Monday, November 30. 2009
CDK Ngay chính lúc tôi tưởng mình đang cố gắng hết mình, thì lại bị thúc đẩy cố gắng nhiều hơn nữa.
Những lúc này, tôi liền có cảm giác muốn ngưng ngay sự cố gắng.
Trong đám "bộ hạ" đã từng hân hạnh được tôi "chỉ huy", không biết có đứa nào đã từng có cảm giác này không nhỉ.
Sunday, November 29. 2009
CDK Có thể do bị phản ứng của mũi thuốc chích ngừa H1N1 của tuần rồi, nên từ hôm Thứ Sáu tới hôm nay tôi cảm thấy lừ đừ trong người.
Chiều/Tối nay đi ăn nhà hàng với gđ nhị đệ để mừng sinh nhật phụ thân tôi. Xong tiệc, ông cho tụi tôi mỗi đứa một chai rượu lạnh (ông mua sẵn đâu cả một thùng). Phần tôi, do là bợm rượu, nên ông cho hai chai. Tôi đang ngồi vừa viết bài này, vừa nhâm nhi ly thứ hai. Tôi có ý định dùng rượu để diệt vi trùng cảm.
Hồi chiều đi chợ, gặp mấy chị em của chị 5, 9, và 10 (người mẹ quá cố của mấy chị này là Cô Hai của tôi, gọi Bà Nội tôi là dì ruột). Ở bên VN hai gia đình rất thân với nhau. Nhưng từ khi xãy ra vụ tôi về VN dự đám tang Bà Nội tôi, gửi nhà bên này cho mấy vị này, khi trở lại tôi khám phá mình bị mất tiền. Từ đó tôi cố ý tránh né, không muốn giáp mặt với mấy vị này nữa. Mãi tới hôm nay gặp mặt giữa chợ (không phải là lần đầu), tôi mới đứng lại "hàn quyên" chút lâu. Tôi ngạc nhiên khi 9 giới thiệu con bé gái lớn của chị, nay được 15t. Lần rồi tôi tới nhà chơi thì nó chỉ có 3-4t gì đó chứ mấy. Thời gian trôi qua mau thật.
Saturday, November 28. 2009
CDK Ngẫu nhiên sao, mấy ngày nay tôi được "giới thiệu" đến với nhiều nan đề của đạo tôi. Hôm Thứ Năm, đọc được tin về bé Gabriel, rồi nghe tin hội bảo vệ súc vật Toronto Human Society bị buộc tội tàn nhẫn với súc vật vì họ cứ để chúng sống trong cảnh tồi tệ, không chịu "trợ tử" (euthanize) cho chúng. Sáng Thứ Sáu đọc được, TNS Patrick Kennedy bị vị giám mục giáo phận của ông "cấm" không cho rước lễ, vì ông ta ủng hộ phá thai. Gợi lên hai vấn đề gây nhiều tranh luận trong đạo công giáo: phá thai (abortion), và trợ tử (euthanasia), và gợi lên những câu hỏi cho chính bản thân tôi ....
Câu hỏi 1: Nếu gặp tha nhân đang khổ đau cùng cực, dù họ có van nài mình hay không, tôi có nên giúp họ kết liễu cuộc đời không?
Trả lời, với cảm giác bất lực cùng cực: Khổ thân tôi, tôi không có quyền làm việc đó, tha nhân ạ.
Câu hỏi 2: Nếu không tuân theo mọi điều mà Giáo Hội Công Giáo dạy, tôi có còn là người công giáo không?
Đáp: thưa, có, nhưng là một người công giáo đang mang tội. Bởi một khi đã được rửa tội vào đạo, không ai có thể tước bỏ bí tích ấy ra khỏi thân tôi.
Câu hỏi 3: Nếu biết mình đang mang tội, tại sao không hối cãi và không tái phạm nữa?
Đáp: [lặng người]. Có lẽ cái cảm giác mình mãi là kẻ mang tội, mãi là kẻ đói khát, sẽ giúp tôi bớt kiêu ngạo trong đời.
Câu hỏi 4: Vậy, tội tôi là gì mà ghê gớm thế?
Thưa: đó là tội lười dự Thánh Lễ Chúa Nhật.
Câu hỏi 5: Tội này nặng hay nhẹ?
Đáp: Theo GLCG Phần III, Đoạn II, Chương I, Mục III, (bản tiếng Anh từ mạng Vatican: GLCG#2181):
2181 Thánh lễ Chúa Nhật đặt nền tảng và xác định toàn bộ cuộc sống người tín hữu. Do đó, mọi tín hữu phải tham dự thánh lễ vào ngày lễ buộc, trừ khi có một lý do quan trọng (như bệnh hoạn, chăm sóc trẻ sơ sinh) hay được cha sở miễn chuẩn (x. CIC,1245). Ai cố tình vi phạm sẽ mắc tội trọng.
Hèn gì gần đây tôi có cảm giác linh hồn tôi đang chết dần, chết mòn.
Câu hỏi sau chót: Nếu vì thương tha nhân mà tôi chịu mất linh hồn, thì tôi có được linh hồn mình lại hay không?
Câu này tôi không có thẩm quyền để trả lời. Nhưng tôi đoán chắc là: không.
Monday, November 23. 2009
CDK Hôm qua mẫu thân tôi lên thăm nhị đệ (bà cần nhờ nó sửa xe do hư gì gì đó). Tôi dành buổi chiều đi dạo phố với tam muội tôi-cũng do tình cờ nó nhắn tin hỏi thăm nên sẵn tiện tôi gọi điện rủ nó đi chơi luôn, sẵn dịp mua quà sinh nhật và Giáng Sinh cho nó. Thứ Bảy tuần trước, Ông Già Nô-en vào làng, mở đầu cho một mùa mua sắm Giáng Sinh. Cho nên cuối tuần này, thấy thiên hạ tấp nập trong Square One, cũng vui vui. Tôi viết, vì tôi thấy thương em gái tôi---nó cố tìm hai món đồ ít tiền nhất (nhưng đủ vừa ý) để chọn mua, vì nó sợ tôi túng quẫn. Sau đó, mấy anh em cùng đi ăn tối. Nó giành, không cho tôi trả tiền--tiền chi cho bữa ăn còn nhiều hơn số tiền tôi trả cho hai món quà của nó. Tôi chở nó về nhà khoảng gần 21h00.
Tuesday, November 10. 2009
CDK Tối hôm qua nhà tôi lại làm món này ăn với bánh mì nướng. Ăn khá hấp dẫn, nên để dành một phần cho mẫu thân đi làm về ăn tối. Bà về, tôi nướng bánh mì định cắt từng khoanh cho bà chấm ăn với cá. Mẹ hỏi "Bánh mì ở đâu vậy?" Tôi trả lời rằng của "bà kia" cho. Mẹ bảo, "thôi, không ăn bánh mì đó đâu. Tụi con ăn bánh đó rồi có ngày bị bỏ bùa mê, theo bà ấy hết mà bỏ Mẹ". Dzời!
Sunday, November 8. 2009
CDK Chiều hôm qua, tam muội tôi xuống chơi. Lâu lắm rồi nó không xuống thăm tôi, còn mấy dịp tôi lên nhà nó thì không có nó ở nhà.
Hôm nay mẫu thân tôi làm mâm cơm chay cúng giỗ Bà Ngoại tôi. Sáng nay định thức dậy sớm để đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Bà Ngoại, nhưng dạo tâm hồn tôi mệt mỏi, nên ngủ tới 10h00 sáng mới thức giấc.
Sáng nay mẹ tôi đi cúng chùa. Trưa nhị đệ tôi nó lên chơi. Chiều mẫu thân đi chùa về, mua đồ chay từ chùa về, làm mâm cơm cúng ở nhà. Tôi gọi điện mời phụ thân tôi xuống cùng vui--hơi băn khoăn tại sao dạo này tôi cần thiết phải mời thì ông mới xuống. Xong thì tôi xách xe chạy một vòng, mua kết bia cho mấy anh em nhâm nhi, và mua ít trái cây về cúng Bà Ngoại.
Khi tôi về tới nhà, thấy nhị đệ tôi nó đang ở trước cửa nhà, thay mặt tôi "tiếp đón" hai anh truyền đạo Nhân Chứng Giê-hô-va, tôi vội ra "đỡ lời" nhị đệ tôi. Hai người, một Việt một Tây, xưng tên là "Hòa" và "Bình". Anh Hòa, mẹ lại là một người công giáo, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại theo NCGHV. Tôi trao đổi với hai anh về câu "Gioan 1:1" trong Thánh Kinh Kitô giáo . Tôi hỏi hai anh có sự giải thích thế nào về lối chuyển dịch theo bản dịch NWT. Tôi cố thuyết phục họ về thuyết Chúa Ba Ngôi; họ cố thuyết phục tôi về quan niệm "thần linh" trong tín ngưỡng của họ. Tôi yêu cầu họ nêu lên ví dụ nào khác trong Kinh Thánh mà các thánh nhân hoặc thiên thần được gọi là "god", tương tự như lối dịch của NWT trong "Gioan 1:1" về Chúa Giêsu. Họ hứa sẽ tìm, và sẽ email cho tôi. Về "Gioan 1:1", sau này tôi sẽ có bài "siêu tầm" riêng. Hiện thời, chỉ ghi thêm ý này: tôi hỏi họ về Gioan 1:1 là vì tôi cho rằng quan niệm về Chúa Giêsu là điều tất yếu trong Kitô giáo. Nếu hiểu sai Chúa Giêsu là ai, thì rất có thể ta sẽ hiểu sai những lời dạy của Ngài. Hiện nay hầu hết các giáo phái Kitô giáo đều tin rằng "Giêsu là Đức Chúa Trời", ngoại trừ tín đồ NCGHV tin rằng Giêsu chỉ là một vị thần linh.
Phụ thân tôi xuống tới, mọi người ngồi vào bàn, với mấy món đơn sơ, vừa ăn vừa nghe mẫu thân tôi kể chuyện đời xưa về Bà Ngoại. Quan niệm của tôi về việc cúng giỗ ông bà: mục đích chính là để tưởng nhớ; cúng kiếng là để no bụng cho người sống, chứ người chết thì ăn được gì. Tưởng nhớ là để noi gương những cái hay, thậm chí những cái ta cho là "dở" cũng có thể dạy cho ta được bài học. Bởi mục đích chính là tưởng nhớ, cho nên tôi không đồng ý với lý luận cho rằng chỉ có nơi nào làm nhà thờ chính thức (nhà Dì Hai tôi bên VN, bởi là con gái lớn trong gđ) thì mới làm lễ giỗ, còn ngoài ra thì thôi. Tôi cám ơn mẹ tôi đã cho tôi cơ hội để có thêm chút ấn tượng về bên ngoại.
Đã lâu, tôi không có chút ấn tường gì về Bà Ngoại. Mẫu thân kể, Bà mất năm '77, thọ 46t. Do bệnh đau bao tử nên bà nhập viện để uống thuốc và điều trị, đêm khuya đi tiểu tiện, trượt chân mà té, nằm hôn mê trong nhà cầu. Tới sáng, dì Út tôi (lúc đó khoảng 7-8 tuổi gì đó) đi tiểu, thấy bà nằm đó, bèn vội kêu cấp cứu. Mẹ tôi--lúc đó do phải buôn bán xoay sở cho gia đình nên ở nhà, không trực trong b/v--hay tin thì chạy ngay vào nhà thương trông nom. Mẹ tôi đổ lỗi cho mấy người "bác sĩ quốc doanh" (lúc đó mới vừa "tiếp thu" các bác sĩ "ngụy" đã bỏ chạy hết), thiếu hiểu biết, gây trì trệ, không điều trị gì mà chỉ thử máu cho đến chết, cứu chữa không kịp thời nên Ngoại tôi mới tử vong. Khi Ngoại tôi mất, Mẹ phải mướn xe, giữa đêm đen, chở xác bà về nhà. Mẹ kể, trên đoạn đường về, Mẹ nhìn thấy bóng một người đàn bà đội nón lá, băng qua đường, rồi khuất bóng sau chiếc xe vừa chạy ngang. Bác tài xế hỏi: "Vừa rồi chị có thấy gì không? Đó là ma đó!" Mẹ cho rằng đó là Ngoại tôi, vừa đã xuất hồn.
Friday, November 6. 2009
CDK Tôi đang ngồi lọ mọ trên máy vi tính thì mẫu thân tôi thò đầu vào cửa phòng làm việc, bảo: "Mẹ đi làm". Trời! Bà mới đi làm ca ban ngày về hồi 21h00, giờ do họ gọi tức tốc lại đi làm ca đêm. Tôi ngại cho bà sáng mai lại còn phải đi tiệm, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ biết đi theo bà xuống lầu, lấy bình thủy pha một bình trà nóng cho bà đem theo uống để đỡ buồn ngủ. Mẹ tôi năng động cực.
Tôi không hiểu cái nhu cầu kiếm tiền của mẫu thân tôi. Nhưng mà, còn có nhiều việc làm khác của mẹ tôi mà tôi không hiểu, và tôi cũng không hỏi.
Một điều tôi thầm mừng, là dạo này thấy mẹ tôi vui vẻ, yêu đời hơn nhiều so với 3-4 tháng trước. Và một điều man mác buồn, là từ khi mẫu thân về ở với tôi, khoảng cách giữa tôi và phụ thân tôi trở nên xa vời. Dường như bây giờ mọi thông tin về tôi, ông biết qua mẹ tôi, cho nên không cần thiết tâm sự trực tiếp với tôi nữa.
Không suy nghĩ lung tung nữa. Đi ngủ thôi!
Thursday, November 5. 2009
CDK Sáng nay nhận được tin nhắn của cô em họ. Vui thật là vui. Thỉnh thoảng tôi có gửi email về cho mấy đứa em (con của mấy chú cô tôi) để hỏi thăm, nhưng hiếm thấy tụi nó hồi âm. Tưởng mình không những bị "vạ tuyệt thông" bởi Canada, mà còn bởi VN nữa chứ. Chắc tụi nó bận rộn lắm (có lẽ nào lại bận rộn hơn tôi). Đôi lúc, cảm giác không những chỉ bị gia đình mình, mà là cả dòng họ ruồng bỏ. Dĩ nhiên, nếu Tứ Thúc, Ngũ Cô, Thất Thúc, và Cửu Thúc biết tôi nghĩ vậy thì chắc chắn họ sẽ quở trách tôi.
| |
Recent Comments