CDK Mắc dịch! Định lấy 2 tuần nghỉ phép để an thần định tâm sau 1 năm làm việc quá đà, và để lo chút việc gia đình. Đồng thời, nhân dịp nghỉ ngơi, đầu óc thanh thản, dự định sẽ làm vài việc nghiên cứu chức năng mới cho sản phẩm của công ty.
Ngờ đâu thằng khách hàng nó bám theo như đỉa, bắt phải hỗ trợ cho anh ta trong khi mình đang nghỉ phép, phân nửa khoảng thời gian nghỉ phép đã dành nốt cho anh ta, làm mình có cái mùi vị đăng đắng trong miệng khi nhắc đến dự án của hắn, cảm giác dường như sự nhiệt tâm của mình bị lạm dụng. Mặc dù từ đó giờ mình luôn nhiệt tình với anh ta trong mọi việc dù nhỏ nhoi hay lớn lao bao nhiêu, nhưng chắc sau vụ này tôi sẽ đề nghị với ông sếp, từ chối không hỗ trợ bất kỳ dự án nào của anh ta nữa, dù cho anh ta có ra giá cao bao nhiêu.
Kỳ nhỉ. Bình thường nếu do tự nguyện thì tôi rất nhiệt tình, không ngại hy sinh quá sức mình. Nhưng khi cảm thấy bị bó buộc, thậm chí bị đòi hỏi sự nhiệt tình, thì tôi chả còn hứng thú gì để nhiệt tình nữa.
Nhân đây cũng khám phá ra chút hệ luận cho cái đặc tính ngang bướng của chính mình: giữa gia đình và sự nghiệp, đừng bao giờ bảo tôi ưu tiên cho cái nào hơn, nếu chính tôi không thấy thích hợp. Nếu đang lúc cần phải dốc tâm cho gia đình mà buộc tôi phải ưu tiên hơn cho công việc, thì tôi sẽ không ngần ngại từ bỏ công việc ấy (dù biết rằng sau đó có lẽ tôi sẽ hối hận). Và ngược lại, nếu đang lúc tôi cần đầu tư vào sự nghiệp mà không thông cảm được cho thì ... sẽ không tránh khỏi sự xích mích.
Ông cụ thân sinh của tôi đến giờ này vẫn còn càu nhàu về quyết định của tôi đầu quân cho ngành công nghệ máy vi tính, vì sự đòi hỏi phải thức đêm thức hôm, thường đi đôi với ngành nghề này. Bởi vậy nên khi bàn đến là sanh chuyện, đến nỗi đã lâu lắm rồi tôi không còn hứng thú bàn bạc chuyện công việc với gia đình nữa.
Recent Comments