Friday, July 14. 2006
CDKTrích tin giực gân nghiêm chỉnh từ mạng Nhật Báo Ottawa:
Bộ Y Tế Canada cảnh cáo rằng sữa người có thể mang nhiều vi trùng bệnh truyền nhiễm như HIV, và Staphylococcus aureus--là loại vi trùng gây ngộ độc thức ăn. Ngoài ra, sữa người còn có dấu vết của những dược chất từ thuốc uống...
Tía má ơi! Lần đầu tiên trong đời con mới nghe...sữa người mà cũng mua bán cho được hay sao mà cần phải đăng thông cáo này?
Bà con nào biết ở đâu có bán, làm ơn chỉ dùm tui mau, cám ơn. Tui hồi nhỏ hơi bị thiếu sữa mẹ (cho nên thân hình bề dài có mấy tất, bề ngang mấy phân--không tin xem hình biết liền), cần phải uống bù trừ cho nở nang cơ thể mới được.
Sunday, July 9. 2006
ThanhHaiGiáo sư Stephen Hawking, một nhà vật lý lỗi lạc nhất của thời đại chúng ta, vào thứ tư tuần qua, đã hỏi Yahoo! Answers:
Trong một thế giới hiện đầy dẫy những sự hỗn loạn về mặt chính trị, xã hội, và môi sinh, làm sao nhân loại sẽ có thể chịu đựng được thêm 100 năm nữa?
Tới nay (đã 4 ngày) đã có hơn 20,000 câu trả lời bên Yahoo! Answers.
Quả thật, nhân loại đang có nguy cơ tuyệt chủng. Không cần nhìn đâu xa, ngay trong gia đình. Gia đình là nền tảng của xã hội. Nhưng hiện nay sự kiện gia đình đổ vỡ xãy ra như cơm bữa. Nếu tất cả con cái chúng ta được trưởng thành trong những gia đình tan vỡ, chúng sẽ lấy đâu là rường cột, là nền tảng, là gương sáng cho giá trị cuộc sống lành mạnh. Mà khi chúng đã coi thường giá trị của mạng sống, thì chúng sẽ không ngần ngại vác súng ống đi lấy mạng của người anh em, láng giềng của nhau. Khi nhàm chán súng ông, chúng sẽ vác bom nguyên tử đi đánh nhau, và rồi thì sự diệt vong là điều tất nhiên không tránh khỏi.
Chúng ta đã tự cho thấy rằng ta không thiếu sự thông minh và sáng kiến, nhưng đôi khi sự thông minh chính nó làm cho ta hư hỏng.
Chỉ có hai vị có thể cứu được nhân loại ra khỏi nạn diệt vong: đạo và đức. Ngày nào còn có hai vị này thì chúng ta hãy còn có hy vọng. Bằng không thì: mong rằng Tạo Hóa sẽ khoan dung với sự phung phí của chúng ta.
Saturday, July 8. 2006
CDKGần đây, tôi thường nghe nhiều người hay trích câu thơ của Hồ Dzếnh, được nhắc đến qua nhiều bài hát:
Tình chỉ đẹp khi tình dang dở.
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.
Hmm...Có lẽ câu này áp dụng đúng cho hoàn cảnh riêng của nhà thơ, nhưng khi ta khái quát, dùng nó như một cái cớ để biện minh cho sự đỗ vỡ của mình, thì trực giác cho tôi thấy lối tư duy bi đát này có cái gì đó rất là ... sai, mà mình tuy già thì có già, nhưng chưa đủ "nội công" để nắm chắc được là sai chỗ nào. "Tình (yêu)" là cái quái gì, mà chỉ đẹp khi còn dang dở! Phải chăng đó thật sự không phải là "tình" mà chỉ là sự "đam mê" nhất thời?
Trên đời có nhiều chuyện tình kết liễu thật đáng buồn, nhưng trong khi đó cũng có không ít cuộc tình rất đẹp đã đi đến kết cuộc thật là hạnh phúc, làm gương lưu truyền lại cho con cháu đời sau tán thán.
Cách đây mấy năm (2002), báo chí Toronto có nói về một cặp tình nhân, Lewis (101) và Aurilia Friedlichs (94 tuổi), đã kỷ niệm 75 năm thành hôn của họ. Khi được hỏi có bí quyết gì cho đời sống hôn nhân hạnh phúc lâu dài, họ trả lời:
- ân cần,
- nhân nhượng--biết khi nào nói "được" trong khi mình rất muốn nói "không", và đừng do dự,
- độ lượng, và
- quan trọng nhất là: giữ quan hệ tốt với ông cụ ở trên lầu (ý nói Ông Trời).
Phải chăng những cặp tình đi đến chuyện "mất vui" kia đã vấp phải 4 điều rất đơn giản này.
Wednesday, July 5. 2006
ThanhHai Cuộc sống thời đại của chúng ta luôn có nhiều điều dễ làm căng thẳng tinh thần.
Để tạo một môi trường thanh thản và thích thú hơn, những người làm việc bên cạnh máy vi tính thường có thói quen trưng bày trong máy của họ một tấm ảnh lót màn hình (desktop wallpaper) thật êm dịu, ví dụ như cảnh mùa thu lá bay, đàn cá bơi dưới đáy biển trong veo, hoặc cảnh một bãi biển dưới nắng ấm chan hòa chẳng hạn.
Theo tập tục giảm xì-trét ấy, ảnh lót màn hình của tôi là hai cô cậu cá heo đang tình tứ vui đùa với biển xanh bên đây. 
Saturday, July 1. 2006
CDK
Tối qua gặp giấc mơ quái lạ.
Ngoài trời ban ngày âm u.
Tôi đang đứng ngoài ban công của một cao ốc trên đường Martha Eaton Way ở North York, nhìn về hướng bờ hồ thì chứng kiến cảnh Tháp CN bị một cơn thiên lôi đánh phủ đầu và từ từ sập ngả về hướng tôi.
Tự đâu trong tay có cái máy hình, vội chụp mấy tấm trước khi cái tháp ngã ào xuống.
Mấy phút sau, có một vài mảnh vụn nhỏ bay ập đến chỗ tôi, cách chân tháp hơn 10km!
Đúng là như mơ. Lại là điềm gì đây.
Chút dữ kiện đáng lưu ý về Tháp CN:
- Hiện là một công trình kiến trúc cao nhất thế giới, với 553.33m. Thực ra là Giàn Khoan Petronius ở Vịnh Mexico cao hơn, với 610m, nhưng vì hầu hết chiều cao của nó đều bị trũng dưới nước, chỉ có 75m nhô trên mặt nước, nên không được tính.
- Sàn kính ở tầng Quan Sát Ngoại Cảnh (Outdoor Observation Deck) có thể chịu được trọng lượng 600 lbs/in2, tương đương với 14 con hà mã lớn cùng đứng lên một lúc.
- Trên lý thuyết, tòa tháp có đủ sức chịu đựng được một trận động đất mức 8.5 trên Thước Đo Richter. Hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ phải đem ra để chứng thực.
- Nó có thể chống chọi được trận cuồng phong (bão gió cấp 8 ) có tốc độ 420 km/giờ.
- Tháp CN bị sét đánh trung bình là 78 lần một năm.

Theo: CityNews
Thursday, June 29. 2006
ThanhHai
Hôm nay tình cờ nghe lóm được mấy câu đối thoại của đám lập trình viên nơi phòng ăn trưa:
A: Vậy ngày mai mầy nghỉ hả?
B: Không, tao định làm ở nhà, nhưng nghĩ lại, nên vào công ty để cùng với tụi bây coi trận WorldCup giữa Đức và Argentina vào giờ trưa cho vui.
Mấy tuần trước, khi ban chấp hành chấp thuận lời yêu cầu của một số nhân viên mê đá banh, đặt hai cái màn hình LCD 60", một ở phòng nghiên cứu và xây dựng, một ở phòng họp phụ, tôi đã lắc đầu, thầm nghĩ: rồi thì trong tháng tới đây năng suất sẽ là đà gần con số không thôi cho coi.
Nhưng vừa nghe mấy câu đối thoại trên tôi mới giựt mình. Quả là mấy ngài Giám Xúi thật sáng suốt, đã áp dụng kế: muốn đạt năng suất cao, hãy giữ cho nhân viên luôn được vui lòng.
Thursday, June 22. 2006
ThanhHai
Qua Blog KHMT, "châm ngôn" của ngài Richard P. Feynman, (một trong những) cha đẻ của ngành Cơ Học Lượng Tử:
Physics is to math what sex is to masturbation.
Tạm dịch:
Vật lý so với toán học, tựa như làm tình so với ... thủ dâm.
Hết ý cha nội!
Lại thêm một người ví toán học như trò thủ dâm.  Chắc ngài Feynman cũng có ý nói rằng làm toán không thôi thì chỉ là một trò tự sướng, còn làm vật lý thì mới thật sự bỗ ích cho đời?
Hồi học năm đầu đại học tôi có lấy môn Triết Học Vỡ Lòng (PHIL 100 - Introduction to Philosophy). Định học cho biết, nhưng thật ra nó làm cho tôi khùng còn nhiều hơn khôn! Đọc mấy bài tự nghi vấn hiện hữu hắc ám của Descartes riết tôi cũng chả biết mình có thật sự tồn tại hay không nữa--Descartes nói ông ta suy tư nên ông ta tồn tại (" I think, therefore I am"), còn tôi ngốc quá không biết mình đang suy ba hay suy tư nữa. Có lẽ điều thích thú duy nhất cho tôi trong môn này là đã được đọc qua tác phẩm tự truyện "Bác khéo đùa, hỡi bác Feynman ạ! ( Surely You're Joking, Mr. Feynman)--Ai ngờ đâu Feynman cũng là một triết gia. Nhờ đó mới biết ông ta là một người khá "phiêu lưu" trong mọi lĩnh vực, nhất là trong lĩnh vực...đàn bà....một anh chàng playboy chánh cống. Câu "châm ngôn" trên quả là nét đặc thù của ông.
Wednesday, June 21. 2006
ThanhHaiCoi vậy mà chú Wiarton Willy đã tiên đoán không sai. Hơn cả tháng nay trời Toronto nắng ấm chan hòa, dường như xuân đến và xuân đã đi xa lâu lắm rồi. Cuối tuần vừa qua nhiệt độ lên tới 33.3°C (Kỷ lục cùng ngày là 33.9°C đạt được vào năm 1957, theo Cơ Quan Khí Tượng Canada) .
Vậy mà hôm nay mới thật sự chính thức là ngày đầu tiên của mùa hạ.
Thursday, June 15. 2006
ThanhHai
Lưu ý cho quản trị bờ lóc: Serendipity (s9y) phiên bản 1.0 vừa mới ra lò. Đến lúc cần nâng cấp mạng blog nhà ta...khi nào rảnh rỗi được đôi phút.
Tuesday, June 13. 2006
ThanhHai
Hahahaha...Nếu không may có bác Tây nào lang thang vào nhằm cụm nổ vô thuần phong mỹ tục của lão độc vật tối hôm qua, làm phật lòng, thì xin bác rộng lòng xí xóa cho nhé. Chắc lão ta đang đói, lại nhìn thấy mấy món ăn chảy nước miếng của bác đăng lên mà thèm ăn không được nên tức lời văng tục. Các bác quảng cáo và phổ biến thức ăn Việt Nam cho thế giới biết thì lẽ ra phải được ca ngợi và tri ân mới đúng.
Monday, June 12. 2006
CDKNăm ngoái, tôi đăng ký vào mạch RSS thông tin hình ảnh người Việt của bên Flickr, tưởng đâu sẽ được "chiêm ngưỡng" ảnh Tây Thi nước Việt. Nào ngờ, Tây Thi đâu lâu chỉ có dăm ba tấm, còn lại toàn là thấy mấy đĩ đực Tây (ba lô ?) đi ăn hàng rong trong mấy quán ăn Việt xong rồi bì đặt chụp hình đưa lên khoe khoang. Đang ngồi làm việc mà nhìn hình mấy bát đồ ăn hấp dẫn, làm mình chảy nước vãi, bụng sôi cồn cào. Nhằm mình lại là tên không biết nấu ăn nữa mới tức chứ!
Không biết nấu ăn nhưng cũng phải ráng...ăn ở ngoài chẵng no bụng tí nào, chất bổ không bao nhiêu, lại toàn là bột ngọt, riết thành chán, nếu cứ vậy miếc chắc còn xương bọc da, nên phải đành tự nấu ăn vậy. Tối 9, 10 giờ đi làm về lụm cụm nấu. Thợ rùa như tôi, nấu tới 11, 12 giờ mới xong ăn tối xong là 1 giờ mấy khuya. Oải! Nhưng đời Độc Cô là thế. Không muốn chết đói thì phải tự lo lấy thân vậy. Tạ ơn Trời đã ban những thử thách, cho con tập rèn để ngày một bớt yếu dốt hơn.
Thursday, June 8. 2006
ThanhHai
Ở tiểu bang Colorado có một thắng cảnh được gọi là Vườn Thần Tiên ( Garden of the Gods). Hôm qua trên đường lái xe ra phi trường về, tôi đã đi ngang qua, ngẫu hứng dừng chân chụp vài tấm lưu niệm.
Không thấy thần tiên đâu cả (chắc đã hóa đá hết rồi), chỉ thấy toàn là núi với đá. Biết đâu sau này sẽ là chỗ tốt cho lão già Độc Cô Quái Khách tịnh tu. khà khà khà.




Monday, May 29. 2006
ThanhHai
Mấy câu hỏi phỏng vấn đăng trên mạng Blog KHMT làm tôi ngứa óc. Thử mò giải câu 33 coi sao.....
Câu hỏi:
Có 9 túi đựng tiền, mỗi túi chứa ít nhất 100 đồng tiền, trong đó có một túi chứa toàn tiền giả. Các đồng tiền thật đều nặng 100 grams. Các đồng tiền giả đều nặng 90 grams. Cho một cái cân đĩa (1 đĩa và đồng hồ chỉ cân nặng), cân 1 lần để xác định túi nào chứa tiền giả?
Giả sử:
Câu hỏi không nêu rõ, nên phải giả dụ trước rằng: nếu có một túi chứa toàn tiền giả, thì những túi kia phải chứa toàn tiền thật. i.e. trong số 8 túi còn lại kia, không có trường hợp thật giả lẫn lộn trong cùng 1 túi.
Giải:
- Lấy 1 đồng tiền từ túi thứ nhất, 2 đồng từ túi thứ 2, 3 đồng từ túi thứ 3, v.v...., 9 đồng từ túi thứ 9. Tổng cộng ta sẽ được 45 đồng hết thảy.
- Cho cân 45 đồng trên.
- Giả tỉ như 9 túi đều chứa tiền thật, thì ta có toàn bộ 45 đồng, mỗi đồng nặng 100g. Do đó trọng lượng 45 đồng sẽ là 100x45 = 4500g.
- Nếu như túi 1 chứa toàn tiền giả thì trọng lượng sẽ là 90 + 44x100 = 4490g. Lấy 4500-4490 ta còn lại hiệu số là 10g
- Nếu như túi 2 chứa toàn tiền giả thì trọng lượng sẽ là 100 + 2x90 + 42x100 = 2x90 + 43x100 = 4480. Lấy 4500-4480 ta còn lại 20g
- Từ quan sát trên, ta có thể đưa ra kết luận tổng quát:
- Cho x là số trọng lượng của 45 đồng tiền trên.
- Lấy n = 4500-x
- Nếun = 10 thì túi thứ nhất chứa toàn tiền giả.
- Nếu n = 20 thì túi thứ 2 chứa toàn tiền giả.
- ...
- Nếu n = 90 thì là túi thứ 9 chứa toàn tiền giả.
Wednesday, May 24. 2006
CDKThật kỳ diệu thay, cái tác dụng của âm nhạc trong việc xúc tác cho ta khơi lại những ký ức đã từ lâu bị lãng quên trong dĩ vãng.
Tối nay, đang trên đường lái xe từ công ty về nhà thì được nghe lại trên ra-điô, bản nhạc Another Night của nhóm Real McCoy. Chợt gợi lại cho tôi mùa hè năm nào ('92, '93 gì đó), tưởng chừng như xa xưa lắm, cùng đi câu cá đêm và cắm trại với phụ thân, nhị đệ và tam muội của tôi, cũng đã nghe được bài này trên đài Energy 108.
Điệu nhạc kích động, lời nhạc trữ tình, nhưng sao cổ họng ta chợt thấy nghẹn đắng, dòng lệ tức tửi tự dưng tuôn trào xuống bên má, không kềm lại được.
ThanhHai
Tựa đề này hơi có tí lạc ý so với bản nhạc cùng tên của Trịnh Công Sơn, nhưng cái mửng cứ thỉnh thoảng bay tới bay lui thế này làm tôi không khỏi có cảm giác mình giống như con vạc. Ruộng đồng bao la, cò vạc bay thẳng cánh. Phải, đối với một con sâu đêm như tôi thì phải là vạc.
 Từ lâu tôi đã chẳng có hứng thú tí nào với việc đi công tác xa. Hì hục kéo va li chạy cho kịp chuyến bay, bị hành lý thất lạc, bị hải quan kiểm duyệt, chẳng vinh quang gì ngoài việc giúp tăng thêm mức xì-trết do nhịp sống công nghệ cao này. Tên ngốc nghếch khờ khạo như tôi thì luôn được vinh dự tiếp nhận những chuyện kém may mắn có thể xãy ra trong hành trình, không này thì khác. Bên trang blog Anh ngữ tôi cũng đã có lần càm ràm. Người ta đi công tác xa thì họ dành thời giờ đi tham quan đây đó. Tôi kỳ rồi sang New Haven thì chui vào thư viện Yale ngồi. Đúng là ngốc, chẳng biết hưởng thụ tí nào.
Tháng tới này thì sẽ có cơ hội trở lại thăm xứ núi đồi xanh biếc của vùng Colorado Springs, tiểu bang Colorado, sang để hướng dẫn đám nhân viên của công ty bạn cách sữ dụng sản phẩm của mình. Lần trước tôi đến tiểu bang này là vào năm 1999, khi đi dự Hội Nghị OOPSLA '99.
Chuyến đi lần ấy đã ghi lại trong ký ức vừa là kinh nghiệm, vừa là kỷ niệm khó quên. Giờ đây hồi tưởng lại thì thấy có sự trùng hợp khá thú vị: lần ấy tôi cũng đang vướng một cú phạt kỷ luật giao thông; lần này cũng vậy. Lần đó ngu ngốc không biết phân nặng nhẹ, tự vu cho cái cớ vì bận rộn lo chuẩn bị cho chuyến đi nên đã không thèm khiếu nại chống án, mặc cho bọn họ phạt thì phạt, kết cuộc lãnh được 2 điểm hạnh kiểm. Ouch! Lần này hơi bớt ngu đi một chút, hy vọng kết quả sẽ khả quan hơn.
|
Recent Comments