CDK Tối Thứ Sáu:
Tụi P & T chợt gọi, giọng có vẻ khẩn trương, bảo bà cụ đi đâu suốt ngày không thấy về, hỏi có xuống chỗ tôi không? Tôi gọi P & M hỏi có lên đó không? M trả lời 'không'. Tôi trấn an P, bảo đừng lo, đây không phải là lần đầu cụ đi không nói lời nào, chắc là buồn bực gì đó nên đi chơi với bạn thôi. Chứ đi tìm thì biết đâu mà tìm?
Tuy bảo nó thế nhưng mình nằm trằn trọc tới khuya mới ngủ được.
Thứ Bảy:
Hôm nay phải đi học lớp ABC. Trước khi đi tôi gọi T thì biết khuya đêm qua bà cụ đã về rồi.
Thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa tan lớp là mở ĐT gọi cho bà cụ hỏi thăm. Bà bảo hôm qua đi bộ dạo phố rồi, leo lên tắc-xi tuốt luôn xuống tới bờ hồ.
Trời đất. Hết ý kiến.
Tôi phi ngựa sắt thẳng luôn lên nhà cụ. Tụi P & T đã đi đâu mất. Tôi nói cụ thay đồ đi ra ngoài ăn trưa. Trên xe, cụ chỉ đường cho tôi đến quầy bán thức ăn tận đường Dixie và East Gate ở Etobicoke.
Ăn xong, cụ muốn đi Chợ T&T ở Mississauga nên chở cụ đi luôn. Mua được 2 con Cua Vancouver.
Về tới nhà thì trời đã tối. Đã dự định hôm nay đi thử khói xe. Thôi thì để tuần tới.
Tôi bảo cụ: "Mẹ ngủ sớm nhe. Sáng mai con tới rang cua ăn".
Chúa Nhật:
Sáng dậy bận lau dọn nhà cửa, nên tới trưa mới sang nhà cụ được.
Tôi gọi điện trước khi đi. Qua máy điện thoại, giọng bà cụ có vẻ giận dỗi.
Tôi tới nơi. Tụi P&T cũng đà đi đâu mất.
Rang cua ăn xong tôi chở cụ ra High Park ngắm cảnh mùa thu.
Xong, kéo về nhà tôi nấu bún riêu ăn, bà ngồi chơi tới tối quên cả thời gian, 23h00 tới lúc nào không hay.
Nói chung, một cuối tuần đầy ý nghĩa.
Đã dự định chiều nay 16h00 đi Lễ Chúa Nhật nhưng rồi lại thôi. Gia đình quan trọng hơn. Chúa vẫn ở bên tôi suốt đời tôi--cho dù thân tôi có vướng nhiều tội lỗi--nhưng bà cụ thì chắc không thể ở bên tôi suốt đời tôi được.
Có lẽ trong lòng cụ vẫn coi tôi là "không thật lòng" bằng Chú Ba nó. Nhưng cũng không sao.
Recent Comments