ThanhHai
Hôm qua, trên đường láy xe đến công ty làm việc, tôi tình cờ xém "được" làm nạn nhân của một sự cố không mấy gì lạ với người đi xe ô-tô ở đây.
Xe tôi đang bong bong chạy trên xa lộ Gardiner, trực chỉ hướng tây, gần tới khúc lộ nhập của đường Islington bên tay phải của xa lộ. Tuyến bìa bên phải nhất là tuyến đường nhập (entrance lane) từ đường Islington vào, đang có 1 chiếc ô-tô đang tiến vào. Nơi tuyến nhì thì có một xe vận tải đang chạy. Xe tôi ở tuyến 3, chạy sau chiếc xe vận tải một tí.
Dĩ nhiên, tuyến nhập chỉ dài 300m, cho nên chiếc ô-tô đang chạy trên tuyến này chớp đèn báo hiệu muốn chuyển sang tuyến 2, nơi anh chàng vận tải đang chạy.
Vừa thấy đèn báo hiệu của chiếc ô-tô, anh chàng xe vận tải nhà tôi, nỗi máu hào hiệp, muốn nhượng đường, không báo hiệu gì cả, vọt ngay sang tuyến 3, nơi xe tôi đang chạy! Tôi buộc phải đạp thắng gấp giảm tốc độ cho khỏi phải tông vào đuôi anh ta.
Phải chi anh này đạp thắng, chậm lại một tí cho xe kia qua, thì tôi đây đã đỡ được một phen toát mồ hôi. Nhưng anh bạn vận tải của tôi chằc sợ bị mòn thắng chăng!
Trên đường đời, cũng không thiếu gì những người, tự tin cho là mình đang làm việc tốt, cứ cắm đầu làm việc của mình mà không chịu ngước lên quan sát chung quanh, không hề biết đến việc mình làm thực ra nó đang gây tổn hại và đau khổ biết là bao cho cuộc đời của chính những người mà mình đang chú tâm thương lo. Như thế thì chẳng phải là chúng ta càng thương bao nhiêu, thì lại hại bấy nhiêu hay sao?
Recent Comments