Tuesday, April 21. 2009
CDK Đọc bài Ghen và hạnh phúc trên mục Giải Đáp Tâm Tình của Thời Báo, không phải tôi quá rãnh muốn mở dịch vụ "giải đáp tâm tình" cạnh tranh với Thời Báo, nhưng vì thấy có nhiều điểm quen quen.
Người trong cuộc thường hay bị "rối trí", nhất là trong chuyện tình cảm. Tôi thấy bác Tr. H. N. làm sai ở chỗ này: " Tôi phẫn nộ và quyết tâm bằng bất cứ giá nào phải giữ nàng lại, bảo vệ hạnh phúc gia đình. Tìm V. để hắn biết khó mà lui? " Có câu (tôi trích phỏng): Những gì của mình thì sẽ về mình; còn những gì không thuộc về mình thì dù có cố níu giữ cũng sẽ mất. Vấn đề không phải là ở chỗ bác V; đây là một thử thách về sự chung thủy của cô Th.
Ghen không phải là điều xấu, nhưng ghen tuông thường là động cơ cho nhiều hành động tệ hại. Nếu là tôi thì tôi sẽ "án binh bất động", đừng làm gì hết, thậm chí tự cách ly mình ra xa, để có khoảng thời gian suy nghĩ và định đoạt, dùng đầu óc của chính mình để suy xét, nhưng dùng con tim để kiểm chứng sự định đoạt ấy. Hành động nhất thời theo đề nghị của người khác, nhất là của người thân, đôi khi sẽ phản tác dụng. Và sau hết, nếu không thể vãn hồi, nếu bác thật sự yêu cô Th, thì hãy để cho cô ấy đi.
Trong đời tôi hay làm nhiều điều ích kỷ, nhưng không ai có thể cho rằng, tôi ích kỷ trong tình yêu.
Thursday, April 16. 2009
CDK ...sau ngày mãn chay. Paradiso Medium...Hmmm....yum....Tim Horton's không bao giờ sánh bằng.
Trưa nay trời ấm (15°C), ngẫu hứng mon men qua Sherway Gardens mua ly cà phê, sẵn dịp hít khí ấm của mùa xuân và xem trăm hoa đua nở.
Đã từng nghĩ là tôi uống chứ không ghiền.
Lần kiêng cử kỳ rồi, tôi chứng minh rằng tôi không tự dối mình.
Sunday, April 12. 2009
CDK Hôm nay, người Kitô giáo long trọng mừng Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết.
Tôi nhân dịp này, dọn dẹp nhà cửa, lau chùi tủ thờ, chụp tấm ảnh này để lưu niệm:
- Bức tranh này hồi năm nào tôi đã lượm được ngoài ven đường, hồi còn ở nhà phụ thân tôi. Ai đó đã vứt ra bãi rác bên lề đường.
- Lm. George Henry Cloutier, OFM, người cha tinh thần của tôi trong những tháng tạm cư ở Nhật Bản.
- Miếng vải tang đen, Ngũ Cô tôi may cho, tôi đã đeo để tang cho Bà Nội tôi khi Bà qua đời hồi năm '98.
- Hình Ông Nội tôi, do Cửu Thúc tôi minh họa.
Thật ra tôi chưa dọn mình đón Chúa Phục Sinh cho xứng đáng. Sáng Thứ Sáu xem lại bài Via Dolorosa làm một lần nữa rơi lệ. Trưa đến, định đi xưng tội, nhưng vào nhà thờ, thấy thiên hạ sắp hàng dài triền miên, tôi đứng sắp hàng được nửa tiếng thì bỏ cuộc, về chạy lên nhà nhị đệ tôi, sinh họat hai ngài lễ với gia đình nó. Tụi nó "tổ chức" ăn...thịt nướng (độc địa!), nhằm lúc tôi đang kiêng thịt, nên đành nhịn thèm. Tội cho thằng em, phải chạy tìm mua mấy con cá về để nướng cho tôi ăn. Tối đến, lên Yahoo Messenger, gọi về mẫu thân tôi dưới Cần Thơ, cho bà nghe đám con cháu bên đây la hét kara-ôkê.
Hôm nay (Chúa Nhật) đi xem lễ 4 giờ chiều xong, chạy lên viếng phụ thân tôi và để đưa thư, tiện dịp được ăn ké một chầu thịt nướng (bít-tết, sườn non và đùi gà) thật hả hê.
Sunday, April 5. 2009
CDK Mathiơ 26:36-39:
36 Bấy giờ Đức Giê-su đi cùng với các ông đến một thửa đất gọi là Ghết-sê-ma-ni. Người nói với các môn đệ: "Anh em ngồi lại đây, Thầy đến đàng kia cầu nguyện." 37 Rồi Người đưa ông Phê-rô và hai người con ông Dê-bê-đê đi theo. Người bắt đầu cảm thấy buồn rầu xao xuyến. 38 Bấy giờ Người nói với các ông: "Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức với Thầy." 39 Người đi xa hơn một chút, sấp mặt xuống, cầu nguyện rằng: "Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha."
Chén ấy không chỉ đơn giản ám chỉ cuộc tử nạn mà Ngài sắp phải chịu, mà là tội lỗi của thế gian. Nỗi đau to tát nhất của Chúa Giêsu là mặc dù Ngài đang đích thân tiến hành công cuộc cứu độ, vẫn sẽ có nhiều linh hồn bị mất mát bởi do sự lựa chọn của chính họ. Đó là chén đắng mà Ngài đã xin Chúa Cha cất đi, để khỏi phải bị mất đi biết bao nhiêu sinh linh mà Ngài hằng yêu dấu. (Sưu tầm: Palm Sunday 09)
Sắp đến ngày tưởng niệm cuộc tử nạn của Chúa. Tâm hồn tôi có gì đó bất an. Phải chăng tôi bất an vì cảm nhận cực hình Chúa phải gánh chịu cho tôi, hay là tôi bất an bởi tội lỗi của chính mình chưa được hòa giải?
Friday, April 3. 2009
CDK Ở đời hiếm có sự hoàn hảo. Ta phải tập sống cho thật tốt với những sự không hoàn hảo (của chính mình và của những người chung quanh mình), và từ đó khiến cho nó trở nên hoàn hảo hơn.
Ý niệm trên đây, chắc nhất định là tôi đã học được từ đâu đó, chứ không phải do tự tôi nghĩ ra.
Trời hãy còn sớm. Đi ngủ tiếp đây.
Thursday, April 2. 2009
CDK Gần đây nhà tôi bị nạn dán (cockroach) hoành hành.
Mấy tuần trước tôi vào Home Depot mua một bình Ortho Home Defense MAX (hình bên trái), mỗi tối xịt một vòng dưới sàn nhà và trong những kẽ hóc, thấy cũng có chút hiệu quả, nhưng chưa biết có diệt tận gốc hay không.
Nhân đây bàn về chuyện sát sanh--chắc do bị nhiễm từ mấy vị Phật tử. Lúc xưa tôi áy náy khi phải đập một con ruồi lỡ bay vào nhà, đôi lúc cầm khăn giấy bắt nó trong tay xong thì rồi mở cửa thả nó ra ngoài, bởi mình nghĩ, nếu cứ giết chúng miếc chắc có ngày chúng sẽ tuyệt chủng.
Nhưng nghĩ lại, tôi làm vậy là không thích hợp cho tôi, bởi tôi đâu có ăn chay như mấy người bên đạo Phật. Mà ăn thịt thì đã là sát sanh, phải không nào? Cho nên nếu vì lẽ sát sanh mà tôi không tiêu diệt mấy con dán này thì tôi đã mâu thuẫn. Vả lại, dán không làm hại tới mình, nhưng chúng có thể mang theo trong người nhiều vi khuẩn truyền nhiễm như salmonella, staphylococcus (tụ cầu khuẩn [1]) và streptococcus (liên cầu khuẩn [ 2]). [nguồn: Cockroaches and Houseflies Known Facts and the Diseases They Transmit to Humans, và Are common cockroaches carriers of disease?]
Hôm nọ, đọc thấy những người ủng hộ phá thai ví những bào thai con người như là những con dán hay con kiến mọn. Ở nơi mấy người này, tự dưng một thai nhi bị hạ thấp xuống cấp bậc sâu bọ, một sự so sánh hơi bị phi lý. Phi lý cỡ nào, thử bắt mấy ông này mang thai, rồi hỏi mấy ông ấy nghĩ gì khi cảm nhận cái đạp của con mình, khi vuốt ve nó những lúc nó quậy phá trong bụng, và chứng kiến giây phúc nó nghe lời mình, không đạp phá mình nữa, thậm chí cảm nhận được nó biết đau khi mình vô tình bị va chạm mạnh nơi bụng, biết hốt hoảng khi nghe tiếng động bất thình lình--thì chắc sẽ hiểu hơn.
|
Recent Comments