Sau một tuần ấm lạ thường (nhiệt độ cao nhất lên tới 19°C) kết thúc Mùa Đông 2010--hôm qua là ngày xuân phân--cuối tuần vừa rồi trời Toronto lạnh trở lại. Thứ Bảy đi dự tiệc sinh nhật của cu J--tụi nhóc được "thả giàn" một đêm, chơi khuya tới hơn 4h00 sáng mới đi ngủ. Đến chiều Chúa Nhật mới về. Tối, Tam Muội chạy xuống thăm.
Tối Thứ Bảy, ngồi "nhâm nhi" chai St. Remy, nghe/xem tụi nhóc hát Karaoke bài Bohenian Rhapsody, lần đầu tiên giật mình với lời nhạc u ám: "I sometimes wish I'd never been born at all" và "nothing really matters to me". Cảm giác nhất thời: khi một người có cảm giác ghê gớm vậy, không những lỗi do gia đình và môi trường, nhưng còn là lỗi do chính bản thân không tự nhận trách nhiệm với cuộc đời mà mình được ban tặng. Xã hội thật sự đang gặp tệ nạn, khi ta được nghe câu "Ông Trời thật sự thương yêu bạn, dù cho bạn có làm điều ghê gớm gì đi nữa", và lập tức cười chua chát đáp rằng "Đó chỉ là một sự giả dối". Vì bởi, nếu Ông Trời thật sự không thương ta, thì tất nhiên "nothing really matters" (mọi thứ đều là vô nghĩa). Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu trong vườn Gethsemane cũng vì lý do này.
Sáng nay, chở mẫu thân đi khám chuyên khoa mắt. Nghe bà tả rằng mắt bị xốn. Nghe bác sĩ nói bị trầy giác mạc (corneal abrasions).
Gần đây tôi bị thêm "chứng bệnh câm", không tha thiết "nhiều chuyện" nữa. Hy vọng đây là dấu hiệu của giai đoạn trải nghiệm sự "phó thác", hơn là gì gì khác.
06:47
Cuối cùng thì "lão đông tà" cũng lần mò được tới Toronto. Năm nay chắc lão "ngủ vùi trong chiến thắng" hay sao mà chừng này mới đến. Thiên hạ đã trông chờ lão đã gần cả tháng nay.
Bắt đầu hồi khoảng nửa đêm--lúc tôi bắt đầu đi ngủ--với đợt mưa đông đá kèm với gió gấc mạnh (gusting wind). Không biết mưa chuyển thành tuyết hồi lúc nào. Sáng dậy thì thấy tuyết đọng trên mái nhà khoảng chừng 1 phân dày thôi. Không đáng để gọi là "bão tuyết". Vậy mà bật đài ra-di-ô, nghe bàn về trận tuyết này với mức độ gì ghê gớm lắm---phi trường huỷ bỏ các chuyến bay, nhà trường huỷ bỏ các chuyến xe buýt đưa đón học sinh. Hmm...thận trọng quá độ, hay là chứng "quên theo mùa" (seasonal amnesia)? Lát nữa ra đường sẽ có dịp "trải nghiệm" mức độ trầm trọng.
07:42
Trời bây giờ hừng sáng, kịp cho tôi nhận rõ hơn, qua khung cửa sổ của phòng làm việc, rằng cơn tuyết vẫn còn đang nhẹ rơi.
Tôi hơi ...ơn ớn...khi nghĩ đến mùa tuyết năm nay, bởi hai chiếc xe (của mẹ tôi và tôi) đều đậu ngoài trời, mùa này sẽ phải dọn tuyết đến hụt hơi.
2009-12-10 12:11
"Thành quả" của đợt hôm qua + vừa qua đêm, và hiện đang rơi nhẹ:
2009-12-11 08:05
Chiều hôm qua khi ra về, bước ra sân thượng nơi bãi đậu xe, lần đầu tiên trong mùa, cảm giác được "cái lạnh buốt tay" của thời tiết -8°C (thêm độ gió là -13°C), thầm nghĩ: đúng là Lão Đông Tà đã đến rồi, mặc dù chính thức ngày 21 tháng 12 mới là ngày trình làng của lão.
Trưa nay tản bộ qua Sherway Gardens mua ly cà phê và đi khám mắt, gợi nhớ vì sao mùa hè là mùa tôi thích nhất.
Hôm qua (Chúa Nhật), Bắc Mỹ chính thức bước vào mùa hạ, và cũng là ngày Từ Phụ. Gia đình tôi dẫn nhau đi ăn Bò Bảy Món (phụ thân tôi đề nghị). Nhị đệ tôi nó lên từ hôm Thứ Bảy, để mừng mẫu thân tôi trở về.
Tối Thứ Bảy mấy anh em tụ lại tại nhà Mẹ tôi, nấu vài món lai rai tới 1h00 sáng thì kéo về nhà tôi ngủ.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng/trưa với phụ thân xong, trên đường về, cả đám cùng ghé qua khu đường College xem hội Taste of Little Italy, ăn được mấy cây kem sữa, xong thì về. Đến chiều lôi lò barbie ra nướng thịt, làm thêm một chầu nữa tới tối mới vãn tuồng. Lúc trước tôi đỗ thừa rằng do nhị đệ tôi nó có lò xịn hơn nên nướng thịt ngon hơn; lần này nó đích thân chứng minh là tại người nướng chứ không phải tại lò nướng.
Hôm nay trời mưa suốt cả ngày, lúc thì ti tách, lúc thì mưa như trút.
Không biết mấy bác lập lịch cho năm nay đã có tính nhầm ngày Thứ Sáu Tuần Thánh không đây.
Hôm nay là ngày đầu mùa Xuân. Nhiệt độ hiện giờ là -2°C.
Sáng nay tự nhiên dậy sớm 6h30 (không phải do lập xuân), xuống phòng làm việc nghiền ngẫm mấy chiêu tiếp theo của bài Phục Hổ Quyền cho tới 8h15, xong thì đi tắm, rồi chạy vào công ty. Chiều sẽ về sớm tiễn mẫu thân ra sân bay.
Thứ Bảy đi dạo Dufferin Mall, ăn nhầm thứ gì mà cứ đau bụng ngầm suốt buổi tối.
Chúa Nhật tự nhiên bị mất một giờ ngủ. Trưa xách xe chạy vô hai chỗ của Future Shop tìm mua thiết bị minihub mà chả chỗ nào có. Chiều nhờ máy GPS dẫn qua Siêu Thị T&T bên tận góc đường Steeles và Milliken tìm mua cho mẫu thân tôi mấy hộp trà hoa lài hiệu Stassen (hình bên phải). Chẳng hiểu sao bà lại thích loại trà này; sắp về VN chơi, bảo mua cho bà để đem về bên kia uống.
This endless freeze-thaw cycle we've seen this season has created more cracks in our thoroughfares than ever before.
(Chu kỳ đông đá rồi lại tan đá này đã làm nên nhiều vết nứt trên đường lộ của chúng ta hơn với những năm vừa qua.)
Từ hôm trước tới nay, mấy lần mắt nhắm, mắt mở cán lên ổ gà. Nghe đâu mình lại có thể khiếu nại với thành phố để đòi bồi thường, nhưng chắc không dễ.
Hôm nay trời nắng chan chan, nắng một cách dối trá, bởi trời lạnh buốt da.
Có lẽ bình thường thì tôi giống như mọi người dân Toronto khác, cũng thuộc loại "chết nhát" khi nói về cái lạnh mùa đông. Lạnh có tí xíu là mặc ba bốn lớp, đội nón, quấn khăn bít mặt mũi.
Hôm qua mặc đồ văn phòng chạy ra bãi đâu xe, gồng mình (từ ngữ chuyên môn người ta gọi là "vận công") phơi thân 3 phút trong trời lạnh -18°C để lấy thẻ an ninh--thường thì tôi bỏ thẻ ngoài xe bởi chỉ cần thiết khi vào bãi đậu, nhưng sáng hôm nay đám người an ninh của bin-đinh họ mới gắng hệ thống thẻ quét điện tử dùng để vào cửa văn phòng. Gặp anh bạn đồng nghiệp đang đề máy xe, làm nóng, chuẩn bị ra về. Thấy tôi vận áo sơ mi dài tay đi ngoài trời, anh hỏi "Bộ anh không thấy lạnh sao?". Tôi trả lời, miệng run lập cập: "trời mùa thu vầy mà lạnh cái nỗi gì!"
Lạnh thì có lạnh thật. Nhưng dường như, phơi người trong cái lạnh--dĩ nhiên là trong khoảng thì thời cực ngắn, 2-3 phút gì đó--có tác dụng trị liệu nào đó, làm thể xác lẫn tinh thần phấn chấn lên, gây cảm giác máu nóng chạy rần rần trong người, cảm giác mình đang sống.
Cũng rất có thể đây chỉ là tác động tâm lý, và thật sự đầu óc tôi có vấn đề.
Sáng nay ngủ dậy thì nghe tin này tràn lan khắp đài phát thanh và truyền hình: hàn thủy biểu hôm nay tụt xuống tới -22°C. Cộng thêm độ gió, sẽ có cảm giác như -30°C. Nhiệt độ trong nhà tôi là +22°C. Hơi lo là trời lạnh thế này đề máy xe sẽ khó nổ máy. Nhưng may là không vấn đề gì.
Thời tiết giá lạnh thế này, chính quyền địa phương và các cơ quan từ thiện đặc biệt chú tâm đến những người vô gia cư. Vâng, ở một xứ sở văn minh như thế này cũng có tồn tại nạn vô gia cư và ăn xin. Lạ một điều, bởi lý do nào đó, một số người này từ chối sự giúp đỡ. Mới tháng vừa rồi có một bi kịch. Nghe đâu bên Vancouver có một người đàn bà, 47t, vô gia cư--mỉa mai thay--đã bị lửa thiêu chết khi túp lều tạm thời của bà phát hỏa. Trước đó bà ta đã ba lần từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát và nhân viên từ thiện.
Cơn tuyết kỳ rồi là chỉ nghe qua, không chính mắt thấy, nên không đáng nói. Hôm qua mới đích thực là trận tuyết đầu tiên của mùa đông 2008-2009. Thường thì sau trận tuyết đầu tiên sẽ có khoảng một tháng mấy thời gian ấm. Xong thì mùa tuyết lạnh sẽ thật sự bắt đầu.
Sau một tuần lạnh mấy hôm trước, ngày hôm nay tự nhiên thời tiết ấm lạ thường. Nhưng về nhà, thấy mẫu quảng cáo này của Midas, chiếu trên tivi, cực tếu: cảnh sát đang rượt đuổi tội phạm thì bị một trận tuyết ập đến.
Tối đi làm về, xem tin tức mới hay, ngày nay phía bắc thành phố vừa được hứng một trận tuyết rao mùa. Chỗ công ty của tôi, không thấy hạt tuyết nào cả.
Tánh tôi lẩm cẩm, cho nên nhờ ghi chép trên đây, mới thấy, ở xứ này, tháng 10 có tuyết cũng không phải là lạ.
Hừm. Hết Hè, đang chuyển sang Thu (sẽ chính thức bắt đầu tại miền đông Bắc Mỹ vào ngày 23 tháng 9, 2008), trời bắt đầu lành lạnh, nên mình diện cớ để lười, định nghỉ đi xe đạp. Tuần này xách xe hơi đi làm được 1 tuần. Sáng nay ngủ dậy thì nghe tin, giá xăng tăng vọt 13¢/lít qua đêm, trở lại tình trạng gần đến $1.40/lít. Coi bộ phải cưỡi "ngựa hai bàn đạp" thêm một thời gian nữa, để trả đũa bọn vua dầu hỏa bóc lột người đi xe máy. Coi ai sẽ bị thiệt thòi thì biết!
Hôm nọ ông sếp CTO củ của tôi, thấy tôi mang xe đạp vào văn phòng, hỏi:
- Ủa, hôm nay trời ướt mà chú mầy cũng đi xe đạp sao?
Tôi dõng dạc trả lời:
- Vâng, trời ướt thì sao? Chỉ ướt thôi chứ đâu có mưa? Tôi lại còn muốn đạp qua một trận mưa lớn nữa cơ, thử xem cảm giác như thế nào.
Sáng hôm nay trời mưa như trút nước. Nhìn ngoài trời tối u, sấm chớp ầm ầm, tôi thụt cổ, lè lưỡi. Thôi, hôm nay đi xe hơi.
Mình chưa chuẩn bị đủ để xông pha trận mưa lớn như thế này. Miễn cưỡng đi thì ắt sẽ ướt như chuột lột--không ướt mình thì cũng ướt giày--và sẽ bị bụi đất ướt bắn dơ hết người. Cần nên "siêu tầm" xem người ta chuẩn bị như thế nào để đi mưa.
Recent Comments