Hôm qua về hơi tối, chạy trên đường tuyết, vô ý để vấp ổ gà. Rầm!!! Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng trời tối rồi, mặc kệ, cứ chạy tiếp.
Sáng ra, xem lại thì hởi ôi:
Tiêu tùng cái bánh xe trước (phải).
Ráng lếch như vậy ra tới GoodYear, sẵn thay luôn cái vỏ sau (phải) cũng đang xì lên xệp xuống. Đem võ bánh trước trái ra sau phải, và lấp hai vỏ mới vào hai bánh trước.
Mất 1 ngày.
Sáng nay sau khi bỏ xe cho họ làm xong, chạy bộ về nhà gởi i-meo vào công ty báo sẽ làm việc "tại gia".
Tổng chi: $115 (1 vỏ Goodyear Assurance P195/60R15) x 2 + $30 (công) => $260+ 5% (thuế liên bang) + 8% (thuế tỉnh bang) = $293.80
Theo dõi những diển biến trên, tôi liên tưởng đến câu ta thán của bác Curly (hay là Moe?) (Three Stooges): "What a revoltin' development!" Họ có quyền làm vậy sao? Tôi thương hại cho bác Harper, đang đương đầu với trận khủng hoảng kinh tế, thì lại phải đối đầu với những lộn xộn nội bộ của quốc hội. Nhân đây tôi (và tin chắc khá nhiều người dân khác) được dịp tìm hiểu thêm về luật lệ và hiến pháp của Canada trong những trường hợp hiếm hoi này. Một khi đảng cầm quyền không còn được sự tín nhiệm của quốc hội, thì chỉ có hai cách giải quyết: một là vị Toàn Quyền sẽ bổ nhiệm một chính quyền liên hợp (coalition government) từ những đảng đối lập; hai là tái bầu cử toàn quốc.
May cho bác Harper là hôm qua cơn ác mộng của bác đã được tạm yên, khi tân lãnh tụ của Đảng Tự do, bác Michael Ignatieff, đã tuyên bố ủng hộ (với điều kiện) ngân sách của bác, mới được công bố hồi hôm kia. Như vậy là Liên Minh Tự Do-Tân Dân Chủ đã tan rã.
Trước nhà tôi có trồng một cây mai bốn cánh (tên tiếng anh gọi là Northern Gold Forsythia). Giống cây này thường thì tới độ tháng năm, tháng sáu mới đơm bông, chứ còn bây giờ thì thân nó trơ trụi như bao nhiêu cây khác ở xứ tuyết lạnh này.
Năm ngoái bà bạn của mẫu thân tôi bày cho cái mẹo...ép hoa cho nở vào dịp Tết Nguyên Đán: cắt cành đem vào nhà và chưng trong bình nước sôi (nước nóng), mổi tối thay nước sôi mới. Tôi không tin.
Năm nay làm thử. Tối Thứ Sáu tuần trước cắt mấy nhành trụi đem vào, nấu một nồi nước sôi đổ vào chậu và đặt nhành cây vào, và chờ...
Có lẽ bình thường thì tôi giống như mọi người dân Toronto khác, cũng thuộc loại "chết nhát" khi nói về cái lạnh mùa đông. Lạnh có tí xíu là mặc ba bốn lớp, đội nón, quấn khăn bít mặt mũi.
Hôm qua mặc đồ văn phòng chạy ra bãi đâu xe, gồng mình (từ ngữ chuyên môn người ta gọi là "vận công") phơi thân 3 phút trong trời lạnh -18°C để lấy thẻ an ninh--thường thì tôi bỏ thẻ ngoài xe bởi chỉ cần thiết khi vào bãi đậu, nhưng sáng hôm nay đám người an ninh của bin-đinh họ mới gắng hệ thống thẻ quét điện tử dùng để vào cửa văn phòng. Gặp anh bạn đồng nghiệp đang đề máy xe, làm nóng, chuẩn bị ra về. Thấy tôi vận áo sơ mi dài tay đi ngoài trời, anh hỏi "Bộ anh không thấy lạnh sao?". Tôi trả lời, miệng run lập cập: "trời mùa thu vầy mà lạnh cái nỗi gì!"
Lạnh thì có lạnh thật. Nhưng dường như, phơi người trong cái lạnh--dĩ nhiên là trong khoảng thì thời cực ngắn, 2-3 phút gì đó--có tác dụng trị liệu nào đó, làm thể xác lẫn tinh thần phấn chấn lên, gây cảm giác máu nóng chạy rần rần trong người, cảm giác mình đang sống.
Cũng rất có thể đây chỉ là tác động tâm lý, và thật sự đầu óc tôi có vấn đề.
Đã ẩn tích gần chục năm nay, hôm qua định hạ sơn, đi Hội Chợ Tết của Hội Người Việt ở CNE, nhưng rồi bị Như Quỳnh trong Hội Xuân Tha Hương cám dỗ, và ngược với lương tri ("against my better judgement" dịch ra làm sao ta), tôi đã đi xem hội chợ ở International Centre gần phi trường.
Cảm tưởng chung chung: chán, chán như con dzán. Địa điểm chật hẹp, tưởng tượng như tôi đang đứng trong một nhà kho (warehouse). Mấy gian hàng le ngoe, nhợt nhạt, chỗ duy nhất gây ấn tượng là quầy bán đồ chay của chùa nào đó ở Brampton--đã quên tên mất--có món bún bò huế (chay) bá chấy bò chét. Giàn âm thanh trong sân khấu quá tệ. Hồi trước đi nghe văn nghệ của mẫu thân tôi hát, tưởng âm thanh bên đó quá tồi, giờ có dịp so sánh, thấy cũng không đến nỗi tệ.
Một vài ý kiến đóng góp xây dựng:
Nếu họ treo thêm 2 cái màn hình LCD (không tắt tiếng) nơi hội trường ngoài (1 gần cửa ra vào, và 1 ngay trước cửa vào hội trường văn nghệ) thì có lý hơn.
Sân khấu văn nghệ cần rộng hơn, trang trí tươi tắn hơn cho hợp với không khí Tết. Tôi có cảm giác cái sân khấu hôm qua không xứng đáng với mấy anh chị em nghệ sĩ tên tuổi như Như Quỳnh, Bằng Kiều, Minh Tuyết,vv...
Tóm lại, có phần trình diển tự ứng này tôi thấy là ấn tượng nhất trong ngày:
Diễn ra trong lúc xổ số cho mấy em thiếu nhi, cậu bé này đã cao hứng, tự động leo lên bục thềm sân khấu, cầm bong bóng (chưa thổi) trong tay, múa máy vô tư.
Nhìn lại hai cái hội chợ tết khác nhau, tổ chức cùng ngày, không tránh được ý nghĩ: dường như cộng đồng người Việt ở đây vẫn chưa có đoàn kết cho lắm. Nhưng cũng có thể hiểu được quan điểm của người trong cuộc: tất cả chỉ là sự cạnh tranh công bằng trong kinh doanh.
Theo tin (nghe trên đài CBC Radio One tối hôm qua trên đường về), Hiệp hội Tự Do Tư Tưởng ở Toronto dự định nhập khẩu chiến dịch khuyến mãi thuyết vô thần, từ Anh quốc vào Canada, với khẩu hiệu quảng cáo: "Rất có thể Thượng Đế không tồn tại. Đừng lo lắng nữa và hãy hưởng thụ cuộc đời của bạn (There is probably no God. Now stop worrying and enjoy your life)".
Ý tưởng thoáng lên, khi nghe qua khẩu hiệu trên: buông thả bất kể (reckless abandonment).
Sáng nay ngủ dậy thì nghe tin này tràn lan khắp đài phát thanh và truyền hình: hàn thủy biểu hôm nay tụt xuống tới -22°C. Cộng thêm độ gió, sẽ có cảm giác như -30°C. Nhiệt độ trong nhà tôi là +22°C. Hơi lo là trời lạnh thế này đề máy xe sẽ khó nổ máy. Nhưng may là không vấn đề gì.
Thời tiết giá lạnh thế này, chính quyền địa phương và các cơ quan từ thiện đặc biệt chú tâm đến những người vô gia cư. Vâng, ở một xứ sở văn minh như thế này cũng có tồn tại nạn vô gia cư và ăn xin. Lạ một điều, bởi lý do nào đó, một số người này từ chối sự giúp đỡ. Mới tháng vừa rồi có một bi kịch. Nghe đâu bên Vancouver có một người đàn bà, 47t, vô gia cư--mỉa mai thay--đã bị lửa thiêu chết khi túp lều tạm thời của bà phát hỏa. Trước đó bà ta đã ba lần từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát và nhân viên từ thiện.
Tin từ ctv.ca, thuốc chích ngừa cảm cúm năm nay không thể bảo vệ người ta đối với dạng dịch cúm có tên B/Victoria mà chỉ chống được dạng B/Florida cùng hai dạng A là H3N2 và H1N1. Hèn gì năm nay dù tôi có chích ngừa mà vẫn trúng cảm.
Hôm Boxing Day, đi dạo tiệm điện tử ở Cambridge với nhị đệ tôi, tóm được cái Garmin Nuvi 205 ở 2001 Audio/Video, giá thường $199, nay còn $149 (Hôm sau ra FutureShop ở Toronto, thấy để giá $99, nhưng tức thật, họ đã hết hàng.) Ở thành phố này hai mươi mấy năm nhưng có nhiều khu phố vẫn làm tôi mất định hướng như thường, ví dụ như khu Square One hoặc Promenade. Có cái máy GPS này từ nay khỏi bị lộng cộng đường lối. Nhận xét đầu tiên sau vài ngày dùng thử: hướng dẫn tuyến đường đôi lúc hơi bị bậy bạ, nhưng khi tôi đi đường khác, máy có thể tự điều chỉnh theo tuyến đường mới. Thêm nữa, nhờ máy này mà trưa nay dễ dàng tìm ra được tiệm cắt tóc First Choice Hair Cutters trên đường Wilson.
Hôm trước vừa mua xong máy GPS trên Cambridge, đem ra xe thì liền moi ra, cắm điện vào ngay, bởi tôi cần định hướng để trở ra xa lộ 401. Chạy được nửa giờ đồng hồ thì nó chợt tắt (hết điện). Thì ra ổ cắm châm thuốc không ăn điện. Thử lây lắc nó một hồ, nó rớt ra luôn. Quả là xe đã tới tuổi.
Hôm qua ở nhà, tháo miếng nhựa bên trên máy radio ra xem, siết lại cục mồi thuốc cho chặt.
Mở máy, thấy mạch đèn--bên cạnh mạch mồi thuốc--không cháy. Chắc là bị đứt cầu chì. Đã kiểm soát hộp cầu chì trong buồng máy, không cái nào đứt. Còn một hộp chì dưới tay lái phía bên trái, chưa mò mở ra được. Để nghỉ vài ngày rồi mò tiếp. Hiện tại, tôi đã mua cái cục A/C adapter, sạc ở nhà xong, xài pin được khoảng 4-6 tiếng đồng hồ.
Hằng năm, vào tháng này, trong thành phố Toronto có nhiều địa điểm công cộng triễn lãm đèn giáng sinh. Ngoài ra, nhiều nhà dân cư cũng giăng đèn đủ màu, đủ hình tượng, trước ngõ nhà họ (tôi không có trong số này). Gần xóm tôi, trên đường Caledonia, khoảng giữa Rogers và St. Clair, có ngôi này làm hơi quá đà ngoạn mục:
Còn nữa, nghe đâu bên Markham (thành phố phụ cận phía đông bắc của Toronto) có gia đình Lindsay, thậm chí còn chơi trò hòa nhạc--phát thanh trên băng tầng nội bộ 104.9MHz FM, đệm theo từng nhịp đèn chớp nhoáng trước sân nhà:
Sau một tuần lạnh mấy hôm trước, ngày hôm nay tự nhiên thời tiết ấm lạ thường. Nhưng về nhà, thấy mẫu quảng cáo này của Midas, chiếu trên tivi, cực tếu: cảnh sát đang rượt đuổi tội phạm thì bị một trận tuyết ập đến.
Hồi chiều, lãng vãng qua Sherway Gardens, tôi thấy bà con lúm xúm xếp hàng để chích ngừa. Đã gần chục năm rồi không chích ngừa cúm. Nhìn lại mấy năm qua, mùa đông nào cũng bị chứng cảm đánh gục ít nhất một lần. Nay thấy bà con xếp hàng cũng không đông lắm, thôi thì sẵn đường, nhào vào chích luôn.
Hằng năm khoảng cuối tháng 10 đến giữa tháng 1, theo chương trình chăm sóc sức khỏe (health care in canada) của quốc gia, Ban Công Y của Toronto (Toronto Public Health) cho ra chiến dịch "Hãy Đánh Bại Chứng Cúm" (Let's Beat the Flu). Các nhân viên y tế dựng lều tại các trung tâm mua sắm lớn trong thành phố để chích ngừa miễn phí cho người dân.
Tôi ngỡ "chiến dịch" này chỉ dành riêng cho người dân Canada, nên tôi hơi ngạc nhiên khi họ không kiểm tra thẻ y tế của tôi, mà chỉ yêu cầu điền đơn với địa chỉ và số điện thoại. Nghĩa là, nếu ai đó ở quốc gia khác tới đây du lịch qua mùa đông, và muốn được chích ngừa cảm cúm, thì cũng sẽ được chiếu cố thôi.
Sẵn xưng tội, xưng tội luôn: tôi cũng sai khi tôi đoán vị Tổng Thống thứ 44 của Hoa Kỳ sẽ là một người phụ nữ. Nhưng trong vấn đề này, có lẽ sẽ chỉ là chênh lệch tí xíu thôi.
Recent Comments