Hôm nọ nằm mơ về việc đốt cầu, trong đó nhóm kỹ thuật có anh Cường. Lúc thức dậy tôi thắc mắc--Cường hiện đâu có làm chung công ty với tôi đâu mà lại...Rõ là đầu óc mình lẩm cẩm thật. Nghĩ xong rồi bỏ qua. Sau đó tưởng là chi tiết nhỏ không quan trọng, nên không đề cập trong bài viết kỳ rồi.
Hôm 2 tây vừa rồi, Cường gọi điện hỏi thăm, làm tôi dần hiểu được ý nghĩa của giấc mơ hôm nọ. Bên công ty của anh đang cần tuyển nhân viên.
Hôm qua mới dọ ý cùng một lúc 3 ông sếp (CEO, CFO, và CTO), nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ.
Hmm...Xem chừng ra nếu đi thì là "đốt cầu", còn ở thì coi như ... tự thiêu.
Thật ra cũng không căng thẳng gì mấy, bởi không phải là lần đầu tiên.
Bà cụ giận tam đệ, giận lan ra cả đám, bỏ nhà đi biệt tăm từ Chúa Nhật, chiều hôm qua thì đã về, bảo rằng đã nằm bệnh viện mấy hôm nay, chiều đến đã nhờ bà bạn vào bệnh viện đưa về nhà tôi. Trời! Con cái đã chết hết, hay đang sống khốn nạn đến vậy sao, mà không nhờ được đến thằng nào, lại phải đi nhờ cậy người dưng? Làm đám con nhô nháo không biết đường đâu mà tìm.
Làm sao nói được cho bà hiểu là bỏ đi như vậy vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, mà còn gây tổn thương thêm cho chính mình và những người thương mình, mà không biết. Có thể bà vẫn không còn biết cách nào hơn.
Tối qua đưa bà về nhà bên ấy, nói chuyện với tam đệ một hồi. Mọi sự xem chừng như tạm thời ổn.
Có một số sự việc, người ta không nói không có nghĩa là họ không biết, nhưng vì thì thời chưa thích hợp để nói đấy thôi. Vậy khi nào sẽ thích hợp? Chỉ cầu mong và trông cậy vào sự soi sáng của Chúa Thánh Thần, cho cả đôi bên.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng với phụ thân và mẫu thân ở một quán bánh cuốn trên đường St. Clair--quán này từ trước tới nay phụ thân tôi và tôi thường hay ghé qua bởi có món bún măng vịt khá ngon. Hôm nay quán hơi đông, hết chỗ ngồi, chị chạy bàn mặt chầm dầm (chắc bị chủ "đì" làm quá chăng), để tụi tôi đứng tại cửa chờ. Tôi thấy có một bàn khách vừa ra đi, chị ta chưa kịp dọn, bèn săn tay áo nhào vào gom góp mấy tô chén dơ, mấy mảnh giấy vụn, chồng lại rồi đem thẳng ra sau bếp, lên tiếng "làm ơn cho gởi dùm cô ơi". Vài người đang ngồi ăn nhìn tôi cười cười. Chị hầu bàn vẫn cái mặt chầm dầm. Có một cô khách khác vừa bước vào. Chị hầu bàn đem thực đơn và nước uống cho cô ta. Bọn tôi ghi giấy gọi món ăn xong, thấy chị vẫn còn bận, tôi bèn đem giấy "nộp" thẳng với bà chủ nơi quầy tính tiền, cũng là nơi bếp nấu. Dăm phút sau, thấy chị bưng thức ăn lên cho cô vào sau. Tôi khẽ chua, giọng đủ to cho bà chủ nghe, "ở đây tới trước, ăn sau". Chắc từ nay không ghé quán này nữa.
Ăn sáng xong đi Centre Island chơi với mẫu thân--bởi nhị đệ mấy hôm trước có mua cho hai cái vé, mua qua công ty nó cho nên được hạ giá. Tưởng là vé vô cửa, té ra là vé chơi trò chơi. Ba cái này mấy đứa nhóc con nó chơi chứ già cả ai mà chơi được. Chờ sắp hàng đông nghèn nghẹt, chỉ vào đi rong, trải chiếu ăn đồ ăn rồi nằm ì ra nghỉ mát, xong rồi về.
Tối trên đường về, gọi điện cho phụ thân mời ông xuống nhậu. Một giờ sau, gặp ông từ nơi siêu thị chạy ra, gọi ông ngừng lại, hỏi:
- Ba đi đâu vậy?
- Thì mầy rủ tao xuống nhậu....???
- (im)
Bó tay cho tên Độc Cô Lãng Trí Khách.
Trưa thứ Hai, bà cụ xuống nhà chơi, thử thâu cho ca sĩ Phương Thảo Ngọc mấy bài hát:
Đang còn điện đàm với khách hàng từ 14h00, đói đến lạnh tay. Nhân lúc nó bận mình nhảy qua đây ghi mấy dòng. Hơi hối hận đã không đi ăn trưa trước khi lao đầu vào cuộc gọi này.
Kỳ thật, mỗi lần đói bụng là hai bàn tay tôi lạnh buốt lên thế này.
Chiều hôm qua do cao hứng (cũng có thể nói là do lương tâm gợi nhắc), đi làm về nhà, rửa mặt lau mồ hồi xong thì liền lôi lò nướng thịt (barbecue) ra, nướng một mớ đùi gà, sường heo, và bắp.
Xong, lấy điện thoại gọi cho cô em:
- Hello?
- Hey, come down for some BBQ.
- Can my friend come?
- Sure
- My car's making weird noises
- Come down, I'll take a look at it for you.
- Alright, we'll be there.
Một giờ sau, hai cô nàng đến. Mấy anh em cùng thịt một chầu xong, tôi ra mở đầu xe xem, thấy nhớt trợ lực tay lái (power steering fluid) hơi bị cạn, bèn móc điện thoại, định gọi nhắn tin cho phụ thân tôi sáng mai xem lại. Hì hì....tôi đâu phải là thợ sửa xe đâu mà mò. Vả lại, giờ đó Canadian Tire cũng đã đóng cửa, muốn chạy mua nhớt về châm cũng không được. Phụ thân tôi làm đêm, máy không có hệ thống nhắn tin. Thường thì khi ra về thì ông gọi lại. Nhưng lần này, đến giờ ông nghỉ việc mà không thấy ông gọi lại.
Sáng nay gọi lại cô em, hỏi có báo cho phụ thân không. Cô nàng trả lời, không, đã đem xe thẳng đến tiệm. Thì ra bộ thắng bị mòn, phải thay, tốn $100 một bên.
Cô bé này có tính tự lập. Chẳng uổng công phụ thân thương nó nhất.
Nhớ tôi lúc xưa ở độ tuổi đôi mươi như nó, việc nhỏ gì cũng vẫn còn nhờ phụ thân làm. Thậm chí đi khám bệnh ông cũng phải đi theo. Ông sợ tôi nói tiếng Việt không rành--mà hồi đó đúng là nói không rành thật. Đến nỗi cha tôi buộc phải phán cho một câu: Mầy điệu này mà ra ngoài đời, không biết làm sao mầy sống nổi.
Tuần rồi, nhị đệ được nghỉ phép nên hôm Thứ Năm nó xuống Toronto chơi, thăm mẫu thân và bé cháu gái con của tam đệ mới sanh. Tối ngồi ăn tối, nói chuyện đời xưa, tự nhiên dẫn đến chuyện sợ ma. Mẹ tôi kể rằng hồi nhỏ giữa tôi và nhị đệ thì nó là thằng sợ ma hơn. Tôi thì lại nhớ khác. Tôi nhớ lúc xưa ở với Ngũ Cô, được bà tặng danh hiệu "nhát như thỏ đế". Nhà chỉ có 3 cô cháu, mỗi tối bà may đồ (sau '75 cô tôi làm thợ may) thì hai đứa tôi ngồi bên cạnh bà chơi. Tới khuya vẫn chưa xong, nên bà bảo hai đứa đi ngủ trước. Thằng em tôi--nhỏ hơn tôi hai tuổi--nó lọt tọt vào buồng trong, ngủ liền, không chần chờ. Còn tôi do sợ ma quá nên không chịu đi.
Từ giường ngủ của chúng tôi có thể nhìn thẳng ra nhà sau, thông ra vườn sau, một màn đêm tối om. Bóng tối có thể tạo nên nhiều thứ quái dị đối với cái óc tưởng tượng. Lại đang nghe tuồng cải lương "Thái Hậu Dương Vân Nga" (vừa sau khi hay tin nghệ sĩ Thanh Nga bị ám sát), nghe có chút rùng rợn, nên tôi ứ dám đi ngủ một mình, bèn giả đò làm như chưa buồn ngủ, cố hỏi cô tôi hết điều này đến điều nọ để cô tôi thấy là mình còn tỉnh lắm. Hỏi một hồi thì tôi gật gù, ngủ gục, giật mình lại thì tiếp tục giả đò làm tỉnh, nói chuyện tiếp. Được một hồi thì cô tôi chịu thua, bèn dẹp đồ, cùng tôi đi ngủ.
Lại nhớ lúc ở dưới quê, vừa sau khi Nội Tổ (Ông Nội) của tôi mới qua đời, mấy chú đi làm ruộng về khuya, một mình tôi ở nhà, đốt đèn dầu, đơm cơm lên bàn thờ, đốt nhang cúng xong thì leo lên giường trùm mền...trốn. Có hôm sợ quá kham không nổi thì vắt giò lên cổ chạy cống lên nhà Bác Ba Giáo chơi, chờ Thất Thúc đi ruộng về. Trong khi đó, ở nhà, con mèo hàng xóm nó leo lên bàn thờ tha hồ đớp đồ cúng.
gợi sự thích thú, thưởng ngoạn--đấy là cây xanh, gió mát, và không khí trong lành của mùa hè, chứ còn mỹ nhân thì dạo này không còn đi tuyến đường cạnh bờ hồ như lúc trước nữa cho nên không còn dịp ngắm phái đẹp.
Mãi tới hôm nay tôi mới đạt tới cảnh giới thứ 3, đạp thích thú, hăng say không thấy mệt, và kết quả cụ thể: vượt kỷ lục 45' của mình hồi tháng sáu, hôm nay đến công ty trong vòng 40 phút. Có lẽ sự thích thú nó đi đôi với năng suất. Cũng có lẽ sau một tháng đạp xe đạp, sức khỏe đã có phần khắm khá hơn trước kia. Để xem sẽ duy trì được mức độ này được bao lâu.
Nhắc đến thưởng ngoạn, mỗi lần đạp về ngang con sông Humber, mùi bùn sình từ dưới sông ngát lên, làm tôi nhớ quê Gò Công của tôi quá. Nhớ lúc xưa đi tắm sông với mấy đứa trẻ cùng xóm. Nhớ những lần đi kéo cá cơm, kéo tép cùng với Bà Nội tôi. Nhớ cả những lần tôi ương ngạnh, bướng bĩnh, tự bỏ về, mặc cho Bà tôi kéo một mình (lúc đó tôi chắc khoảng 8-9 tuổi). Xin lỗi Nội!
Dường như nếu tôi cố gắng để ý, thì tôi sẽ nghe được lời răn dạy của Chúa Thánh Thần. Mới hôm nọ viết bài chỉ trích Chứng Nhân Giê-hô-va, thì hôm nay bắt gặp bài giảng của Lm. Al Lauer của mạng phát thanh (podcast) Daily Bread, với lời nhắn: việc Chúa làm thật nhiệm mầu; Chúa làm việc qua cả những bàn tay không hiệp thông với Hội Thánh của Chúa, và ngay cả những bàn tay không nhìn nhận Chúa. Mark 9:38-40:
38Ông Gio-an nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta." 39 Đức Giê-su bảo: "Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy. 40 Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.
Khái quát ý tưởng này thêm một chút, ta có thể nói thế này chăng: các tôn giáo ngoại, dù có hiệp thông với sự mạc khải của Ông Trời Con hay không, đều là dụng ý của Đức Chúa Cha và đều nằm trong kế hoạch cứu độ của Chúa?
Dĩ nhiên, tôn trọng niềm tin của họ không nhất thiết đòi hỏi ta phải bác bỏ niềm tin của mình.
Hôm nay nghỉ làm một ngày để đi khám bệnh. Bà bác sĩ gia đình chẩn bệnh xong, tuyên bố: "chỉ là dị ứng theo mùa thôi, muốn uống thuốc advil cũng được, không uống thì từ từ cũng hết thôi". Lời bà làm tôi nhớ lời nói để đời tương tự mà bà đã thốt ra với tôi khoảng mười năm về trước (~1997) khi phụ thân tôi chở tôi đi khám bệnh bởi chứng cảm lạnh mùa đông: "Mình có tiền thì ngã bệnh tí xíu thì mình chạy đi mua thuốc uống, còn người ta nghèo không có tiền thì không uống thuốc rồi từ từ cũng hết bệnh thôi". Đại ý là vậy, tôi không nhớ lời chính xác.
Lời bà nói rất có lý, bởi ở đây đi khám bệnh miễn phí (chính phủ bao), còn mua thuốc thì có bảo hiểm y tế của công ty bao, cho nên dại gì lại không mua. Vì vậy đôi khi người ta có phần lạm dụng hệ thống đôi chút, chảy máu mũi tí xíu là đi khám bác sĩ. Riêng tôi, vì lời nói đơn sơ ấy mà từ đó tôi không đi khám bác sĩ nữa...mãi cho tới 2005.
Hôm nay, một lần nữa tôi nhận thấy sự vô ích của việc đi khám bác sĩ gia đình. Đếch thèm uống át-viêu át-viếc gì cả, về nhà rót đầy hai ly rượu nho ra nốc cạn--đây sẽ là thuốc trị cảm của tôi. Ngày mai nếu trong người có phấn chấn trở lại thì xách xe đạp đạp đi làm tiếp, không phấn chấn thì lái xe hơi đi làm, còn nếu liệt giường luôn thì nằm nhà nghỉ tiếp.
Hình như chu kỳ hằng năm là phải bị một lần hay sao ấy.
Chúa Nhật rồi ra tưới cây giữa trưa trời nắng, không thấy gì.
Thứ hai hôm qua nghỉ lễ ở nhà tịnh dưỡng (lễ Công Dân--Civic Day), tới chiều thì thấy hơi đau cái lưng, cảm giác được chút sút giảm của sức lực. Thân già này quả là yếu đuối. Hổ thẹn, hổ thẹn. Sáng nay định không đi làm, nhưng sợ "nhàn cứ vi bất thiện" nên bèn lấy xe hơi đi.
Hôm nọ ông sếp CTO củ của tôi, thấy tôi mang xe đạp vào văn phòng, hỏi:
- Ủa, hôm nay trời ướt mà chú mầy cũng đi xe đạp sao?
Tôi dõng dạc trả lời:
- Vâng, trời ướt thì sao? Chỉ ướt thôi chứ đâu có mưa? Tôi lại còn muốn đạp qua một trận mưa lớn nữa cơ, thử xem cảm giác như thế nào.
Sáng hôm nay trời mưa như trút nước. Nhìn ngoài trời tối u, sấm chớp ầm ầm, tôi thụt cổ, lè lưỡi. Thôi, hôm nay đi xe hơi.
Mình chưa chuẩn bị đủ để xông pha trận mưa lớn như thế này. Miễn cưỡng đi thì ắt sẽ ướt như chuột lột--không ướt mình thì cũng ướt giày--và sẽ bị bụi đất ướt bắn dơ hết người. Cần nên "siêu tầm" xem người ta chuẩn bị như thế nào để đi mưa.
Cây thông (pine tree) non trước nhà tôi, từ năm 2005, đã cháy tàn đi gần phân nửa thân, nhưng tôi cứ bỏ mặc cho nó tàn, không thèm đếm xỉa. Hôm Thứ Bảy rồi ra cắt cỏ thì trời mưa lâm râm. Nhìn lại cây non, chưa lớn đã tồi tàn, tôi mới thấy đến lúc phải làm những gì mình nên làm từ lâu: lấy kéo ra, nhánh nào vàng úa, đã chết rồi thì cắt tỉa nó đi.
Hy vọng nó sẽ mọc ra nhánh mới, um tùm, xanh tươi lại như xưa.
Bài này không phải về "nghịch lý bánh xe lớn", bởi nếu phải thì tôi sẽ viết rằng chiếc xe mới (bánh 559mm) chạy nhanh hơn xe cũ (bánh 622mm). Thực tế, hôm nay tôi đã cố đạp nhanh, nhưng kết cuộc vào đến công ty với khoảng thời gian 50' (nhớ chuyến đầu tiên tôi đi chỉ tốn 45').
Nhưng có điều, chiếc GT đạp nhẹ hơn, do đó khiến người đạp hăng hái hơn, lên dốc mà vẫn đạp ào ào. Trong khi với chiếc Peugeot, tôi đạp lên dốc còn chậm hơn người chạy bộ. Đây là chuyện có thật. Hôm nọ từ Queensway quẹo lên Ellis (từ Queensway lên tới Morningside là một chặn leo dốc), ở dưới dốc tôi đạp ào ào, vọt qua mặt một bác đang chạy bộ. Khi lên dốc được khoảng 50m, tôi bắt đầu phì phò như bò kéo xe, bèn sang líp lớn cho nhẹ hơn. Cấm đầu cấm cổ đạp một tí nữa, thấy anh chàng chạy bộ bên lề đường, đang từ từ chạy qua mặt tôi.
Món đồ chơi mới: ngựa sắt hai chân của Mỹ, GT Tequesta FS:
...được "thỉnh" về từ nhà ông sếp củ của tôi trưa Chúa Nhật rồi.
Mới soát lại tập sổ sách hướng dẫn (owner's manual) ông trao cho tôi hồi tuần trước, trong đó có hóa đơn ghi ngày mua 14/06/1998, với giá tiền $1111.87. Wow! Thank you, BBG! Chí ít, tôi nợ bác một chầu.
Chiếc xe đua của Pháp của tôi, cho về nghỉ hưu là vừa.
Tối nay ra phi trường rước phụ thân tôi từ Seattle về--ông đi thăm một người thầy, đã dạy ông hồi còn học ở Cao Thắng.
Đưa ông về nhà xong tôi quay trở ra đường lộ, trực chỉ hướng tây, hướng về xa lộ 400, chợt thấy trước mặt: nửa vầng trăng thật lớn, thật gần, đang treo lơ lửng ở hướng tây, sắp sửa khuất bóng nơi cuối chân trời. Cảm động bởi hiện tượng hy hữu, định chụp tấm hình lưu niệm, nhưng kẹt đang lái xe, bèn dự định sẽ ghé cái đồi cao gần nhà mà chụp.
Về ngang ngọn đồi gần nhà, tấp xe lại, chạy lên tuốt đỉnh cao nhất nhìn về hướng tây bắc. Không thấy gì hết. Mất cơ hội. Trăng đã tàn lặn.
Recent Comments