Saturday, September 30. 2006
ThanhHai
Thế là hết!
Tối nay là đêm cuối cùng cho vở tuồng Celebrity Duets. Xena của tôi đã thua cho cậu người phàm, Alfonso Ribeiro. Quả thật cậu Alfonso có giọng rất hay. Tôi tâm phục khẩu phục.
Defined tags for this entry: xena
Thursday, September 28. 2006
CDK Tối hôm qua đi làm về, ra xe thấy bóng đèn trước bị đứt, dự định tối nay về sẽ ghé Canadian Tire mua bóng mới thay.
Tối nay lại đi làm về trễ không mua được. Định sáng mai đi sớm, ghé mua thay xong rồi đi làm.
Khuya quá, không định nấu ăn, trên đường về, ghé McDonald's mua cái Big Mac ăn cho nhanh. Trước quầy Drive-Through (Mua Hàng Từ Trong Xe) có một bác trạc tứ tuần, quần áo tuy cũ kỹ nhưng không đến nỗi lề phề, sấn tới bên xe tôi, hỏi xin mấy đồng lẻ để đi xe buýt vì xe bác không may đang bị chết máy nằm đằng kia. Tôi từ chối....thật tình trong túi chẵng có đồng lẻ nào ngoại trừ mười đồng đang cầm tay chờ mua thức ăn. Bác ta bèn cám ơn rồi quay đi.
Vừa kêu thức ăn xong, tôi chợt nhớ sẽ có mấy đồng dư khi cô đứng quầy tính tiền thối tiền lại cho tôi. Tôi ngước đầu lên, định kêu bác ta thì thấy bác đang nhìn về hướng mình từ lúc nào như đang chờ đợi. Tôi gọi lớn, "Bác chờ tôi tí. Tôi sẽ có mấy đồng lẻ cho bác đây." Người lạ hớn hở, ô kê liền, và tiến về phía cuối lối xe đằng trước, chờ tôi thanh toán tiền với cô bán hàng xong.
Tiền thối lại còn hơn hai đồng lẻ, tôi trao hết cho bác ta. Bác nhận, cám ơn, xong ra trước xe tôi, miệng bảo: "Cái đèn bên phải của chú đang bị tắt. Chú để tôi chỉnh lại cho."
Nói xong không đợi tôi trả lời, người lạ đến trước xe, đưa tay đấm một cái nhẹ trên mép xe phía trên bóng đèn. Bóng đèn chết chợt cháy trở lại.
Tôi gặp mấy dân có điệu bộ "xì ke" này gạ gẩm xin chút tiền lẻ hà rằm. Lúc này thì viện cớ xin tiền để ăn; lúc kia thì xin tiền đi xe buýt; khi nọ thì xin để gọi điện thoại. Ít khi tôi chịu "bố thí" cho--bụng nghĩ, tên này chắc đang lên cơn, kiếm tiền đễ tiêu nghiện xì ke chứ chẵng sai.
Nhưng mỗi lần từ chối, tôi không khỏi tự hỏi, không biết đây có phải là Chúa đang thử lòng tôi không.
Tuesday, September 26. 2006
CDK Lúc xưa, hồi 15-16 tuổi, tôi mê chơi xổ số Lotto 6/49. Mê đến độ thậm chí đã thảo một chương trình BASIC trên vi tính, đầy đủ với một cơ sở dữ liệu đơn sơ để sưu tầm, thu thập, thống kê những số đã được xổ ra trong vòng 6 tháng trước, xem xác suất con số nào thường ra nhất. Từ đó rút ra 6 con số ưng ý nhất mà mua. Lơ tơ mơ vậy mà có lần cũng đã thắng được hơn $77 (trúng 4 con trong 6 con số). Nhưng sau đó, khi học được chút đỉnh Toán Thống Kê (Statistical Mathematics), nhận thấy sự vô nghĩa của việc làm ấy (vì mỗi số xổ ra đều có xác suất độc lập, hoàn toàn không tùy thuộc vào những số đã ra lần trước), nên đành dẹp bỏ trò chơi vô tích sự ấy đi.
Từ đó, tôi ít khi nào méo mó tới việc mua số đề nữa. Thà nếu có dư chút đỉnh, đem đổ vào thị trường chứng khoán, mua công trái phiếu, còn có xác suất lấy lời hơn là mua số đề, mà lời lãi lại lâu dài hơn. Xưa nay lại có nghe ai làm giàu lâu dài nhờ trúng số bao giờ. Chỉ nghe họ trúng được mấy triệu bạc đó, báo chí loan báo rùm beng lên một thời, rồi sau đó họ như đã biến mất khỏi thế gian, không còn nghe tiếng tăm gì nữa. Trái lại, những ông trùm tư bản giàu có, đều là những người làm ăn có tính toán lâu dài hẳn hòi, không mong làm giầu bằng một sớm một chiều, mà lại còn dự tính truyền nối sản nghiệp kếch xù của mình đến con cháu đời sau nữa là khác.
Rượu chè, cờ bạc, đàn điếm, hút sách.
Bốn trong những tật xấu nhất của đời người. Hễ rơi vào sự nghiện ngập với những thứ này thì khó phương cứu chữa.
Biết đó là vũng lầy của sự hư đốn, và biết rơi vào rồi thì sẽ không đủ sức tự cứu mình ra khỏi vũng lầy, nên mình cố tránh xa.
Khổ nỗi. Mình tránh xa, nhưng người thân mình lại bị vướng vào. Trong đời sống túng quẩn, người ta không thể không coi đó là một cơ hội mau chóng để thoát ra khỏi cảnh khó khăn, mặc cho những điều xuôi sẻo có thể đến. Nhưng rồi chuyện có thể đến cũng đã đến. Và giờ đây họ trông cậy vào mình để giúp họ ra khỏi vũng lầy. Trời ơi! Thâm tình là gì? Làm sao con có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khốn đốn của người thân. Thật đúng là: Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa Cha mà tôi đây sẽ phải thiệt thân. Defined tags for this entry: lotto
Monday, September 25. 2006
ThanhHai Năm ngoái hãng phim Regency sang Toronto để thu hình cho cuốn phim The Sentinel (Chàng Hộ Vệ), tôi nhân dịp đi ăn trưa bên Sherway Gardens, được chiêm ngưỡng từ xa--dù chỉ trong tít tắt--dáng vóc của Nàng Nội Trợ Liều Mạng Eva Longoria.
Cuốn phim đã ra video cho thuê mấy tuần nay. Tôi tò mò, xem thử, coi có nhận diện được cảnh quen thuộc nào không.
Cốt truyện của cuốn phim đại khái như sau. Mật thám Pete Garrison (được thủ vai bởi diễn viên Michael Douglas) là nhân viên trong cơ quan Mật Vụ Mỹ với trách nhiệm làm hộ vệ cho Đệ Nhất Phu Nhân.
Garrison học được từ một người cung cấp thông tin, Walter Xavier, rằng có nội gian trong hàng ngũ Mật Vụ, liên quan đến âm mưu ám sát Tổng Thống Mỹ. Garrison báo cáo cho cấp trên, bắt liên lạc lại với Xavier lần thứ hai, và được hẹn ra Sherway Gardens để trao đổi thông tin bằng 1 triệu đô la. Cuộc gặp mặt bị đổ bể và một trận nỗ súng xãy ra tại khu ăn uống trên lầu hai của siêu thị.
Garrison sau đó bị tình nghi là nội gian. Bị đuổi bắt bởi đồng nghiệp mình và bởi hai nhân viên FBI David Breckinridge (Kiefer Sutherland) và Jill Marin (Eva Longoria), Garrison quyết định tự mình điều tra âm mưu ám sát tổng thống, biết được tên nội gian liên kết với kẻ ác, mưu sát tổng thống Mỹ tại Hội Nghị Thượng Đĩnh G8 sắp tới, tổ chức tại Toronto, Canada.
Garrison sang Toronto, nhờ Cảnh Sát Hoàng Gia Canada hỗ trợ điều tra, khám phá ra được tên nội ứng, và cùng với Breckinridge và Marin, phá vỡ âm mưu ám sát tổng thống tại Tòa Thị Chính. (Tòa Thị Chính Toronto)
Thursday, September 21. 2006
ThanhHai
Nhân có người khách từ tận Âu châu ghé thăm Núi Độc Cô hôm nay, gợi cho tôi nhớ một sự kiện... Hôm nọ, tình cờ nhìn thấy dòng thông tin "quảng cáo" hiện lên bên cạnh tên hiệu của một người quen trên YIM: Watashi wa onaka wo sukidesu yo.
Ngứa tay/tai, tôi vọt qua freedict tra từ ngữ Nhật "onaka", xong gõ 1 dòng tinh nghịch trên khung YIM cho người bạn: Dare Nani no onaka wo sukidesu ka?
Người kia hồi âm: Nihon-go wa wakari masu ka?
(im lặng 30 giây) Tôi: Hai, mo shikoshi sukoshi desu.
...
Hôm kia, đang ngồi làm việc ngon lành, tự nhiên có dòng nhắn tin của một bác từ đâu bên Pháp hiện lên trên khung Skype của mình: - Bonjour!
???
Thêm một lần...nhột, tôi liền chọt trả lại: - Bonjour! Comment ça va?
Người lạ trả lời: - Ça va, mais je pense que vous n'etes pas le TRAN Thanh Hai que je connais...
Một khoảng thời gian im lặng...Tôi vọt sang mạng vdict, tra từ điển.
1 phút sau, tôi chọt lại: Mais non, probablement pas.
Người lạ...im tịch luôn.
Xong chuyện, tôi phì cười, bụng bảo dạ: Cái In-tờ-nét này quá là một bửu bối có uy lực siêu phàm, một tên dốt như "moi" cũng "siêu tầm" được vài ba chữ để hiểu được người.
Friday, September 15. 2006
ThanhHai Tối nay ăn cơm tối xong, đang lom khom rửa chén, vui miệng vừa rửa vừa líu lo bài Cõi Vắng mà mình vừa nghe xong. Thoạt đầu hát nhỏ, sau lại hát to lên (đơn thân độc mã mà, đâu cần sợ phải gây phiền ai ). Cao hứng sao, từ nghêu ngao chuyển sang huýt gió hồi nào không hay. Chợt nghe tiếng của Nội tôi văng vẵng bên tai: "Tối khuya rồi mà huýt gió! Không có nên!" Giật mình khi nhận thức ra tiếng nói của bà tôi, tôi liền nín thinh, không huýt nữa.
Bà tôi mất đã gần mười năm rồi.
Lúc xưa khi ở thôn quê, chú út tôi hay huýt sáo trong khi đang mò mẩm tu bổ chiếc radiô mà chú đã tự ráp. Nội tôi thường mắng yêu chú: "Khuya rồi, không nên huýt gió!" Chú tôi cười khì, nhún vai: "Nhằm nhò gì [mà] má [lo]".
Những người thân đã khuất mặt, mình nghĩ họ đã bỏ mình ra đi mất, nhưng thật sự họ vẫn còn, họ vẫn sống trong ta, trong ký ức, và trong hành động của mình mà họ đã một thời vun trồng.
Người ta đua nhau đi tìm thuốc trường sinh để cho họ được sống mãi không già. Họ đã tìm được chăng, tiên đơn thần dược ấy vốn không ở đâu xa, mà là ở chính trên bản thân ta: sống sao cho
- con cháu đời sau chúng kính nể,
- lưu lại tiếng thơm cho ngàn đời,
ấy mới là thuốc trường sinh vậy. Hình như Nội tôi đã đạt được một phần. Phần còn lại là trách nhiệm của tôi.
Lạy Chúa nhân lành, con ở chốn vực sâu kêu lên. Nếu Chúa chấp tội, nào ai rỗi được. Nhưng Chúa hằng có lòng lành vô cùng, cùng vì lời phán hứa, sẽ tha hết mọi tội lỗi. Nên con trông cậy và linh hồn con trông cậy. Xin cho các linh hồn tổ tiên của chúng con, sau một quãng đời khó nhọc hoàn tất nhiệm vụ thiêng liêng Chúa giao phó, cần cù lao lực cũng chỉ để gầy dựng tương lai tốt đẹp cho con cháu đời sau. Nay công việc họ đã hoàn tất, xin Chúa cho họ được an nghỉ đời đời và xin cho hồng ân Chúa soi sáng họ suốt ngàn thu. Amen.
Defined tags for this entry: tổ tiên
Tuesday, September 12. 2006
ThanhHai
Tối hôm qua vừa về kịp để xem phần 2 của phim truyện The Path To 9/11 (Đường Đến 9/11), nhân kỷ niệm 5 năm ngày xãy ra biến cố. Phim giả thuyết, chỉ dựa một phần trên sự kiện dẫn đến biến cố 9/11, và dựa theo bản tường trình của Hồi Đồng 9/11 ( 9/11 Commission).
Năm năm trước, 11-09-2001, tôi còn nhớ rõ mình ở đâu và đang làm gì. Lúc đó còn chưa đến 9 giờ sáng. Tôi vào làm việc sớm hơn thường lệ. Trong công ty chỉ có tôi và hai anh bạn đồng nghiệp. Thời tiết mùa thu lúc bấy giờ thật tươi mát. Một buổi sáng thật yên lặng, trời quang đản tuyệt đẹp.
Anh bạn đồng nghiệp ngồi đối diện chợt thốt lên: có chiếc phi cơ đã đâm vào tòa cao ốc Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới (World Trade Center) tại Nữu Ước, mạng CNN đang có phát hình chi tiết. Hai đứa tôi vội lướt vào mạng CNN ngay, và xem được đoạn phim ngắn chiếu cảnh chiếc phi cơ đang lờn vờn gần tòa cao ốc và từ từ đâm thẳng vào. Tôi xem đoạn phim mà nửa tin nửa ngờ . Sự cố quá đột ngột. Sự bàng hoàng chưa dứt thì có tin một chiếc nữa lại đâm vào. Nhìn trên đoạn video lờ mờ, bọn tôi nhìn chiếc phi cơ vòng qua khuất phía sau tòa lầu phía bắc, phút chốc lại xuất hiên và đâm thẳng vào tòa phía nam. Bọn tôi xem được mấy phút thì không truy cập được nữa--mạng CNN đã bị nghẹt vì quá nhiều người truy cập cùng một lúc.
Xem đoạn cuối của cuốn phim Đường Đến 9/11: Quang cảnh đường phố trước tòa WTC; bên trên có tiếng động ầm ầm báo hiệu cho sự sắp sập hoàn toàn của một đại trung tâm thương mại cao 105 tầng; dưới mặt đất, một vị linh mục tuyên úy đang lăng xăng điều động những người chạy nạn, miệng đọc đoạn kinh cầu "...Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này, và trong giờ lâm tử, Amen"...Tự nhiên tôi có cảm giác thổn thức, lồng phỗi nất lên từng cơn, như một người đang thiếu dưỡng khí, cổ họng nghẹn đắng, dòng lệ tuông trào vô tư. Tôi chẵng biết vì sao tôi khóc và khóc cho ai--họ đều không tên không tuổi đối với tôi--chỉ cảm giác được sự mất mát to tát của bao nhiêu sinh linh, trong khoảnh khắc ấy, hình dung những giây phút cuối cùng của họ như thế nào, gợi lên nỗi sầu bao la, mặc dù chỉ trong giây lát, để rồi sau đó tôi cũng phải trở lại với cuộc sống của riêng tôi. Nhưng trong nhất thời, thật tán đồng với lời Cha Tuyên Úy: Xin Đức Mẹ cầu bầu cho chúng con trong giờ lâm tử, Amen.
Sau khi hai tòa WTC sập rụi, mấy bác Ao-Cai-đa lên tivi loan bố, lý lẽ đại khái như sau: "Hỡi những người Mỹ! Đây là sự trả đũa của chúng tôi đối với chính sách của nhà cầm quyền của các bác tại Trung Đông. Chính quyền của các bác là kẻ đã gây nên kết cuộc này. Có trách thì hãy trách nhà cầm quyền của các bác...."
Nghe qua lý lẽ trên, tôi liên tưởng đến tình cảnh tương tự: một anh vũ phu, sau một trận đánh đập vợ mình thậm tệ, buông lời rằng, "tại sao, tại sao cô lại khiến tôi phải phương hại đến cô? Cô không biết rằng những gì cô làm đã buộc tôi phải đánh đập cô sao?"....Có ai khác nhận thấy có chút vấn đề trong lối suy nghĩ này không?
Monday, September 4. 2006
ThanhHai
Ba ngày cuối của hội chợ CNE, có mấy cuộc biểu diễn phi cơ quân sự trên bầu trời của Hồ Ontario. Năm nay có chiếc F-22 Raptor (Chim Săn Mồi, hình bên trái) của Mỹ sang. Nhưng đặc sắc nhất vẫn là phi đội Snowbirds của Canada, với các màn biểu diễn đẹp mắt ... Mà thời tiết cứ âm u, cũng chán.
Bác nào ở xa không đến coi được thì xem đây cho đỡ ghiền nhé...
Theo: Google Video
CDK
Saturday, September 2. 2006
ThanhHai
Từ lúc dựng lên trang blog này, tôi đã lập mục tiêu là chỉ viết về những kinh nghiệm riêng tư trong cuộc sống, không máy mó tới kỹ thuật máy móc. Cho nên, khi tạo ra tiết mục "Hai Lúa Học Vi Tính" này sau một thời gian, tự cảm thấy mình bội ước với mình. Nên có ý dẹp bỏ nó đi. Mặt khác, mọi vật đều có tuổi hạn. Rồi một ngày nào đó Núi Độc Cô sẽ không còn, không tồn tại nữa cho các bác truy cập, mặc dù chừng đó nội dung của những bài tập này chỉ đáng được đem vào bảo tàng viện vì đã lỗi thời. Vì vậy, tôi quyết định "phân thân" thêm một lần nữa, phá hủy tiết mục học vi tính ở đây để lập nên trang Vi Tính Thần Công bên WordPress, để tiếp tục bá láp về công nghệ máy tính ở bên đó mà không phải bức rức với tôn chỉ của Núi Độc Cô.
|
Recent Comments