Suốt cả tháng nay mình đóng quân miết ở công ty khách hàng, trong thành phố, cách công ty nhà 15', đi đi về về mỗi ngày. Thuận trên đường từ đấy về công ty nhà, có quán bánh mì California Sandwiches, với tuyệt chiêu: bánh mì thịt bê! Thật là tuyệt...cú mèo! Xơi mấy tuần nay làm mình ghiền mất. Mấy năm trước đã được một anh đồng nghiệp quảng cáo địa điểm này cho mình, nhưng dù không xa mấy mà đã lâu rồi không có dịp ghé qua.
Mấy tuần bỏ mặc những công việc nội vụ trong sở cho mấy cậu đàn em, trong khi mình thảnh thơi đi ngoại giao nơi "chiến tuyến", làm tụi nó cũng bị áp lực nhiều, nên hôm nay tôi cao hứng "đài thọ" một chầu thịt bê. Trong bọn có 1 cậu người Ý, cũng "kết" với cái quán này, vừa nghe danh là đã hớn hở lên.
Với cái tên "Bánh Mì Cali", chắc chủ nhân cố ý đánh lạc hướng thực khách, vì họ sửa soạn thức ăn theo phương thức gia truyền gì gì đó của người Ý (chủ nhân là người Ý), và theo tôi được biết thì quí quán chỉ có những địa điểm trong vùng Toronto mà thôi.
Khi sự đời làm ta muốn rơi lệ,
Khi thế nhân đem đến vạn thiên sầu,
Khi thử thách và chông gai đầy dẫy,
Khi thể xác trần tục mệt rã rời,
Bài hát này, như là lời của một Đấng Quyền Năng Vô Hạn, đang thỏ thẻ cùng ta, gợi lên trong ta một sức mạnh lạ kỳ, giúp cho ta củng cố lại niềm tin.
Hai giờ khuya không ngủ được, ngồi viết mã chán, cần thư giản, tôi lần xuống lầu bật lên đài PBS, xem được chương trình về cuộc đời của cố Thống Đốc Robert F. Kennedy, một con người đáng nể, rất thông minh và có ý thức đạo đức cao. Như người anh của ông, John F. Kennedy, RFK cũng bị cướp mạng, ám sát, khi tuổi đời còn đầy hứa hẹn. Tôi xem chương trình, thấy ông công khai chống đối với những người cùng màu da với mình để bênh vực cho những người da đen bị kỳ thị chủng tộc, mà bụng thầm nghĩ (trước đây tôi chưa biết về cuộc đời và cái chết của ông), điệu nào chắc ông này sẽ cùng chung định mệnh với người anh trai của ông. Trải qua sự ám sát của JFK, và rồi đến Martin Luther King, Jr, chắc ông đã từng nghĩ việc ấy có thế xãy đến trên mình ông, nhưng ông tuyệt đối không dùng đến mật vụ hộ tống khi đi lại nơi công chúng.
"Người có lòng (học hỏi), buộc phải chịu đau khổ. Và ngay cả trong giấc ngủ, những niềm đau khó quên ấy, nhỏ từng giọt, từng giọt vào tim ta, để rồi trong nỗi tuyệt vọng và ngược với ý muốn, cái khôn len lỏi đến với ta, bởi hồng ân khủng khiếp của Thượng Đế." - RFK trích Aeschylus nhân dịp hay tin King bị ám sát.
Tồi vẫn hằng mong chờ đón nhận "cái khôn" do Trời mạc khải ấy. Thì ra là phải đợi đến lúc đau khổ tuyệt vọng mới có phúc cảm nghiệm được.
Mạng Cô Độc Khách mấy tháng nay nạp chậm như rùa. Cuối cùng tôi đã tìm ra lý do tại sao: mod_mono! Mấy tháng trước tồi cài đặt cái chú này vào máy chủ để táy máy về ASP.NET trên hệ thống Linux. Ngờ đâu cậu bé này bị "rỉ bộ nhớ" (memory leak), trầm trọng đến độ tuần qua đã làm chìm không những là ông thủ lĩnh "Mọi Da Đỏ" [Apache web server], mà đắm luôn cả toàn bộ hệ thống đến hai lần.
Thoạt đầu tưởng mình bị tấn công DoS. Xem tập loọc (log) trên máy chủ thì thấy toàn là "Out of memory. Killed process httpd [xxxx] ....". Sực nhớ đến chú mod_mono. Loại chú ra thử xem sao. Khi nào rỗi nữa sẽ tìm thêm nguyên do làm rỉ bộ nhớ.
Mệt mỏi thật. Sáng dậy mà chẵng muốn bước xuống giường tí nào.
Công việc dồn dập quá, rồi lại còn những chuyện khác. Mức xì-trét đã lên cao gần tới suy sụp.
Đó giờ rất yêu nghề mà nay lại ngao ngán vào công ty thì thật là có vấn đề.
Trong lúc nhiều công việc thế này mà mình nghỉ chắc tụi nó càng bơ vơ. Nhưng sợ miễn cưỡng sẽ có hại cho lâu dài mà lại không đạt được năng suất như ý.
Thôi, mình hiểu mình nhất. Đến lúc mình phải tự trị liệu cho chính mình. Nghỉ thêm một ngày để lấy lại thăng bằng.
Mẹ tôi. Từ nhỏ tôi không được sống gần mẹ tôi. Bà đi buôn bán nơi phương xa trong khi Ba tôi đi "học tập cải tạo". Tôi sống với Bà Nội tôi. Bà tôi lo cho tôi ăn học, cưng tôi lắm, nên cũng đã bù được phần nào cái lẻ loi phải xa cha lẫn mẹ.
Dòng đời éo le, khi Ba tôi về thì niềm mơ ước, cảnh gia đình đoàn tụ như tôi đã từng đọc trong sách lớp 3--tôi vụt chạy ra đón Ba, nhảy tót ôm vai mừng Ba đã về, trong lúc Mẹ bồng em ra trước sân nhà chờ đợi--đã không được thành hiện thực.
Vì tạo dựng tương lai cho tôi, Ba dẫn tôi mạo hiểm ra nước ngoài. Năm đầu Ba "cày kéo" thật vất vả lo cho tôi ăn học. Tôi cố tiện tặn, chú tâm vào việc học, không chơi bời, để Ba đỡ gánh nặng. Nhớ có lần Ba dẫn tôi đi xin tiền trợ cấp vé xe buýt cho tôi đi học, bị nhân viên từ chối vì không hội đủ điều kiện, nhìn nỗi thất vọng tràn trề trên mặt tôi chắc Ba đã không khỏi xót xa. Ba tôi an ủi: "Thôi con đừng lo. Để Ba cho con thêm tiền mỗi tuần để đi xe buýt." Mấy tháng sau, Ba tôi tìm mướn nhà gần trường tôi. Tôi chỉ cần đi bộ 5' là đến lớp.
Ba tôi đi bước thứ hai.
Chung chung, Dì tôi chăm sóc cho tôi khá tốt, nhưng cảnh mẹ ghẻ con chồng làm sao không khỏi chỗ bất hòa đồng. Ba tôi thương tôi lắm, nhưng trong những lúc này, tôi ước ao nếu có Mẹ tôi bên cạnh thì hay biết bao. Không biết Mẹ có linh cảm được rằng, mình đang cảm thấy côi cút lắm hay không?
Mẹ tôi sang.
Lúc đầu tôi chẳng muốn nhìn lại bà, vì tôi hận bà đã bỏ bê tôi. Nhưng rồi thì em tôi (nó đã sống với Mẹ từ nhỏ), rồi cả Ba tôi can thiệp, khuyên nhủ, nên kết cuộc hai mẹ con tôi ôm nhau khóc sướt mướt.
Mẹ tôi ở với em tôi. Khi Mẹ giận vợ chồng tụi nó, bà bệnh nằm gường ai khuyên ăn cũng không chịu ăn. Tôi lên thăm, ghé Swiss Chalet mua hộp súp nóng lên thổi đút cho Mẹ thì Mẹ ăn liền. Khi khác nghe người báo tin Mẹ trở bệnh phải đưa đi nhập viện, tôi đang làm việc, vội bỏ hết tất cả, xách xe vọt ngay vào bệnh viện xem thực hư. Đêm hôm đó tôi ngồi ghế bên cạnh giường bệnh Mẹ để trông nôm. Sáng hôm sau Ba tôi ghé thăm, "thay ca", tôi, hai mắt trắng dờ, đạp ga xe dông vào công ty làm cho xong công việc vỡ lỡ. Chiều hôm đó Mẹ tôi xuất viện bình an vô sự.
Tưởng đã hàn gắn lại được mối quan hệ thiêng liêng. Đùng một cái, vì chút chuyện vật chất không đáng gì mà đã...
Kẻ mồ côi xưa kia nay lại thêm danh hiệu kẻ lạc loài.
Mẹ ơi, có lẽ Mẹ nói rất đúng--Mẹ là Mẹ của con mà, dĩ nhiên phải nhận xét đúng đắn về con thôi. Những việc con đã làm đấy đều toàn là giả dối, thiếu sự thành thật. Đã vài lần ý nghĩ ấy có thoáng qua trong tâm trí con: chắc bản tính của con là giả dối. Con thật hư quá, đã vô phương cứu chữa rồi.
Vừa đọc mấy câu trao đổi lạc đề, xem chừng có phần va chạm, trên Blog Cái Tôi, khiến tôi liên tưởng đến tính cách nặc danh (anonymity) của blog.
Các bậc cha đẻ của phần mềm blog đã nhận thức được nhu cầu ẩn danh của người sử dụng, để các tác giả tránh khỏi sự trả đũa hay ngược đãy vì tư tưởng của mình. Vì thế khi dựng lên công cụ viết blog, họ đã tạo chức năng nặc danh, dành cho người góp ý kiến. Đồng thời họ cũng cho phép chủ nhân của trang blog có sự chọn lựa muốn tiếp nhận những ý kiến nặc danh ấy hay không.
Cũng có không ít trường hợp những người lạm dụng chức năng ấy để bôi nhọ, phỉ báng người khác từ trong bóng tối.
Ẩn danh hay hiện danh đối với tôi chẵng ăn nhậu gì--tôi vẫn coi thường cả hai như nhau. (đùa)
Quan trọng là nội dung ý tác giả. Lời lẽ kém nhã nhặn và thiếu tinh thần xây dựng, không đáng gây nên sự bức xúc, và tôi không ngần ngại tiễn ngay vào thùng rác nằm chơi.
Tuy nói vậy nhưng đó giờ chưa hề phải tiễn ai vào thùng rác cả, nếu có họa may chỉ là những lời đăng nhầm và hoàn toàn chỉ theo lời yêu cầu của người viết.
Tối nay mua hộp sườn heo BBQ bên A&P/Dominion về ăn cơm tối. Bỏ vào lò nướng hâm nóng, định chạy lên lầu làm chút việc vặt, 1 phút là sẽ quay xuống lấy ra ngay. 3' sau trên lầu chạy xuống, nghe mùi hôi nhựa nặc. Hoảng hồn tắt lò nướng. Tiêu tùng.
Vứt bỏ thì lại tiếc. Nhưng ăn ở độ này chắc sẽ bị độc tố nhựa gây ung thư thấy mồ cố tổ.
Ngước mặt nhìn lên thấy kết cuộc của mình chớp lên trước mắt....Sau mấy tháng lần mò ra tông tích thân nhân, vị quan tuần phủ bước tới cửa nhà, bẩm báo với Độc Cô bá phụ: Bẩm cụ ngài! Chúng tôi rất làm hối tiếc báo tin với ngài rằng khuyển tử của ngài là Độc Cô Quái Khách đã qua đời vì cớ hắn quá ngu si!
Lâu rồi lười thi hành quyền lợi dân chủ của mình, nhưng đọc bài viết của người láng giềng tôi ở phía Nam biên giới kia, làm bị nhiễm (Hmm..hệ đề kháng mình yếu thật ta, dễ bị nhiễm tạp nhạp tứ tung). Nên hôm nay nhân ngày bầu cử của thành phố, 10h00 sáng tôi lọt tọt ra trạm bỏ phiếu để bầu ngài thị trưởng, dân biểu và ủy viên bộ giáo dục đô thị Toronto.
Vào hội trường, lên quầy trình giấy tờ xong thì được bác nhân viên canh phiếu bảo: bác đã bầu rồi cơ mà. Huh? Chắc cuối tuần trước mình bị mộng du nên sáng sớm tọt ra bỏ phiếu hồi nào không hay chắc! Hay là mấy bác nhân viên canh phiếu ngủ gục, gạch tên cử tri nào đã bầu trước đó mà mắt nhắm mắt mở gạch nhằm qua tên mình. Âu cũng là cơ hội cho mình trắc nghiệm cái hệ thống bầu cử của thành phố xem họ phản ứng thế nào trong những trường hợp này: Họ cho đọc lời cam kết rằng mình chưa hề bỏ phiếu cho đợt bầu cử này (nếu dối bị bỏ tù), xong thì cho mình bỏ phiếu như bình thường. Đơn giản thế thôi.
Bác David Miller 3 năm qua đã làm nhiều việc tốt cho thành phố, ví dụ như vận động cho các hãng phim Hollywood và các chương trình tivi sang thu hình tại Toronto , nay lại được đắc cử nhiệm kỳ thứ nhì. Buồn cho Jane Pittfield--tôi đã bầu cho bà ta.
Bà (cụ) Hazel McCallion, 85 "xuân xanh" và còn đầy nghị lực, đã đắc cử thị trưởng Mississauga nhiệm kỳ thứ 11 liên tục! Mississauga có rất nhiều người Việt cư ngụ, dám chừng ai cũng đã bầu cho bà, vì TT McCallion rất có cảm tình với cộng đồng người Việt.
Giải độc đắc của trò Lotto 6/49 hôm Thứ Tư vừa qua là một cái lu bạc khá to tát chứa đựng 36M (triệu) Gia Kim. Tôi chả mua một đồng nào, nhưng cái lô độc đắc kếch xù ấy khiến tôi có chút khó hiểu.
Trò chơi lô-tô 6/49 là một hình thức chơi số đề, chọn 6 con số trong 49 con từ 1 tới 49. Làm một phép tính tổ hợp khá đơn giản thì ta có thể thấy xác suất trúng giải độc đắc ấy là xấp xỉ 1 trong 14M. Không biết nếu hôm Thứ Ba vừa rồi mình vác mặt vào ngân hàng xin vay $14M CAD, nhảy vào đánh hết tất cả các tổ hợp 6 số, chờ lãnh độc đắc xong thì trả lại 14M, còn dư hơn 22M đem về đốt, thì các bác nhân viên ngân hàng có cho là mình điên không nhỉ. Quá chắc cú!
Trừ phi...
Kết quả của đợt xổ số: Đã có 4 người trúng độc đắc, chia đều mỗi người lãnh 9 triệu. Nếu mình nhảy vào nữa thì 36/5 = 7.2M. Đã trót nợ ngân hàng 14M. Doh!
Nhiều khi tôi dùng cái blog này như là một quyển tập nháp. Thoạt có ý nghĩ gì thì cứ quăng bừa lên để đó, sau này có lẩm cẩm quá thì quay lại đấy mà hồi tưởng một quãng đời. Đa số các bài viết ở đây toàn là nhảm nhí, nhưng thỉnh thoảng hiếm hoi cũng có chút tia sáng hé lên. Các khám phá đổi đời trong lịch sử thường là do sự ngẫu nhiên mà nhỉ. Mình phải chuẩn bị cho thật tốt kẻo thuyền mình cập bến mà khách đi đò cứ ngồi trên bờ ngủ gục thì uổng lắm thay.
Mấy hôm nay đi công tác ở công ty khách, làm việc trên máy vi tính của người ta. Trưa hôm qua chợt thoáng lên chút ý nghĩ, gợi cảm hứng, muốn ghi vài ba câu xuống ngay kẻo quên. Kẹt cái không gõ được tiếng Việt có dấu. Thôi thì để tối về nhà viết.
Tối về tới nhà thì đà quên cha nó hết.
Bên trang quép của vdict.com họ có hỗ trợ cách gõ tiếng Việt mà không cần cài thêm gì cả. Thấy hay hay. Bèn gu-gồ (google) thử thì tìm ra mảnh javascript AVIM của bác Đặng Trần Hiếu. Tuyệt! Cám ơn thầm bác Hiếu bằng một chầu bia ... ảo...đây nhé. Có điều...hình như trong mảnh javascript có con "bọ" bò đâu đây. Đôi lúc phải rì-lốt (reload) trang quép đôi ba lần thì mới gõ dấu được. Khi nào rãnh mình táy máy thêm.
Bạn đọc nào có nhã ý đăng lời phản hồi thì sẽ thấy chức năng mới này ở đấy.
Hôm qua dự định tối sẽ về sớm để kịp phát bánh kẹo cho tụi tiểu thiên thần và tiểu quỷ, nhân dịp lễ hội Cúng Cô Hồn của Tây Phương, nhưng cuối cùng lại bị lôi cuốn bởi cái nghề nghiệp kiếm cơm này nên về không đặng. Thật tiếc!
Năm ngoái, được nhìn những gương mặt thơ ngây, vẽ mèo, vẽ thỏ, hớn hở tươi như hoa khi được gia chủ ban cho mấy cây kẹo, mấy bịch bánh xíu xiu, thật là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm có cho người ban tặng, làm ấm lòng kẻ đơn thân.
Độc Cô Thần Giáo hôm nay dời tổng đà sang bên http://codockhach.blogdns.net/blog/ và không thâu nhận thêm tín đồ (Độc Cô giáo mà có hơn 1 tín đồ thì đâu còn "Độc Cô" nữa).
Tổng đà củ http://lytran.homeip.net/blog/ sẽ tiếp tục hoạt động trong thời gian ngắn sắp tới, để cho tổng đà chủ tân nhiệm kịp thời lãnh hội các nhiệm vụ hành chính của tệ giáo.
Đã hơn mười năm trôi qua rồi còn gì. Cơn sốt/sốc thời đại đã dịu và bây giờ đó chỉ là những câu chuyện thường của bọn trẻ...ít ra đối với cộng đồng phương Tây. Còn Việt Nam thì chắc phải chờ 10 năm nữa để vơi đi những thành kiến tiêu cực.
Recent Comments