Khởi đầu Mùa Giáng Sinh, suy ngẫm ti tí về Chúa Giêsu: Ngài là ai? Phúc Âm theo Thánh Gioan, chương 20, câu 27-29, có chép:
27 Rồi Người bảo ông Tô-ma: "Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin." 28 Ông Tô-ma thưa Người: "Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con! " 29 Đức Giê-su bảo: "Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc cho những ai không thấy mà tin!"
Dường như, trong đoạn kinh văn này, ông Tô-ma đã nhận Giê-su là Thiên Chúa, và Giê-su đã không trách mắng cách xưng hô ấy. Cho nên, dường như ông Giê-su cũng đã công nhận mình là Đức Chúa Trời hay sao ấy.
Có người--như giáo phái Nhân Chứng Giê-hô-va (NCGHV) thời nay và Arius thời xưa--cho rằng ở đây Tôma không gọi ông Giê-su là Thiên Chúa (God), nhưng chỉ kêu trời trong sự ngạc nhiên quá độ, tương tự như lớp trẻ ngày nay hay có thói quen thốt lên câu "Trời ơi Trời (Oh my God)!". Nhưng, cần biết, ông Tôma trước khi theo Chúa Giêsu, đã từng là tín đồ đạo Do Thái, mà kêu tên Đức Chúa Trời vô cớ như thế thì ắt đã phạm tội lộng ngôn.
Mấy bác truyền đạo NCGHV lúc trước khi đến trước cửa nhà tôi, chê giáo thuyết của đạo công giáo là không có nền tảng từ Kinh Thánh. Tôi đang đọc lại bộ Tổng Luận Thần Học (Summa Theologica) của Thánh Tôma Aquinô (1225–1274). Tôi không ngông cuồng nhận rằng mình hiểu hết những gì đã đọc--nhưng nhận thấy mọi luận điểm trong ấy đều là: 1) trích dẫn Kinh Thánh làm gốc, và 2) từ đấy dùng lôgíc để suy ra các hệ luận vững chắc. Ngược lại, đọc qua bản dịch New World của NCGHV tôi thấy thay vì dịch theo từ ngữ của bản gốc (translation), họ dịch theo cách hiểu của người dịch, một hình thức giải nghĩa (interpretation) hơn là dịch.
Gần nhà tôi có cái siêu thị bán thức ăn tên A&P Dominion. Đây là nơi mà mấy năm trước, tối tối tôi hay ghé mua thức ăn về để nấu nướng. Tôi chuộng họ vì họ mở cửa 7/24 (7 ngày trong tuần, 24h trong ngày), thích hợp cho mấy thằng đi làm về muộn như tôi. Mấy tháng trước, bản hiệu của tiệm tự nhiên biến thành Metro. Biết họ đã có chủ mới, nhưng không dịp tìm hiểu thêm làm gì, cho tới sáng nay tình cờ đọc blogTO, dẫn tin của CityNews. Thì ra Dominion đã bị Metro (gốc từ Québec) nuốt chửng từ hồi 2005 lâu lắc rồi, nhưng đến nay họ mới xác định sự hiện diện của họ tại Ontario dưới nhãn hiệu Metro.
Thứ Bảy vừa rồi, đưa mẫu thân tôi đi dự thi bán kết cuộc tuyển Vọng Ca Vàng của Asia/SBTN. Tôi không có đi xem, chỉ trưa đưa bà đi đến họp mặt, chiều đưa bà đi dự thi, rồi tối rước về. Nghe đâu có nhiều giọng hát rất hay. Hy vọng, sắp tới, sẽ được thưởng thức giọng của tất cả 14 thí sinh trên đây.
Cơn tuyết kỳ rồi là chỉ nghe qua, không chính mắt thấy, nên không đáng nói. Hôm qua mới đích thực là trận tuyết đầu tiên của mùa đông 2008-2009. Thường thì sau trận tuyết đầu tiên sẽ có khoảng một tháng mấy thời gian ấm. Xong thì mùa tuyết lạnh sẽ thật sự bắt đầu.
Chúa Nhật vừa rồi ông già Nô-En âm thầm vào làng--âm thầm bởi tôi lại ngủ gục, không hay. Chiều hôm qua, qua Scarborough Town Centre chơi, thấy thiên hạ đã bày bán hàng Nô-En, máy phóng thanh cho hát nhạc Giáng Sinh, mới ngỡ ra mục đích thương mại của việc ông già Nô-En vào làng.
Chiều nay đi chợ mua bao gạo 16kg hiệu Bông Hồng ($27); mua chai rượu Cabernet-Merlot, con Cá Rồng Châu Úc (australian Barramundi ) về hấp, mời ông bà cụ tôi xuống nhâm nhi. Chẳng có duyên cớ gì đặc biệt. Cũng chẳng luận bàn gì to tát.
Hôm nọ, nghe Mẹ tôi kể rằng nhị đệ tôi nó nói về tôi: "Ổng từ đó giờ chưa từng được ăn ngon nên ăn gì cũng khen ngon". Tôi không được rõ, nhưng có thể căn cơ của câu phát biểu này là bởi nó nghe tôi tôi khen ăn nem nướng ngon. Chú nó nói đúng phần nào. Hồi nhỏ tôi sống ở xóm nghèo, đã trải qua nạn đói của '78--không gạo để nấu cháo, nhà trồng khoai lang, khoai mì nên ăn độn khoai thay cơm. Phải, từ cái khó khăn cực cùng ấy, nên giờ đây ăn gì tôi cũng thật sự thấy ngon, và ăn rất ngon miệng, ngọai trừ một số hoàn cảnh rất hiếm hoi. Tôi nhớ cái khó để trân trọng cái no. Tôi biết thằng em tôi nó đã từng khó hơn tôi nhiều. Có lẽ do vậy mà bây giờ nó không còn muốn nhớ đến cái khó khi xưa nữa.
Đọc bài này trên mạng chiesa, gợi ý đến chiêu này: Lectio Divina--lối đọc linh thiêng, đọc theo linh cảm, đọc với tâm linh hướng thiên, đọc và suy niệm. Hơi giống như phương pháp thiền định bên Phật giáo. Hmm...Để tôi thử luyện bài tập này để suy niệm về bí tích Ngôi Lời nhập thể (incarnation), bí tích thánh thể (transubstantiation), và bí tích phục sinh (resurrection of the body), xem có đả thông được huyệt đạo, giác ngộ được điều gì không, hay là lại bị tẩu hỏa nhập ma đây không biết.
Sáng hôm kia, phụ thân tôi mua cho mẫu thân cái bánh Egg McMuffin ăn sáng. Bà không ăn, chiều đem xuống cho tôi, bỏ trong tủ lạnh. Sáng nay tôi đem ra, cho lên đĩa, hâm nóng trong lò vi ba (microwave oven), xong lấy dao và nĩa ra, cắt ăn như ăn thịt bò bít-tết, bởi lười biếng, không muốn cầm bánh, làm bẩn tay phải đi rửa. Chợt xuất hồn, thấy mình hơi bị tếu, bèn ghi lại đây.
They went with songs to the battle, they were young.
Straight of limb, true of eyes, steady and aglow.
They were staunch to the end against odds uncounted,
They fell with their faces to the foe.
They shall grow not old, as we that are left grow old:
Age shall not weary them, nor the years condemn
At the going down of the sun and in the morning,
Sau một tuần lạnh mấy hôm trước, ngày hôm nay tự nhiên thời tiết ấm lạ thường. Nhưng về nhà, thấy mẫu quảng cáo này của Midas, chiếu trên tivi, cực tếu: cảnh sát đang rượt đuổi tội phạm thì bị một trận tuyết ập đến.
Tối qua, tôi ngồi dán mắt vào cái tivi từ 20h00 tới 00h00 để xem lịch sử diễn ra trước mắt. Người Mỹ bầu người da đen đầu tiên--bác Barack Hussein Obama--vào ghế tổng thống. Thú thật, tôi thầm hy vọng bác McCain sẽ thắng, mặc dầu đã thoáng biết rằng đây là thời cơ của Obama. Họ bầu cho "hy vọng".
Recent Comments