CDK Thật ra cũng không căng thẳng gì mấy, bởi không phải là lần đầu tiên.
Bà cụ giận tam đệ, giận lan ra cả đám, bỏ nhà đi biệt tăm từ Chúa Nhật, chiều hôm qua thì đã về, bảo rằng đã nằm bệnh viện mấy hôm nay, chiều đến đã nhờ bà bạn vào bệnh viện đưa về nhà tôi. Trời! Con cái đã chết hết, hay đang sống khốn nạn đến vậy sao, mà không nhờ được đến thằng nào, lại phải đi nhờ cậy người dưng? Làm đám con nhô nháo không biết đường đâu mà tìm.
Làm sao nói được cho bà hiểu là bỏ đi như vậy vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, mà còn gây tổn thương thêm cho chính mình và những người thương mình, mà không biết. Có thể bà vẫn không còn biết cách nào hơn.
Tối qua đưa bà về nhà bên ấy, nói chuyện với tam đệ một hồi. Mọi sự xem chừng như tạm thời ổn.
Có một số sự việc, người ta không nói không có nghĩa là họ không biết, nhưng vì thì thời chưa thích hợp để nói đấy thôi. Vậy khi nào sẽ thích hợp? Chỉ cầu mong và trông cậy vào sự soi sáng của Chúa Thánh Thần, cho cả đôi bên.
Recent Comments