CDK Đêm qua nằm mộng về VN gặp Tứ Thúc tôi. Ông đang chuẩn bị cưới vợ (mà lạ: tứ thúc đã có vợ và có con, bé HA, lâu rồi cơ mà). Can cớ nào đó, tôi về dự không kịp. Nhưng sau rồi thì cũng gặp được ông.
Tôi hỏi: Thúc có nhận $xxx con đã nhờ Ngũ Cô chuyển dùm chưa? Có đủ chi không?
- Ừ, rồi, đủ.
- Vậy giờ còn để xài không?
- Ừ, còn.
- Thôi để con đưa thêm cho thúc $(xxx/2.5) để phòng hờ nha. (Tôi gượng gạ, thật tình trong túi tôi cũng chẵng có bao nhiêu)
- Ừ, vậy cũng được. (Tôi biết chú tôi không nhận lời nếu không thật sự cần).
Lạ thay! Đã lâu lắm rồi không mơ về Tứ Thúc. Chắc do hơn cả tháng nay hẹn lần hẹn lựa rằng sẽ viết thư cho ông nhưng rồi vẫn chưa, nên "lương tâm" cắn rứt chăng.
Trong mấy người em của phụ thân tôi, Tứ Thúc xem chừng là người lận đận nhất. Hồi nhỏ sống dưới quê ở nhà Nội--khi tuổi còn non dại, hay làm nhiều chuyện dễ.... ăn đập--Tứ Thúc là người tôi sợ nhất. Tánh ông trầm trầm, nhưng khi ông giận lên thì Bà cứu cũng không nỗi.
Tôi thương Tứ Thúc tôi lắm. Không những Tứ Thúc thôi, mà còn có Thất Thúc, Cữu Thúc, và Ngũ Cô. Xin cám ơn sự răn dạy của các vị.
Recent Comments