Lần này không phải do ổ đĩa hết sức chứa (200gb chỉ mới có dùng được 4%).
Lão già Apache này lạm dụng bộ nhớ khiếp. Đã tống thêm cho lão một tập hoán đổi 512mb, cho đủ hệ số 2.5. Nếu lạm dụng nữa ta sẽ kẹp họng lão lại cho mà biết.
Àhem...LS đây là "Lực Sĩ", không phải "Luật Sư". Tuần vừa rồi vào Wô-Mạc thấy cái máy tập tạ này xem cũng hấp dẫn, bèn tha về. Đúng thật là "tha", bởi một mình rinh cái đống sắt 220+ lbs này lên cầu thang và vào nhà quả là một công trình. Tối qua hì hục ráp ở dưới tầng hầm, đã sắp xong, chỉ chưa căng dây cáp. Tối nay về làm tiếp. Để xem mộng làm lực sĩ lần này của mình có thành hồn gì không đây.
Mấy năm trước một tuần còn tập 2-3 lần tại phòng thể dục ở lầu dưới của công ty. Nhưng nay thì làm biếng đi.
Hồi năm 2000, tôi có gia nhập một câu lạc bộ thể hình (?), nhưng đã ngưng đi, sau một năm. Tôi không dễ gì tiếc tiền, nhưng đây thật là một sự lãng phí tiền bạc làm tôi tiếc không ít, bởi trong lúc đó sự bận rộn của nhiều việc làm tôi chẳng có thời gian để đi tập tành ba cái thứ này, chỉ đăng ký để cho mỗi tháng nó rút tiền mà chẳng dùng đến phòng tập được bao nhiêu.
Theo một bài viết (2006) trên Tạp Chí Time, cà phê không những làm cho người ta tỉnh táo ra, mà còn gia tăng hiệu suất của bộ óc--làm nhạy bén trí nhớ ngắn hạn, khiến người ta lanh trí và khéo léo hơn. Một số hiệu ứng xấu gồm có: không tốt cho những người có triệu chứng tăng huyết áp, và phụ nữ đang mang thai.
À, giờ thì tôi mới hiểu tại sao tôi uống cà phê. Tôi không phải là người bị tăng huyết áp, cũng chẳng phải là phụ nữ mang thai, nên tạm vững lòng mà nhắp cà phê đen tiếp.
Dạo này tự thấy mình uống cà phê hơi bị nhiều, nên tìm bài viết này để ngụy biện chơi cho đỡ lo.
Mười một năm cộng mấy tháng lẻ trước đây (01/1997), một chàng nai tơ chân ướt chân ráo, từ giả mái trường, chính thức bước vào kiếp tầm tơ. Anh ta được giao trách nhiệm tét-tơ (tester) tại một công ty phần mềm ở đô thị. Ngoài giờ "tét", anh ta nghiên cứu thêm kỷ thuật lập trình, tình nguyện nâng cao chức năng sản phẩm của công ty (một hành động hơi táo bạo), và biểu diễn chức năng cho bà quản lý dự án.
Anh chàng ấy là tôi.
Một năm sau đó, tôi được chính thức chuyển sang nhóm lập trình.
Năm sau nữa (tức là kinh nghiệm chuyên gia lập trình mới gần đầy một năm), cơi hội mới lại tới: tôi được ông sếp cũ mời cộng tác ở công ty mới mở, với chức vụ "lập trình viên cao cấp" (?), cùng với một anh chàng khác, kỳ cựu hơn, mỗi thằng đảm trách nhiệm thiết kế và phát triển toàn bộ một sản phẩm mới. Chân ướt chân ráo bước vào nghề, trọng trách này thật quá khả năng tôi. Tôi nỗ lực cực độ. Vì biết kiến thức còn hạn hẹp nên anh kia ráng một thì tôi ráng ba. Tôi làm việc như điên, đôi khi làm suốt 48h không ngủ, nghiên cứu, nặn óc, giải thuật, viết mã, thử nghiệm, v.v... Sau đó cuống luôn chăn chui, vào công ty ngủ ngay dưới chân bàn làm việc. Nỗ lực như thế nhưng tôi vẫn không làm bằng anh chàng kia--sản phẩm của anh đã gần xong còn phần tôi thì chưa tới đâu cả, lỗi đầy tràn. Khi đã ráng hết sức thì nhận ra mình còn cần phải ráng hơn. Áp lực công việc dẫn đến nhiều cơn ác mộng. Bao lần chồm dậy giữa đêm khuya toát mồ hôi. Cảm giác mình có nguy cơ bị đuổi việc do sự trì trệ, bất lực. Tự nhủ mình phải làm cho bằng được, vì đấy là cơ hội dựng nghiệp, là sự sống còn của những gì là mình...
Hơn mười năm trôi qua. Công ty tôi lớn lên rồi cũng nhỏ lại, người đến rồi người đi. Trong số ba người nhân viên đầu tiên, giờ chỉ còn tồn tại có tôi. Công ty bây giờ tuy chưa hẳn là đã thành công to tát gì, nhưng vượt qua được cơn suy sụp của thời bong bóng đót-com cũng không phải là dễ, sản phẩm tạm ổn, đã sẳn nền tảng để phát triển thêm. Nỗ lực bây giờ là cần nhắm vào chiến lược thị trường hơn là gầy binh. Bá chủ thiên hạ chỉ trong nay mai, bằng không nếu "được" đương kim bá chủ thiên hạ "thôn tín" thì âu cũng là phước đức ông bà.
Gần đây có anh bạn (không cùng ngành) đang vấp phải những khó khăn tương tự của bước đầu sự nghiệp, gợi nhớ những gian truân của tôi lúc trước kia, nên viết mấy dòng trên, hy vọng khơi gợi được tiềm lực và sự quyết tâm tương tự nơi bản thân anh. Đừng bỏ lỡ cơ hội. Nếu một thằng khờ như tôi làm được bảy phần thì anh chí ít phải làm được chín phần,bởi dù sao tài ngoại giao của anh cũng khá hơn tôi. Chúc anh sớm vượt qua chướng ngại đầu, thẳng tiến đến thành công, bởi đây là một nhịp cầu rất tốt cho sự nghiệp về sau. Lời cuối, hãy nghĩ về cháu AB, làm động cơ thúc đẩy cho sự vươn lên.
Hôm nay mức lương tối thiểu vừa được tăng lên đến $8.75, biến Ontario thành tỉnh bang có mức "lương tối thiểu" cao nhất của Canada. "Mức lương tối thiểu" tức là đạo luật buột các chủ nhân không được trả lương công nhân dưới mức chỉ định này.
Hồi còn học trung học (~1989), đi dạy kèm môn khoa học máy vi tính, được lãnh lương $7.50/giờ. Đó là mức lương thấp nhất thời bấy giờ. Như vậy trung bình mỗi năm tăng 6 xu ($0.06), tức 0.8%. So với mức lạm phát trung bình ở 1.6%/năm tính từ năm 1992, thì mức tăng lương này chẳng thấm vào đâu.
Đính chính 15:32:
Tôi sai. Mức lương tối thiểu thời bấy giờ là $6.85/h.
Nghe nói sự kiện Earth Hour (Một Giờ Cho Trái Đất)--hầu khuyến khích bảo tồn điện lực và giảm thiểu sự phát thải chấc cạc-bon-nít (CO2), chống hiện tượng nhà kiếng (greenhouse effect)--lần đầu tiên được Canada tham gia hôm Thứ Bảy vừa rồi, đã tạm thành công.
Phần đóng góp của tôi: trước kia thì cứ để máy vi tính chạy triền miên, nay thì tôi tắt máy sau khi sử dụng, tự nhủ phải ý thức "chớ nên phun phí".
Không biết ngẫu nhiên hay cố ý, hôm Thứ Năm, 20/03 vừa rồi, khu phố tôi bị cúp điện khoảng 1 giờ đồng hồ, từ 23h00 tới 24h00.
Cảnh cúp điện, tôi đốt đèn cầy đi tắm, may là vẫn còn nước nóng, chứ không thì lại được thử tắm nước lạnh nữa (lúc xưa, thất tình, điên lên, tôi tắm toàn nước lạnh giữa mùa đông).
Suốt hai tuần nay tôi lo giúp mẫu thân về thủ tục sang tiệm "leo" (nail). Đến hôm nay thì mọi việc đã hoàn tất. Nền móng đã đặt xong. Từ đây nội vụ để bà toan tính, tôi không dính líu nữa.
Nghe đâu đầu tuần nay lòng bà bất an, nên đã đi coi bói. Bà thầy bảo rằng tôi "(1) có mạng thiên tử, nên (2) làm việc gì cũng thành công".
(1) "chân mạng thiên tử" thì không có gì lạ. "Thiên tử" chẳng qua là "con Trời". Mà loài người là do Tạo Hóa sinh ra. Ta gọi đấng sinh thành ta là gì, nếu không gọi bằng "cha"? Cho nên, do lẽ kế thừa tổ tông, con người ai cũng là "thiên tử", chứ không đặc biệt chỉ dành cho thiểu số nào đó, hoặc là bậc vua chúa như quan niệm của thời xưa.
(2) "làm việc gì cũng thành công" thì thật là không đúng. Thật sự, thằng ngu như tôi học hỏi và thấm thía nhiều hơn ở những sự thất bại, hơn là sự thành công, và sự thành công, nếu may mắn gặt được, cũng chỉ là kết tinh của kinh nghiệm học hỏi từ nhiều lần thất bại.
Dạo này tôi lại hay mơ xém thi rớt. Lần này mơ thi Vật Lý lớp 12, quên học bài, vào tới lớp thi thì chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ. Tôi năn nỉ ông thầy bảo cho thêm giờ, viện cớ chi chi đó. Cuối cùng ông thầy cho phép, đem bài ra ngoài sau ngồi làm. Tôi nhớ đề tài thi là Chương 10. Nhân lúc thầy không nhìn, tôi lén lật sách tới lui lung tung tìm công thức để áp dụng cho câu thi mà cũng không tìm ra chương 10. Đoạn, có đứa mách lén với tôi thế này:
You have a message from God. It says "The strength of your study is E to the power of 2."
(Ông Trời có tin nhắn cho mầy. Ổng nói "Học lực của mầy là E lũy thừa 2".)
Mơ bằng tiếng Anh (cũng không đáng trách cho lắm đâu, bởi tôi sống bên đây từ nhỏ mà). Có thể chuyển dịch sang tiếng Việt thì mất đi ý nghĩa phần nào.
Chả hiểu S = E2 là cái cóc gì. Không biết Chúa Phục Sinh muốn nhắc tôi điều gì đây.
--- Cập nhật 2008-03-23 16:42:
Ấy chết! Tôi vừa sực nghĩ ra,
S = E2 => S = E x E => SEXE => SEX.
(đỏ mặt).
Hôm qua đi tiệc sinh nhật của cháu J, con trưởng của nhị đệ, luôn tiện tạt vô Church of Our Lady Immaculate dự nghi thức Đi Đàng Thánh Giá (bằng Anh ngữ) vào 19h00. Theo kinh nghiệm đi lễ ở Toronto, tôi tưởng nghi thức tối nay sẽ có nhiều người tham dự, nhất là cho một nhà thờ lớn thế này. Nhưng sự thật, thánh đường thưa thớt, đại khái số người chỉ choán hơn phân nữa số chỗ ngồi. Dân số của Guelph chỉ trên một trăm ngàn người, nhưng nghe đâu có tới 74% là tín đồ của Chúa Cứu Thế.
Thứ Sáu Tuần Thánh năm nay trời lạnh, nhưng không mưa.
Hôm nay chính thức là ngày đầu mùa xuân. Cũng thích hợp, bời trời bên ngoài đang có nắng đẹp. Mấy tảng đá tuyết của trận tuyết vừa rồi cũng đã tan gần hết. Nhưng ngày mai (Thứ Sáu) chắc trời sẽ mưa.
Down the Via Dolorosa in Jerusalem that day
The soldiers tried to clear the narrow street
But the crowd pressed in to see
The Man condemned to die on Calvary
He was bleeding from a beating, there were stripes upon His back
And He wore a crown of thorns upon His head
And He bore with every step
The scorn of those who cried out for His death
Down the Via Dolorosa called the way of suffering
Like a lamb came the Messiah, Christ the King,
But He chose to walk that road out of
His love for you and me.
Down the Via Dolorosa, all the way to Calvary.
Por la Via Dolorosa, triste dia en Jerusalem
Los saldados le abrian paso a Jesus
Mas la gente se acercaba
Para ver al que llevaba aquella cruz
Por la Via Dolorosa, que es la via del dolor
Como oveja vino Cristo, Rey, Senor
Y fue El quien quiso ir por su amor por ti y por mi
Por la Via Dolorosa al Calvario y a morir
The blood that would cleanse the souls of all men
Made its way through the heart of Jerusalem.
Down the Via Dolorosa called the way of suffering
Like a lamb came the Messiah, Christ the King
But He chose to walk that road out of His love for you and me
Down the Via Dolorosa, all the way to Calvary.
Ứa lệ, khi xem lại đoạn phim này. Tài diễn xuất của anh chàng Jim Caviezel trong phim này quả thật là siêu phàm.
Đã gần đến Thứ Sáu Tuần Thánh. Tôi còn rất nhiều, rất nhiều việc cần phải chuẩn bị cho xong.
Công việc đã xong. Đang ngồi ở phi trường Atlanta chờ chuyến bay 20h00 (+02h00) về Toronto.
Thử xài dịch vụ wifi của Boingo, thấy cũng khá nhanh.
Có điện đàm với anh chàng khách hàng mấy ngày trước khi xuống đây, được biết mấy tháng nay bên này bị hạn hán, dân Atlanta đang cầu một cơn mưa. Tôi cười đùa với anh chàng, phàn nàn rằng mấy lần tôi tới Atlanta, lần nào cũng đã bị mắc mưa.
Đang ngồi tại phòng khách sạn FairField trong College Park, gần phi trường Hartsfield-Jackson. Mới đáp máy bay hồi chiều 15h30, đi ăn tối với ông sếp CEO xong. Ngoài việc đến để "hỗ trợ tinh thần" cho tôi, ông ta còn có mấy cuộc họp với bạn hàng ở vùng này vào chiều nay và ngày mai. Phần tôi giờ đây đang soạn bài vở cho lớp huấn luyện khách hàng vào sáng ngày mai.
Recent Comments