Tối hôm qua nhà tôi lại làm món này ăn với bánh mì nướng. Ăn khá hấp dẫn, nên để dành một phần cho mẫu thân đi làm về ăn tối. Bà về, tôi nướng bánh mì định cắt từng khoanh cho bà chấm ăn với cá. Mẹ hỏi "Bánh mì ở đâu vậy?" Tôi trả lời rằng của "bà kia" cho. Mẹ bảo, "thôi, không ăn bánh mì đó đâu. Tụi con ăn bánh đó rồi có ngày bị bỏ bùa mê, theo bà ấy hết mà bỏ Mẹ". Dzời!
Sáng Thứ Sáu, cảm thấy không được khỏe. Gửi email vào công ty, báo bệnh, sẽ không vào sở làm. Dần đến trưa, chiều, thì triệu chứng càng nặng hơn. Cảm giác lạnh run. Tối đến, nằm run giật theo từng cơn lạnh nó ào đến trong cơ thể. Uống Tylenol. Đắp nước lạnh cầm chừng.
Sáng Thứ Bảy dậy, thấy không còn lạnh như đêm qua. Gọi điện cho văn phòng bác sĩ gia đình, được bác ta cho số của bộ Công Y thành phố để họ chẩn đoán qua điện thoại xem có phải bị H1N1 không. Đường dây nóng đang bận, cô thư ký bảo khoảng 45' sau sẽ có cô y tá gọi lại. Quả là 45' sau, cô y tá gọi đến. Chẩn đoán một hồi thì phán cho một câu: chỉ cảm cúm thường.
Sáng Chúa Nhật dậy, tắt tiếng. Nói không nổi. Ráng bò ra khỏi giường, súc miệng bằng nước muối, thấy đỡ, nhưng sinh hoạt tới chiều thì đừ người ra.
Sáng Thứ Hai, đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn oải. Chiều đến chạy lên đưa thư cho phụ thân--nghe nói mấy ngày nay ông cũng sụt sịt--tối chạy xuống đường Queen ăn chầu Chả Cá Lã Vọng, vẫn thấy ngon miệng như xưa. Chạy về nhà, ngang công viên nhỏ ở trong xóm, thấy chòm xóm tụ nhau đốt pháo bông, bèn tấp xe lại xem ké một hồi.
Tháng Bảy tới chắc sẽ ra công viên Ashbridge's Bay (Bãi Hồ ở phía đông Toronto) xem pháo bông ngày quốc khánh Canada. Nghe nói đấy là địa điểm lý tưởng nhất để xem pháo bông.
Hôm Chúa Nhật lên nhà mẫu thân để ăn giỗ Ông Ngoại tôi, có tụi nhà nhị đệ tôi từ Guelph lên. Lại nghe nói mấy bà dì, ông cậu bên VN năm nay không ai làm giỗ cho ông, bảo rằng lúc sống ông đã từ bỏ họ thì giờ khỏi cúng giỗ. Tôi thì dùng những dịp này để tìm hiểu thêm về ông từ nơi mẹ tôi, bởi thú thật tôi hầu như chẳng có chút ấn tượng gì cả đối với ông--ngay cả họ tên cũng không biết và mặt mũi ra thế nào cũng không nhớ. Nghe đâu ông qua Mỹ do diện HO (lúc xưa từng là trung úy cảnh sát trong QLVNCH), và từ trần hồi 2005.
Sáng Thứ Hai cả đám tụ lại tại nhà tôi ăn thịt nướng Hàn Quốc. Món này ăn trong nhà là thất bại, bởi nướng được một hồi thì khói mịt mù, bé K dụi mắt, chạy, la inh ỏi. Bèn chế biến: lấy thịt ướp gia vị Hàn, đem nướng khèo theo kiểu Việt. Hết khói.
Sáng nay đọc kinh cầu nguyện cho ông ngoại (kinh Đức Chúa Thánh Thần, kế đó kinh Ăn Năn Tội, tiếp theo là Năm Hai Sự Thương). Tôi cũng lười chán--có mấy dịp này mới chịu đọc kinh.
Chiều hôm qua do cao hứng (cũng có thể nói là do lương tâm gợi nhắc), đi làm về nhà, rửa mặt lau mồ hồi xong thì liền lôi lò nướng thịt (barbecue) ra, nướng một mớ đùi gà, sường heo, và bắp.
Xong, lấy điện thoại gọi cho cô em:
- Hello?
- Hey, come down for some BBQ.
- Can my friend come?
- Sure
- My car's making weird noises
- Come down, I'll take a look at it for you.
- Alright, we'll be there.
Một giờ sau, hai cô nàng đến. Mấy anh em cùng thịt một chầu xong, tôi ra mở đầu xe xem, thấy nhớt trợ lực tay lái (power steering fluid) hơi bị cạn, bèn móc điện thoại, định gọi nhắn tin cho phụ thân tôi sáng mai xem lại. Hì hì....tôi đâu phải là thợ sửa xe đâu mà mò. Vả lại, giờ đó Canadian Tire cũng đã đóng cửa, muốn chạy mua nhớt về châm cũng không được. Phụ thân tôi làm đêm, máy không có hệ thống nhắn tin. Thường thì khi ra về thì ông gọi lại. Nhưng lần này, đến giờ ông nghỉ việc mà không thấy ông gọi lại.
Sáng nay gọi lại cô em, hỏi có báo cho phụ thân không. Cô nàng trả lời, không, đã đem xe thẳng đến tiệm. Thì ra bộ thắng bị mòn, phải thay, tốn $100 một bên.
Cô bé này có tính tự lập. Chẳng uổng công phụ thân thương nó nhất.
Nhớ tôi lúc xưa ở độ tuổi đôi mươi như nó, việc nhỏ gì cũng vẫn còn nhờ phụ thân làm. Thậm chí đi khám bệnh ông cũng phải đi theo. Ông sợ tôi nói tiếng Việt không rành--mà hồi đó đúng là nói không rành thật. Đến nỗi cha tôi buộc phải phán cho một câu: Mầy điệu này mà ra ngoài đời, không biết làm sao mầy sống nổi.
Hè vừa rồi tôi qua nhà một anh bạn chơi, được thưởng thức món nướng lạ và ngon bá cháy, tên là conch. Lão ngố tui từ đó giờ có biết conch (đọc gần giống như con-cờ) tức là ốc xà cừ bao giờ.
Chiều hôm qua trên đường đi làm về, nghe nghe đài CBC loan tin: Các nhà chức trách của Mỹ và Canada vừa tịch thu hơn 27 tấn ốc xà cừ chúa từ một nhóm buôn lậu.
Chưng hửng.
Thì ra loài đồ biển này đang được chính phủ bảo tồn--cấm đánh bắt--vì thuộc loài vật có nguy cơ tuyệt chủng.
Suốt cả tháng nay mình đóng quân miết ở công ty khách hàng, trong thành phố, cách công ty nhà 15', đi đi về về mỗi ngày. Thuận trên đường từ đấy về công ty nhà, có quán bánh mì California Sandwiches, với tuyệt chiêu: bánh mì thịt bê! Thật là tuyệt...cú mèo! Xơi mấy tuần nay làm mình ghiền mất. Mấy năm trước đã được một anh đồng nghiệp quảng cáo địa điểm này cho mình, nhưng dù không xa mấy mà đã lâu rồi không có dịp ghé qua.
Mấy tuần bỏ mặc những công việc nội vụ trong sở cho mấy cậu đàn em, trong khi mình thảnh thơi đi ngoại giao nơi "chiến tuyến", làm tụi nó cũng bị áp lực nhiều, nên hôm nay tôi cao hứng "đài thọ" một chầu thịt bê. Trong bọn có 1 cậu người Ý, cũng "kết" với cái quán này, vừa nghe danh là đã hớn hở lên.
Với cái tên "Bánh Mì Cali", chắc chủ nhân cố ý đánh lạc hướng thực khách, vì họ sửa soạn thức ăn theo phương thức gia truyền gì gì đó của người Ý (chủ nhân là người Ý), và theo tôi được biết thì quí quán chỉ có những địa điểm trong vùng Toronto mà thôi.
Cả tuần nay đi "công du" ("công" nhiều hơn "du") sang New Haven, Connecticut. Đáp máy bay từ Toronto sang Hartford mất 2 giờ đồng hồ, xong lái xe xuống New Haven khoảng 1 giờ nữa. Công ty bạn, mục tiêu của đợt công tác của tôi lần này, nằm ở Branford, cách New Haven 10 phút lái xe, nhưng khách sạn tôi nằm ở New Haven nên có dịp đi dạo phố lúc tối về.
New Haven là "quê hương " của trường Đại Học Yale. Yale là một trong 6 trường Ưu Hạng của Hoa Kỳ, chuyên về Y Học, cùng với CalTech (Khoa Học Kỹ Thuật), Harvard (Luật), MIT (Khoa Học Kỹ Thuật), Stanford (Văn Học Nghệ Thuật), và Princeton (Vật Lý).
Hồi chiều, sau giờ làm việc tôi cao hứng đảo một vòng quanh khuôn viên của trường Yale để tham quan. Kiến trúc của những tòa giảng đường và nội trú trông đồ sộ và rất ... cổ. Bác nào muốn tham quan qua mạng thì hãy vào đây.
Lái xe lòng vòng một hồi phát chóng mặt, tôi đậu xe lại, xuống tản bộ để dạo phố một hồi, lạc chân đến góc đường Howe và Whalley/Broadway, thấy có tiệm Mì "bình dân" của người Tàu với cái tên ngồ ngộ: East Melange.
Cả tuần ăn đồ Tây khô khan không có nước, đang đói, chợt thèm tô mì vịt quay, tôi bèn rảo bước vào thưởng thức. Bữa ăn chưa tới $20 USD mà ngon miệng hơn mấy bữa ăn ở quán Tây hơn $40USD.
Chiều mai tôi sẽ về nhà rồi. Máy bay cất cánh rời Hartford vào 7 giờ tối, về tới nhà chắc cũng 10 giờ. Đi xa một tuần, mình nhớ nhà quá. Nhà của Độc Cô Quái Khách tuy lúc nào cũng vắng lặng như tờ, nhưng mình vẫn nhớ, thèm nằm vào chiếc giường đơn sơ nhưng đủ êm ấm của mình, ngủ một giấc tới chiều hôm sau luôn, để bù lại suốt một tuần thiếu ngủ vì công việc bề bộn.
Recent Comments