗi mà tự kết liễu đời mình, chẵng phải là đang muốn trốn tránh, muốn thoát ly với cái khổ ấy sao? Và sự trốn tránh ấy chẵng phải là định nghĩa của sự hèn nhát thì còn gì? Từ đó tôi có quyết định: nếu cuộc đời chỉ có khổ, thì tôi phải mạnh dạn mà sống để tiếp nhận trọn cái khổ ấy, và đễ coi cuộc đời còn ban cho tôi những cái khỗ nào nữa. Nếu là do Trời phạt mà tôi khổ, thì tôi thà mình bị phạt ở đời này, còn hơn chịu phạt nơi đời sau. Và nếu bạn không tin ở đời sau, thì bạn càng nên vứt bỏ cái ý định hèn nhát ấy mà trân trọng cho cuộc đời này. Vì theo quan niệm của bạn, bạn chỉ có 1 cơ hội duy nhất đễ sống! Chúc bạn có nhiều nghị lực, đễ can đảm đối diện với những khó khăn trong cuộc sống, bất kể chúng có to tát thể nào. Ngọc bất trát bất thành khí. Friday, May 20. 2005Tiểu tử gặp mỹ nhân, Anh hùng gặp nạnThanhHai Đêm hôm qua tôi liên tiếp gặp hai giấc mơ hơi quái dị.... Tôi đang sống ở Sài Gòn, nhà của Nội tôi hồi xưa. Đang đánh bóng chuyền với vài đứa bạn hàng xóm ở sân banh phía trước nhà. Chợt có cô gái hàng xóm đến đứng ngoài rào xem chúng tôi chơi banh. Trong giấc mơ, tôi nhận thức rằng cô ta trạc tuổi tôi, trang điểm thật là xinh đẹp đến mê hồn [nằm mơ mà ]. Hình như là đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại cô. Khi bọn tôi tạm ngưng trò chơi banh, nghỉ mệt, tôi rảo bước đến cuối sân banh trò chuyện với cô nàng. Hai chúng tôi người đứng trong sân, người đứng ngoài, ngăn cách bởi vách rào lưới kẽm. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì, chỉ mài mại là hình như như cô ta đi du học mới về. Nói chuyện một hồi thì nàng mời tôi khi nào rãnh ghé nhà chơi. Tôi trong lòng hơi ngài ngại, vì lâu rồi đã không bén mản sang nhà ông bà hàng xóm, vi ông bà này người Bắc rất khó tánh, nhưng vì người đẹp, tôi cũng bấm bụng ừ đại. Chợt cô nàng thì thào điều gì đó tôi nghe không rõ, tôi bèn xích lại gần cho nghe rõ hơn. Lúc mặt giáp mặt, cách khoảng chừng li tí, tôi nhất thời động lòng muốn đặt vào môi cô nàng một nụ hôn nóng bỏng, nhưng không hiểu sao sau đó lại quyết định thôi, và quay mặt sang bên phải, kề tai lại gần để nghe lời nàng thì thầm. Tôi bây giờ cũng chẵng nhớ nàng thì thào điều chi. Chỉ nhớ rằng sao đó chúng tôi chào tạm biệt, và tôi quay vào nhà, và khám phá ra người nhà đã khóa cửa đi hết. Tôi bị nhốt bên ngoài vì trong mình không có đem theo chìa khóa. Điều ly kỳ của giất mơ này là trong ký ức của tôi, hình như ông bà hàng xóm này chỉ có con trai, tuy có một bé gái nhưng đã bị chết yểu từ lúc mới lọt lòng. Một hôm tôi về nhà thì phát giác ra nhà đang bị kẻ trộm "hành sự". Tôi nổi máu anh hùng, xách cây xà beng rượt bọn chúng ra ngoài, và đuổi theo chúng rất gấp, định tóm cổ cả bọn (4 đứa, Mỹ đen) báo cho cảnh sát. Tôi đã đuối đến gần cách bọn chúng độ khoảng trăm mét, thì một anh chợt đứng lại, moi trong người ra một cây súng lục vàng chói vơ lên, lăm le nhìn tôi. Tôi hoảng hồn, chợt khựng lại, và quay đầu chạy ngược chiều. Bọn chúng bây giờ bắt đầu đuổi theo tôi. Lúc đầu thì thôi chạy gượng ghệu lắm, muốn chạy cho thật nhanh mà sao đôi chân lúc này nó nhẻo nhẹt ấy, như là một đoạn phim "slow motion". Nhưng cuối cùng cũng thoát được bọn chúng một khoảng khá xa, và tới một đường hẻm hoang vắng. Nhưng lại là một con đường cùn. Mở máy điện thoại cầm tay, tôi gọi cứu cấp 911. Nhưng người bên kia đường giây chỉ cười ha hả rồi thì cúp máy. Tôi bèn loay hoay tìm một nơi ẫn núp. Hôm sau, [vẫn còn trong mơ] tôi đi lang thang ngoài đường thì thấy đài truyền hình loan báo: hôm qua, cảnh sát đã tìm thấy một thi hài bị giết hại đầy máu me, ở nơi đường hẻm có tiếng là lúc nào cũng hoang vắng. Anh ta là nạn nhân của một vụ trộm cắp. Nhưng lạ một điều là trước khi gặp nạn, anh ta đã viết mấy tấm giấy nhỏ và rải rác hai bên cạnh đường, và nhờ manh mối đó cảnh sát đặc vụ đã khám phái ra một đường giây trộm cướp có tổ chức, bắt nguồn từ ngay trong ty cảnh sát. Kết quả, bọn trộm bị bắt, và một số sĩ quan cao cấp trong ty cảnh sát bị thanh trừ, và lãnh án tù. Sunday, May 15. 2005Cơn Sốt IRCThanhHai Vào năm 1992, tôi bắt đầu vào theo học chương trình Cử Nhân Khoa Học Vi Tính của Đại Học Viện Waterloo. Ở đấy, tôi được lần đầu tiên làm quen với mạng Internet. Đây là thời điểm khoảng một năm trước khi Mạng Lưới Vi Tính Toàn Cầu (World Wide Web) được phổ biến ra cho dân chúng tiêu dùng. Trước đó thì mạng Internet chỉ được sử dụng trong khuôn viên của các Đại Học viện, hoặc các cơ quan quân sự của các cấp chính quyền như ở Mỹ và Canada. Bước vào thế giới Internet lúc bấy giờ, tôi đã khám phá ra một hiện tượng gọi là Internet Relay Chat (IRC), một phương thức đàm thoại trực tiếp với những người khác trên khắp địa cầu, qua mạng Internet. Có thể nói IRC là tổ tiên của phong trào "chat" trên mạng World Wide Web sau đó. Lúc bấy giờ, trong trường tôi chỉ có tôi và một ít người khác khám phá ra được trò chơi này. Tôi lấy bí danh là pmtk ("Phục Ma Thần Kiếm")--ảnh hưởng phim kiếm hiệp--để tán gẫu cùng các sinh viên đến từ các nước như Mỹ, Canada, Úc, Thụy Điển, vv.... Chơi được mấy ngày thì tôi làm quen được một người tên là Ngân. Có lẽ vì nói chuyện hợp khẩu hay chi đó, mà tôi đã có lòng mến Ngân. Hai đứa chỉ nói chuyện thông thường với nhau, có điều là chúng tôi không hề hỏi chuyện riêng tư của nhau, và không hề hỏi tuổi tác lẫn nhau. Càng nói chuyện thêm thi tôi càng cảm thấy mến mộ Ngân thêm, đến nỗi khi nào không có lên IRC tâm sự với Ngân thì tôi lại nghĩ đến Ngân. Trong chốc lâu, tôi đã trở thành một anh chàng si, hầu như đã bị ám ảnh bởi một người không hình không bóng này, đến nỗi bài vở bị sao lãng, học điểm bị xuống dốc. Ngân không bao giờ mở lời nói là thích tôi hay gì cả. Chỉ có mình tôi ngày đêm ôm ấp một hình bóng hư ảo như thế. Cho đến một hôm, tôi lại lên phòng chát. Như thường lệ Ngân cũng có mặt. Nhưng lần này thì Ngân đang nói chuyện với một vài anh chàng bạn khác, có vẻ như là thân với Ngân lắm. Tôi đoán họ là các "anh chàng" vì họ xưng hô với nhau toàn là mầy, tao, mi, tớ. Chợt một anh nói: - Này Ngân, cứ tối ngày ôm cái máy IRC hoài. Bộ không sợ bà xã dẹp đi cái máy vi tính hay sao? Lại thấy dòng chữ của Ngân hồi đáp: - Bả đi làm ban ngày đâu có ở nhà, hơi đâu mà lo! Trời! Ngân của tôi là một đàn ông sao??? Thế là hết. Ngay lúc đó, bao nhiêu hình ảnh trong đầu óc mà tôi đã mường tượng về một người con gái kiều diễm đầy nữ tính tên Ngân, đột nhiên vỡ tan. Từ đó, cơn sốt ai-a-rờ-si (IRC) của tôi đã dịu đi, và tôi không còn dám bén mảng lên phòng chát nữa...cho tới khi năm cuối của cuộc đời sinh viên của tôi, nhưng đó lại là một câu chuyện cho dịp khác vậy. Defined tags for this entry: waterloo
Monday, April 25. 2005Độc Cô Thanh TịnhThanhHai Độc Cô Thanh Tịnh*Thẩn thờ đơn độc như áng mây *** Nối liền như những ngôi sao sáng *** Sóng hồ vui lây cùng đua nhảy *** Giờ đây lưng tựa bên ghế dựa * Phỏng dịch từ bài thơ Daffodils (Hoa Thủy Tiên) của thì hào William Wordsworth (1770-1850) Wednesday, April 20. 2005Mỹ Nhân Thiên HạThanhHai Hôm qua trong giờ nghỉ trưa, tôi tản bộ qua khu chợ Sherway Gardens tìm chút đồ ăn trưa. Đã lâu rồi tôi ít ra đây ăn, vì thường đem theo cơm trưa và ăn tại trong sở làm việc. Nhưng hôm qua trời khá đẹp và có nắng ấm, nên tôi đã cao hứng rũ bọn đồng nghiệp cùng đi ăn trưa, tắm nắng. Một trong những trò hơi tinh nghịch của bọn tôi khi đi dạo phố như thế này là trò "Chiêm ngưỡng và bình luận về mỹ nhân thiên hạ", mà Sherway Gardens lại không kém gì số lượng mỹ nhân, mười nàng vẹn mười, ai cũng có cái vẽ kiều diểm riêng của họ. Ngắm nhìn qua các nàng tấp rập khắp nơi trong khu phố, tôi chợt nghĩ: Thiên Chúa quả thật là một nhà điêu khắc kỳ diệu, đã nắn nót ra bao nhiêu sắc đẹp nghiêng thành đổ nước đến như thế. Nhìn nét mặt yêu đời của họ, tôi lại nghĩ. Chắc họ ai cũng đã có được người yêu mến họ trong đời này. Rồi tôi lại nghĩ, Chúa tạo nên các mỹ nhân trên thế gian này ắt là vì Ngài muốn trêu chọc tôi. Vì bản thân tôi tự biết sẽ không bao giờ có diểm phúc được xứng đáng đụng đến mổi vạt áo của các nàng tiên này. Đây là số kiếp, hay là do tự mình tạo nên khoảng cách đây nhỉ! Saturday, April 16. 2005Nhớ Kỳ Nữ Đất Phù TangThanhHai Rồi sau đó, tôi và gia đình phải dọn đi nơi khác. Ngày xuất hành nàng bị đau chân không đi tiển biệt tôi được, nhưng không quên viết bức thư, kèm theo một món quà từ biệt, nhờ nhỏ bạn đưa dùm cho tôi. Tại nơi cư ngụ mới ở thị trấn Karasuyama, thuộc tỉnh Tochigi, gia đình tôi lại tạm ở đậu tại nhà xứ của một vị linh mục. Tôi còn nhớ một hôm, đang chuẩn bị đọc kinh ban tối tại phòng nguyện thì có cú điện thoại gọi đến...có người muốn tìm tôi! Tôi ngạc nhiên cầm lấy ống nghe. Bên kia đường dây lại là tiếng của cô nàng. Tôi vì lo hao tốn phí tổn cho cú điện thoại viễn liên đối với đường dây điện thoại của vị linh mục, nên nói hoa loa mấy câu với cô nàng rồi vội vàng cúp máy. Đó hình như là lần cuối tôi liên lạc với nàng. Sau đó gia đình tôi lại lưu lạc sang xứ rừng phong này, và hai đứa tôi hoàn toàn mất liên lạc với nhau từ đấy. Đến nay đã 20 năm qua. Nga nhi, chẵng biết bây giờ em đang ở đâu và đang làm gì, nhưng anh hy vọng em đang hưởng một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc. Xin Chúa luôn ban nhiều bình an và phúc lành cho em cùng gia đình. Đôi dòng trên đây là để tưởng nhớ đến tình bạn ngắn ngủi của hai ta. Saturday, April 2. 2005Giã biệt một vị thánhThanhHai Hôm nay, đang trên đường đến sở làm việc thì tôi nghe được tin Đức Thánh Cha (ĐTC) Giôan Phaolô II, lảnh tụ tinh thần của hơn một tỷ giáo dân trên toàn thế giới, vừa từ trần vào 19 giờ 37 phút, giờ quốc tế (GMT), sau 84 năm lưu lạc dưới trần gian, và 26 năm nhiệt tình trong chức vụ Giáo Chủ của Hội Thánh Công Giáo La Mã. (Trên mạng của Người Tín Hữu có đăng về tiểu sử của Ngài.) ĐTC có tiếng là một vị Giáo Chủ được mến mộ không những bởi hơn một tỷ giáo dân trên toàn thế giới, mà còn được bao nhiêu người thuộc giáo phái khác kính nể vì tinh thần đoàn kết và gương chịu đựng của Ngài. Ngài là vị giáo chủ đầu tiên viếng thăm và cầu nguyện tại thánh đường của Giáo Hội Do Thái [Associated Press]. Và mặt dù luôn đau đớn do sự hành hạ của chứng bệnh Parkinson, một căn bệnh mãn tính về hệ thần kinh làm cho các cơ bị rung và yếu đi [KSVN Dictionary], ngài đã không ngừng hoạt động tích cực trong nhiệm vụ thiêng liêng của Ngài, hành hương đến khắp nơi trên thế giới để loan truyền sứ điệp. Nhiều người đã quy cho Ngài cái công đức đã ảnh hưởng đến sự tan rã của chủ nghĩa cộng sản ở Ba Lan--quê hương Ngài nơi trần gian--mà không tốn một giọt máu nào. Tôi còn nhớ cuộc viếng thăm của Ngài đến Toronto, nhân dịp Đại Hội Thế Giới Trẻ 2002. Tôi và Thảo cố dầm mưa, cùng với hàng ngàn người khác, già trẻ lẫn lộn, ra tận Downsview Park để được tận mắt chiêm ngưỡng và nghe thông điệp của Ngài: "Hỡi giới trẻ trên toàn cãu, thế giới đang cần các con. Các con là hạt muối cho nhân loại, là ánh sáng cho thế giới." Sau 84 năm lưu đày nơi trần gian, ĐTC đã không lãng phí một giây phút, sống một cuộc đời đầy linh động và ý nghĩa. Và giờ đây Ngài đã trở về bên cạnh Chúa, để lại chúng con nơi chốn bể dâu này, tiếp tục hành trình gian nan, tiếp tục vác thập tự giá của cá nhân chúng con. Xin Chúa ban ơn sốt sắng cho chúng con, để chúng con biết noi gương chịu đựng của ĐTC trong hành trình của cuộc đời Ngài, cũng như Ngài đã noi gương chịu đựng của Chúa Giêsu. Amen. Monday, January 31. 2005Blog là cái quái gì hử?ThanhHai Blog là một từ ghép của hai chữ web và log, tức là: nhật ký trên mạng. Nhưng với nhật ký thường, có tính cách riêng tư, người viết thường không muốn ai đọc được nhật ký của mình hết. Ngược lại, nhật ký trên mạng cốt ý là muốn có càng nhiều người đọc càng tốt. Người viết thấy có cái gì đó vui vui khi thấy có người lại hứng thú theo dỏi cái cuộc đời hằng vô vị của mình. Từ blog này có thể dùng ở dạng danh từ, hoặc động từ. Ví dụ - ở dạng danh từ: I started a blog today. - Hôm nay tôi đã khởi đầu một trang blog. hoặc, động từ: I watched a rather interesting show on TV last night. I think I'm going to blog about it. Tối hôm qua, tôi đã xem được một chương trình truyền hình khá hay. Tôi nghĩ chắc tôi sẽ viết một bài blog (để phê bình) về chương trình ấy. Tản bộ trên blogspot.com tôi bắt gặp đa số các trang blog của người Việt mình là do các cô cậu sinh viên du học ngoài này, nhớ người yêu, thay vì viết thư, thì các cô cậu bèn làm quách một trang nhật ký công khai như thế này để tâm sự với nhau. Công khai vì tất cả ai trên mạng đều có thể đọc được những trang nhật ký của họ. Có lẽ chính do sự lộ liễu công khai ấy là cái tạo cho họ có cảm giác chút lãng mạn trong tình yêu chăng? Ví dụ: http://hoatrang.blogspot.com Vào thời kỳ từ thập niên 90 thì người ta sôi nỗi tham gia vào các trò chơi tình tứ lãng mạn như email và chat khi các trò này mới khởi đầu. Nay, trong thiên niên kỷ mới này, tuy email và chat vẫn còn thịnh hành, nhưng hiện tượng mốt mới nhất hiện nay ắt phải là hiện tượng blog. Đọc những lời tình tứ của họ, tôi không khỏi chạnh lòng nhớ lại mình cũng có một thời tham gia vào những trò chơi tình yêu thời đại này, nay nhớ lại dường như đã xa xăm, mơ hồ chừng nào ấy! Đây là những kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân. Đấy là nói về mặt áp dụng với tính cách xã hội của blog. Còn về phe trí thức, đã xưa rồi những quan niệm cạnh tranh ích kỷ với tính cách giấu nghề. Hầu hết các nhà trí thức và chuyên gia hiện nay đều tin rằng, việc chia sẽ kinh nghiệm và học thức chung là việc làm đại ích cho thời đại, giúp thế giới cùng mở mang trí thức, và đẫy mạnh đà phát triển trí tuệ chung của nhân loại ngày càng xa hơn. Blog là phương tiện đơn giản nhất để chia sẻ với các đồng nghiệp, những quan điểm, lý luận, và sáng chế mới trong nghề nghiệp của họ, và mở cửa cho cuộc trao đổi trí thức và tư tưởng, trong tinh thần xây dựng cho nhau. Defined tags for this entry: blog
Độc Cô Quái Khách Đảo Lộn Càn KhônThanhHai Bóng mặt trời đã về chiều. Trời tây nguyên quan đản thật là đẹp. Nhưng quan cảnh hoàng hôn lúc nào cũng có cái gì đó hơi âu sầu, ảm đạm, khiến cho người ta không khỏi có chút mũi lòng khi liên tưởng đến tuổi đời mình đã về chiều cũng như bóng hoàng hôn này. Cảnh vật thật êm đềm, không một tiếng người. Chỉ có tiếng của đàn chim se sẻ, chí chít réo gọi nhau, bay lượn trên bầu trời, và dưới đất, tiếng các loài côn trùng cùng hòa nhau như là một dàn nhạc hòa tấu êm dịu của thiên nhiên. Chung quanh nơi đây hầu như toàn là đồi và núi. Trên đồi có lưa thưa những hàng cây phong. Đằng xa, núi tuyết phủ quanh năm. Dãy tuyết sơn này trãi dày dường như tận chân trời. Chân núi nằm ở dưới một thung lũng. Trong thung lũng có một con đường nhỏ hẹp dẫn lên đồi phong. Đấy là con đường duy nhất ra vào thung lũng này. Từ trên đồi, ở đầu đường đi vào thung lũng có đóng một tấm bảng nhỏ có ghi bốn chữ: Độc Cô Tịnh Cốc. Nét chữ đã bị phai màu, dường như đã được đóng ở đó lâu lắm rồi. Trong cốc có một căn nhà nhỏ duy nhất, được dựng lên ở ngay dưới chân núi. Ngôi nhà cất bằng gỗ cây, cột bằng cây, nóc bằng cây, và vách cũng bằng cây. Nóc lợp gạch ngói. Ở trước nhà có dựng một bàn trà nhỏ và ba cái ghế để chung quanh bàn. Ngồi trên một chiếc ghế là một lão già, tóc đã bạc gần hết đầu. Xem lão tuổi cở độ ngoài lục tuần. Lão ngồi nhâm nhi ly trà, mắt đăm chiêu suy nghĩ, không biết nghĩ điều chi. Một lát sau, có một thiếu nữ từ trong nhà đi ra, mang ấm nước sôi vừa châm thêm vào bình trà của lão, vừa nói: - Cha à, cha uống thêm trà nha. Lão gật gù, trả lời cho có lệ, - Ờ, được rồi con. Xuân nhi, con vào chuẩn bị phòng thí nghiệm dùm cha nhé. - Dạ, thưa cha. Cô gái trả lời, rồi quay vào trong. Cô ta hành động và nói chuyện có chút nào đó không được tự nhiên mấy. Cử chỉ của cô gần giống như một người máy rôbô hơn là người thường. Lão già ấy là Độc Cô Thanh, mấy mươi năm trước đã từng gây chấn động giang hồ với danh hiệu là Độc Cô Quái Khách. Lão đã ở đây suốt mười mấy năm nay rồi. Từ khi rút chân ra khỏi chốn phồn hoa đô thị, lão đã về đây sống một cuộc sống ẫn cư một mình, không vợ, không con, ngày ngày nghiên cứu sở trường của lão là chế biến siêu người máy có đặt tính và biết nói chuyện giống như con người. Các người thân của lão, người thì đã bỏ lão ra đi, người thì phiêu bạt khắp năm châu bốn biển không còn biết đâu để liên lạc. Tuy là nói vậy, nhưng ở thời đại văn mình này, thế giới nối liền và gắng bó với nhau qua một siêu mạng lưới thông tin khổng lồ mà hầu như nhà nào trên quả địa cầu này cũng là một giao điểm trên mạng ấy, thì muốn tìm nhau thật không phải là điều khó. Chắc họ giờ cũng đã an phận. Còn phần lão, chắc xưa kia đã gây nhiều nghiệp chướng, nên giờ đây phải lãnh phần hỏa báo, buộc phải sống một kiếp cô độc cho tới cuối đời. Biết làm sao hơn. Khi đã ráng hết sức mình rồi, thì chỉ đành thốt lên câu "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" thôi. Hiện giờ, niềm vui duy nhất của lão chỉ còn là những tạo vật giống người nhưng không phải người, do đầu óc sáng tạo của lão cho sanh ra. Lão coi chúng như là con cái của mình, trông nom chúng từng li từng tí. Ngược lại chúng giúp lão làm những chuyện lặt vặt như sửa sang nhà cửa, trồng trọt, nấu nướng, giặt giũ, để cho lão rảnh tay mà dốc toàn tâm trí vào việc nghiên cứu của lão. Một ngày nào đó, khi lão chết đi, lão đã thảo lệnh cho Xuân nhi, có trách nhiệm chôn cất cho lão. Ngồi trầm ngâm với bình trà trước sân nhà một hồi lâu, chợt lão nhớ ra một điều: đã đến giờ lão phải thử nghiệm cái sáng chế mới của lão. Nghĩ tới đây, lão bèn đứng vậy đi vào nhà. Trong nhà, lão vận một bộ đồ dạ hành trắng toát, ngang lưng thắt một sợi vải đen. Giày ống đen. Vận đồ xong, lão đi qua phòng bên cạnh. Đây là phòng thí nghiệm của lão. Trong phòng toàn là máy móc kháp nơi, màn ảnh máy vi tính xếp hàng một dãy, mổi màn ảnh đang hiện lên các biểu đồ khác nhau, dường như chúng đang làm công việc theo dỏi, đo lường cái gì đó. Căn phòng bị ồn lên bởi các âm thanh hoạt động của các máy móc, tất cả đều hoạt động bằng năng lượng mặt trời do máy biến điện của lão thu thập và tích trữ hàng ngày. Xuân nhi đã chuẩn bị mọi dụng cụ cho lão. Chính giữa phòng có trải một miếng vải, và có một bệ ngồi. Ở một góc của miếng vải có hai mạch dây điện dẫn đến hệ thống các máy móc. Bên cạnh bệ ngồi là một cái nón tựa như cái nón lá mà thời xưa đời ông bà nội của lão người ta thường đội để che nắng. Chỉ có điều, cái nón của lão không phải làm bằng lá dừa như nón của họ, mà lại làm bằng một thứ kim loại titanium, tuyệt mỏng, nhưng lại tuyệt cứng. Độc Cô Thanh đi thẳng đến bệ đó, cầm nón lên đội vào đầu xong, bèn ngồi xếp bằng lại trên bệ, tựa như người ngồi thiền. Ngồi vào xong, lão bắt đầu vận công cho khí tụ đan điền một hồi lâu, rồi đưa hai bàn tay đưa lên ngang ngực và cho hai lòng bàn tay xoay vào nhau, trái trên, phải dưới. Mặt lão bắt đầu ửng hồng. Trên đầu, qua cái nón, có chút khói bắt đầu nghi ngút bốc lên. Lão vận khí đưa lên hai huyệt tàng huyết phía sau hai vành tai, chổ giao chạm với hai mạch điện trong nón. Chợt cái nón bắt đầu phát hào quang đủ màu. Đây là bắt đầu của giai đoạn thứ nhất. Lão đưa hai bàn tay đẫy ra hai bên ngang vai, xong hai tay xoay ngượt chiều đồng hồ thành một vòng thái cực ngay trước mặt, từ hai bàn tay cũng phát ra hào quang, tay xoay tới đâu thì luồng hào quang đi theo tới đấy, xoay được độ bảy vòng rồi thì ngưng. Tay đã ngưng, nhưng luồng khí phát ra từ bàn tay đã in trong không khí trước mặt lão một vòng thái cực, và vòng này tiếp tục quay. Đây chính là giai đoạn thứ nhì của tuyệt kỹ Càn Khôn Đại La Di do chính lão vừa mới sáng chế ra. Lần đầu tiên thi triễn coi như là để thí nghiệm, đặng thì tốt, không đặng thì có thể lão sẽ toi mạng. Lại nói, vòng thái cực càng quay càng nhanh, hào quang càng sáng rực, cho tới khi cả ánh sáng đã bao trùm quanh người lão. Càn Khôn Đại La Di đã thi triễn tới giai đoạn thứ ba. Ánh sáng đang bao quanh người lão đột nhiên thu nhỏ lại, và trong tíc tắc đã nhỏ bằng hạt gạo, rồi từ từ biến mất, và đồng thời lão Độc Cô cũng biến đâu mất. Dường như lão đã bị luồng ánh sáng ấy nuốt chững, trả lại sự yên tĩnh cho căn nhà dưới chân núi. Lão già Độc Cô Thanh đã biến đi đâu? Đi làm gì? Mà tại sao đột ngột lại biến mất? Phải chăng cuộc thí nghiệm của lão đã bất thành và lão đã bị thiệt mạng? Hoặc biết đâu lão là tiên thánh, có khả năng xuất thần nhập hóa chăng? Sunday, January 23. 2005Mộng Vô ThườngThanhHai Tô Vũ đang nằm ngủ trên giường, đột nhiên bị một cảm giác là lạ làm tỉnh giất. Tuy tỉnh nhưng chưa mở mắt ra được do nguyên nhân nào đó chàng chưa rõ. Bên cạnh chàng, văng vẵng tiếng nhạc và lời ca của một thiếu phụ. Nhịp nhạc đều đều, giọng ca thánh thót giống như giọng của các nàng siren trong truyện thần thoại Hy Lạp, đã từng dùng lời ca quyến rũ của mình để dụ các chàng thuỷ thủ vào chổ chết. Chỉ có điều, giọng ca của thiếu phụ ở đây nghe réo rắc, có chút lạnh hồn, âm thanh nghe tuy xa mà gần, tuy gần mà xa, gần như âm thanh của các quỉ vô thường đưa tử vong linh về chầu diêm phủ. Mình thật là vớ vẫn! Tô Vũ cười thầm trong bụng, rồi toan mở mắt ra để xem thật hư. Lạ thay! Cố gượng cho mấy cũng không mở mắt ra được. Chung quanh chàng vẫn còn có cảm giác như có ai đó, hay một "gì" đó, đang hiện hữu trong phòng này. Cả người chàng dường như bị tê liệt, không cự động được. Tô Vũ cố gượng sức cho mấy để xoay dịch cánh tay tí xíu, nhưng cánh tay dường như đang bị một sức lực nào đó mạnh ngàn cân, đang ghì chết lại một chổ. - Chết! Phen này chắc lại bị ma quỉ tới phá nữa rồi. Tô Vũ lại nghĩ thầm, trong lòng tự nhiên thoáng lên chút hốt hoảng. Nghĩ tới đó, chàng vội định tâm, ngẩm mấy lời cầu nguyện trong đầu, - Lạy Cha của con ở trên Trời. Xin hãy cứu con cho khỏi sự dữ. Amen. Kỳ thay, lời cầu không hiệu nghiệm. Đây không phải là lần đầu chàng bị ma quỉ tới quấy phá trong giất ngủ. Nhưng mấy lần trước, chàng chỉ cần lẩm nhẩm mấy lời cầu nguyện thì lại vùng mình tỉnh dậy được ngay. Hôm nay sao lại không được? Phải chăng chàng đã làm điều gì có lỗi cùng Chúa, nên Ngài đã bỏ, không còn ở bên cạnh chàng như mọi ngày nữa. Ý nghĩ đó làm Tô Vũ càng thêm hoang mang. Chàng cố tập trung vận hết mười phần công lực dồn vào cánh tay trái. Sau cùng cánh tay cũng nhút nhích được tí xíu. Mắt cũng hé mở được tí xíu, nhưng chưa mở to được hoàn toàn. Qua khé mắt, trong quang cảnh lờ mờ nơi phòng ngủ, Tô Vũ nhìn thấy lờ mờ một bóng trắng, tựa như một cụm mây hình người, đang vơ vỡn giữa phòng. Chàng thất kinh hồn vía, vội nhắm mắt lại ngay và rít lên những lời cầu nguyện trong đầu. - Lạy Chúa con. Dù cho con có yếu đuối làm việc chi mắc tội với Chúa đi chăng nữa, thì xin Chúa cũng thương đừng bỏ tôi tớ hèn mọn này. Khoảnh khắc sau, chàng lại hí mắt ra dò thám. Bóng trắng kia đã biến mất. Thử cử động cánh tay thì thấy tay đã cựa quậy được. Tô Vũ bèn mở choàng mắt ra, ngồi nhỏm dậy. Ủa! Căng phòng có ánh sáng đầy đủ lắm. Nhìn qua cửa sổ, xem cảnh bên ngoài, chàng đoán là không ngoài hai hoặc ba giờ chiều. Thì ra là ngủ trưa gặp ma. Nhưng lạ thay! Điệu nhạc và tiếng hát của người thiếu phụ vẫn còn phây phất đâu đây. Nhìn lại bên cạnh giường, hướng về tiếng hát, chàng bắt gặp cái máy cassette đang nằm đó. Ỗ hay! Thì ra lúc trước khi đi ngủ chàng đã để băng nhạc lạ mới mua được ở garage sale về nghe thử đây. Trước khi đi ngủ chàng đã để nó vào máy nghe để dỗ giất ngủ. Chính băng nhạc ma quái này đã khiến chàng gặp cơn ác mộng. Chàng cuối xuống nhặt cái máy cassette nhỏ loại cầm tay, và bấm nút ngưng. Nút ngưng đã bấm. Nhưng tiếng nhạc vẫn còn. Quái! Chàng mở máy trút mấy cục bin hết ra ngoài, đồng thời lấy băng cassette ra khỏi máy. Tiếng ca ma quái vẫn tiêp tục, mà lại còn lại càng nhanh nhịp và lớn tiếng hơn lúc trước. Tô Vũ quýnh người lên. Từng tuổi này mà lại gặp mấy chuyện con nít như là bị ma nhát hay sao. Chàng cầm máy cassette, lần bước lên lầu tìm cô bạn đang ngủ bên trên. Chàng linh tính hình như là Tố Hằng sẽ có câu giải đáp cho chàng. Điệu nhạc và giọng hát ma quái của người thiếu phụ vẫn phát ra từ cái máy hầu như đã bị phá hủy, không bin, không băng cassette, mà vẫn hát. Tố Hằng, cô bạn đồng hành của Tô Vũ, cũng đang ngủ trưa trên lầu. Điều hơi lạ là Tô Vũ nhận thấy nét mặt nàng trắng bệch, tái mét tựa như người của âm ty địa phủ. Chàng vừa lay nhẹ vai, vừa đưa cái máy đang hát trước mặt Tố Hằng. - Hằng muội. Dậy mau đi. Em coi cái này là cái quái gì nè. Tố Hằng mở mắt ra, trông rất tỉnh táo không giống như người đang ngủ. Dường như cô ta đang chờ chàng lên và đã biết rằng chàng muốn hỏi gì. Không cần chàng kể lễ về giất mơ vừa qua, nàng hình như đã biết được. Tố Hằng mỉm cười một cách thần bí, nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ và nói: - Vũ ca. Anh không biết sao? Đây là do Ơn Trên đang thử lòng để nhắc nhỡ anh đó. Tô Vũ còn đang thừ người ra, cố suy nghĩ coi Tố Hằng nói vậy là ý gì, thì điệu nhạc và tiếng hát của thiếu phụ trong máy cát-sét chợt ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng nói ôn tồn của một người đàn ông. Tô Vũ chợt bừng tỉnh giất. Nhìn quanh căn phòng còn tối om. Nhìn lên máy đồng hồ ra-di-ô đang chỉ mười một giờ rưỡi tối. Trong radio, tiếng một ông xướng ngôn viên đang đọc bản tin tức giữa giờ như thường lệ. Tuesday, January 18. 2005Cô Độc Khách Mở MànThanhHai Xin Chào! Bạn đang đọc những trang tùy bút và tiểu thuyết của "Giang Hồ Lãng Du, Độc Cô Quái Khách" Trần Thanh Hải. Tại nơi đây sẽ được ghi lại những hồi tưởng, suy tư, và hành trình cuộc sống của một người suốt đời miệt mài bên cái mà người thời nay gọi là "máy vi tính". Xin nhận nơi đây những mẫu truyện nho nhỏ, trước gọi là giúp vui giải trí cho bạn hiền. Sau nữa, những dòng chữ nông cạn này họa may nếu có giúp ích được gì cho bạn hiền trong kiến thức hay tư tưởng, thì quả là điều tốt ngoài sự tưởng tượng của người viết. Cũng vì lý do giải trí, xin quí đọc giả hãy xem như mình đang đọc những mẫu chuyện tiểu thuyết. Người viết không bảo đảm hoàn toàn chính xác hay trung trực với hiện thực của thế giới bên ngoài. Thực hay hư, đúng hay sai, xin nhường lại cho sự nhận thức riêng của đọc giả. Xin được quí khách giang hồ gần xa hưởng ứng, cổ võ, và tham gia thảo luận để cùng trao dồi kinh nghiệm. Và nếu không may ngoài ý muốn, những vòng chữ đây có điều chi mạo muội, xúc phạm đến các hạ, thì xin hãy rộng lòng tha thứ cho. Dĩ nhiên, trong tinh thần trao dồi và xây dựng, nếu có điều chi chỉ dạy, thì tại hạ lúc nào cũng rất hoan nghênh đón nhận những lời đóng góp ý kiến (comments) của các hạ. Xin đa tạ! Độc Cô hạ bút.
« previous page
(Page 6 of 6, totaling 88 entries)
|
CalendarMost Active EntriesArchivesTwitter UpdatesCategoriesShow tagged entries đất nước tôi - nguyễn bá cẩn
đốt cầu độc cô cầu đạo đi công tác ẩm thực anh ngữ bà nội bão bảo quản xe ôtô blog công nghệ công việc cảm cúm cổ nhạc cộng đồng canada chính trị charlie nguyễn--huyền thoại và tội ác cung tự phục hổ quyền dị ứng dịch thuật dawkins gò công giáng sinh giáo lý gia đình giao thông guelph hài hước hồi tưởng hội hè halloween hoa kỳ K khoa học kinh doanh kinh nguyện kinh tế lưu ý lập trình lịch sử lời nói không mất tiền mua lectio divina linh thao linux lm. nguyễn mạnh hiếu lotto luật pháp máy tính mâu thuẫn mùa chay mai hoa dịch số mua sách trên mạng ngôn ngữ người việt khắp nơi nhà cửa nhân chứng giê-hô-va nhạc nhật bản những Điều tự thú của thánh Âu tinh những giấc mộng lập đi lập lại ontario phật giáo phoenix-az podcast quản trị mạng sức khỏe startrek summa theologica tâm lý tâm linh tình yêu tôn giáo tầng hầm tận thế tết tổ tiên tội tổ tông tử vi thánh ca thánh kinh thị trường thời tiết thiên chúa ba ngôi thiên chúa giáo toronto trần chung ngọc trung quốc tuyết võ học việt nam vietnamese vnch waterloo xăng dầu xưng tội xe đạp y học youtube y tế Syndicate This BlogBookmarksTop Exitsen.wikipedia.org (653)
vi.wikipedia.org (167) www.cbc.ca (70) www.newadvent.org (57) www.youtube.com (39) www.citynews.ca (38) www.thestar.com (34) bible.cc (32) www.ccel.org (32) giaoly.org (30) Blog Administration |
Recent Comments