ThanhHai Hôm nay mãi mê ngồi làm việc, quên cả ăn trưa. Chợt cảm thấy sây sẩm mặt mày, đầu óc lâng lâng. Thoạt đầu chưa biết vụ gì, nhưng rồi nhớ lại là mình đang...đói bụng. Ngước mắt nhìn đồng hồ thì đã hai giờ rưỡi chiều rồi, bèn vội đứng dậy, cuốc bộ qua
Sherway Gardens tìm chút đồ ăn trưa.
Làm việc đã gần chục năm nay, tôi hay ăn trưa thất thường, có khi 1:30, 2:30, thậm chí có hôm tới 5 giờ chiều mới lò mò đi kiếm đồ ăn. Người quen ai cũng quở rằng, ăn uống bất thường coi chừng đau bao tử đấy!
Nhưng lâu ngày thành quen, cái dạ dày của tôi nó đã thích nghi với sự bất thường ấy rồi nên chẵng hề gì. Cứ làm việc đến khi nào cảm thấy đói thì đi tìm đồ ăn. Mình ăn để sống mà, chứ đâu phải sống để ăn đâu!
Gần đây, ngẫm nghĩ lại, mình nay đã....già rồi. Lúc xưa thức trắng đêm hai ngày liền để hoàn thành cho xong đề án, vẫn không sao. Nhưng nay thì quá 1 giờ rưỡi khuya thì đã nhướng mắt không nỗi nữa. Không còn thời trẻ trung như xưa nữa, nên gần đây tôi đã ép mình, cố trở lại mức quân bình, nên đã bắt đầu ăn uống có chừng mực, ngày đúng ba bữa, có giờ giấc hẳn hòi. Và cũng có lẽ vì thế nên cái dạ dày của tôi nó đã bắt đầu quen với cái nhịp điệu ngày ba bữa này, cho nên hôm nay lỡ quên một lần là nó nhắc mình ngay. Những lúc xưa khi đến lúc cần phải ăn thì chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng lên, đó là tín hiệu để đi ăn trưa. Chưa bao giờ lại có cái mứng đói đến nỗi choáng váng mặt mày muốn ... xỉu, như hôm nay.
Nhắc đến chuyện "xỉu", tôi nhớ lại lúc xưa hồi mới vào Đại Học năm thứ nhất ở
Waterloo. Do miệt mài đèn sách, lại ăn uống thiếu dinh dưỡng, nên thân tàn như cò ma. Khi thi xong, về Toronto nghỉ "xả hơi" vài hôm, đi lễ Chúa Nhật, đứng phía sau nhà thờ thì xãy ra sự cố đáng buồn cười. Nhà thờ đông người nên hơi ngột ngạt. Tôi đứng phía sau cuối nhà thờ để xem lễ. Phút thứ nhất còn đứng đó nghe Cha Chủ Tế dâng lễ. Phút thứ 2 mở mắt ra thì thấy mình đang nằm dài dưới đất, thấy mọi người đang túm rúm chung quanh mình, xì xào. Những gì đã xãy ra giữa phút 1 và phút 2 thì chả hay biết, vì đó là khoảng thời gian...bất tỉnh nhân sự. Quê cơ thiếu điều muốn độn thổ, bèn tự mình lòm còm ngồi dậy nhanh, len qua đám đông, bước ra ngoài nhà thờ để hít không khí trong lành.
Recent Comments