Friday, March 31. 2006
ThanhHai
Đang ngồi ở phi trường Bradley (BDL), Hartford, chờ chuyến bay về Toronto. Mở máy laptop bắt được sóng wifi--xem chừng phi trường này có cung cấp wifi miễn phí--nên vội lưu mấy dòng vào trang nhật ký của mình.
Tới giờ lên máy bay rồi, phải đi thôi.
ThanhHai Cả tuần nay đi "công du" ("công" nhiều hơn "du") sang New Haven, Connecticut. Đáp máy bay từ Toronto sang Hartford mất 2 giờ đồng hồ, xong lái xe xuống New Haven khoảng 1 giờ nữa. Công ty bạn, mục tiêu của đợt công tác của tôi lần này, nằm ở Branford, cách New Haven 10 phút lái xe, nhưng khách sạn tôi nằm ở New Haven nên có dịp đi dạo phố lúc tối về.
New Haven là "quê hương " của trường Đại Học Yale. Yale là một trong 6 trường Ưu Hạng của Hoa Kỳ, chuyên về Y Học, cùng với CalTech (Khoa Học Kỹ Thuật), Harvard (Luật), MIT (Khoa Học Kỹ Thuật), Stanford (Văn Học Nghệ Thuật), và Princeton (Vật Lý).
Hồi chiều, sau giờ làm việc tôi cao hứng đảo một vòng quanh khuôn viên của trường Yale để tham quan. Kiến trúc của những tòa giảng đường và nội trú trông đồ sộ và rất ... cổ. Bác nào muốn tham quan qua mạng thì hãy vào đây.
Lái xe lòng vòng một hồi phát chóng mặt, tôi đậu xe lại, xuống tản bộ để dạo phố một hồi, lạc chân đến góc đường Howe và Whalley/Broadway, thấy có tiệm Mì "bình dân" của người Tàu với cái tên ngồ ngộ: East Melange.
Cả tuần ăn đồ Tây khô khan không có nước, đang đói, chợt thèm tô mì vịt quay, tôi bèn rảo bước vào thưởng thức. Bữa ăn chưa tới $20 USD mà ngon miệng hơn mấy bữa ăn ở quán Tây hơn $40USD.
Chiều mai tôi sẽ về nhà rồi. Máy bay cất cánh rời Hartford vào 7 giờ tối, về tới nhà chắc cũng 10 giờ. Đi xa một tuần, mình nhớ nhà quá. Nhà của Độc Cô Quái Khách tuy lúc nào cũng vắng lặng như tờ, nhưng mình vẫn nhớ, thèm nằm vào chiếc giường đơn sơ nhưng đủ êm ấm của mình, ngủ một giấc tới chiều hôm sau luôn, để bù lại suốt một tuần thiếu ngủ vì công việc bề bộn.
Thursday, March 23. 2006
ThanhHai Đang ngồi chờ quá trình tự xây dựng thi hành xong để kiểm tra, tôi đảo lên mạng trượt chơi tí, "siêu tầm" ra được cái mạng này về Gò Công . Hihi...Xin phép các bác quản trị mạng cho tôi bắt nối ké tấm ảnh này nhé! Có dịp sẽ ghé thăm pho-rum của các bạn nhiều hơn.
Quê tôi đó. Lúc xưa ở quê nhà, phía sau nhà tôi cũng có cái sông y như vậy.
Hồi còn bé, tôi với Bà Nội tôi, mỗi tối hai bà cháu đã từng ngâm mình, nước lên đến ngực, đi kéo cá cơm và kéo tép bên mép sông. Thuở ấy tôi thường sống với bà, nên cảm giác gần gủi như một người Mẹ hơn là một người bà. Những lúc thấy tôi bị chú út tôi ghẹo khóc, bà liền rầy chú, bảo "mầy đừng có ăn hiếp em". Nội cưng tôi lắm. Cháu đích tôn mà. Tiếc thay, nay đã bị truất phế rồi.
Giờ nhìn lại ảnh này, bao kỷ niệm tiềm tàng và sao lãng trong ký ức chợt ập về, làm tôi nhớ Nội tôi quá. Nội ơi! Bao nhiêu năm nay vắng bóng Nội, cháu bơ vơ, lẻ loi một mình, nên bị người đời ăn hiếp quá Nội ơi! Nội mau về bênh vực cho cháu đi ... huhuhu. Xin Chúa dủ thương ban hồng ân đến với những người thân yêu của con. Amen.
Tuesday, March 21. 2006
ThanhHai Vừa "lượm" được quyển sách Micro-ISV: From Vision to Reality (Tiểu Công Ty Phần Mềm: Từ Ước Mơ Đến Hiện Thực) của bác Bob Walsh, CEO của công ty Safari Software. Tuần rồi, thấy các bác bên Slashdot bàn tán xôn xao quá nên tôi cũng nhịn không được, đành ồ theo làn sóng, mua đọc thử xem sao. Công nhận nhanh thật! Mới đặt mua trên mạng Amazon hôm tối thứ sáu, tối thứ hai hôm qua đi làm về là thấy nó đã nằm ngoài thùng thư rồi.
Trong lời giới thiệu mở đầu, bác Joel Spolsky chua như sau: ISV (Independent Software Vendor--Nhà cung cấp phần mềm độc lập) là từ ngữ vo ve thị trường (marketing buzzword), do Microsoft đặt ra, để mô tả những công ty chưa bị bác Bill Gates thôn tín hoặc tiêu diệt, và hãy còn quá nhỏ không đáng để Microsoft dòm ngó đến.
Micro-ISV (tiểu công ty cung cấp phần mềm độc lập) là từ ngữ được đặt ra bởi Eric Sink, CEO của công ty SourceGear, để mô tả những nhà cung cấp phần mềm, hạng nhỏ, tức là những công ty có số nhân viên từ 10 người trở xuống (thông thường thì là 1 đến 2 người). Mục đích của quyển sách là nhằm hướng dẫn những nhà lập trình, cả già lẫn trẻ, có dự tính muốn thành lập một công ty cho riêng mình để kinh doanh, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu và tiến hành thế nào. Quyển sách này là đúc kết kinh nghiệm riêng của tác giả, cùng những cuộc phỏng vấn của nhiều nhà micro-ISV khác đã và đang thành công trên thị trường Bắc Mỹ, và thế giới, nhờ sự phổ biến qua mạng Internet.
Tối hôm qua nằm đọc xong chương đầu. Ấn tượng đầu tiên là: Bác Walsh cố tình dụng văn theo lối bình dân, không nhất thiết tuân theo luật văn viết, và có lúc chen vào những câu dí dõm pha trò, nên không có cái khô khan của một sách giáo khoa, rất dễ đọc.
Để rồi đọc thêm, có dịp tôi sẽ đưa lên những ý tóm tắc để trao dồi. Bác nào có dự tính thành lập, hoặc là đang điều hành, một tiểu ISV, và có nhã ý thảo luận thì xin mời cùng trao đổi.
Monday, March 20. 2006
ThanhHai Người ta nói, những kẻ khờ khạo thì hay bị người ta ăn hiếp. Tôi trời sanh bản tánh vừa khờ khạo vừa đần độn, nên người đời cứ ăn hiếp luôn...
Hồi học tiểu học trường xã, vì học khá nên được được thầy cô và các bạn bầu làm lớp trưởng ba năm liền từ lớp 4 đến lớp 6. Năm lên lớp 6, mỗi sáng tôi được giao nhiệm vụ chỉ huy cả trường tiểu học từ các lớp 5 và lớp 6 tập thể dục. Mấy cậu đàn anh học lớp 7,8 trường cấp 2 ở dưới chợ, gần trường tiểu học của tôi--một cậu là cựu lớp trưởng của lớp 6 tôi năm trước--sáng đi học ngang trường nhìn thấy tôi mặt áo bỏ trong quần thật là oai, xem có phần ... xất xược quá, bèn sanh ghét, dọa đánh. Quả là rừng nào cọp nấy! Cậu lớp trưởng tôi đây rét quá, mỗi sáng không dám vào lớp sớm, chờ mấy cậu đàng anh đi học đâu hết rồi mới dám vào trường. Khi về thì tháp tùng cùng đám bạn đi về ấp, không dám đi một mình. Những lúc đó, thật ước gì mình có một người anh cả để che chở cho mình thì đỡ biết mấy.
Rồi sang xứ rừng phong này, thời gian đầu đi học thêm lớp Anh Ngữ vào dịp hè, gặp một anh Đại Hàn cao lớn hơn tôi, lúc đầu thì giao thiệp cũng tốt lắm. Nhưng sau đó thì, không nhớ tôi đã làm gì phật lòng anh ta, tôi thì lại ngốc nghếch không biết phân nặng nhẹ, mặc cho anh ta to lớn hơn, muốn gây sự thì cho chơi luôn. Kết cuộc, tôi ôm mặt sưng tù vù vào lớp học. Tôi uất ức lắm nhưng không làm gì được vì mình đơn thân độc mã nơi xứ lạ quê người. Lúc đó, tôi thật ước gì mình biết được miếng võ thì cho cậu Đại Hàn này biết tay, bỏ tật ĩ lớn hiếp nhỏ.
Một hôm, tôi lại vào thư viện công cộng tìm sách .. kiếm hiệp đọc, tình cờ bắt được quyển Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự của Võ Sư Hàng Thanh, tôi khênh về nhà đọc, trong đó có bài Ngũ Hành Quyền. Nghi thức luyện nội công mới tập sơ sơ, nhưng thấy bài quyền tôi mê quá, bèn luyện nốt 108 thức luồn. Thân phụ tôi răng rằng, học không thầy, coi chừng bị ... tẩu hỏa nhập ma đấy! Tôi mặc kệ, cứ luyện tiếp. Xong, tới kỳ hạn phải trả sách, vì có bác nào đó đã đăng ký mượn, tôi không thể gia hạn được nữa nên đành phải gián đoạn việc tập nội công. Từ đó tôi quen mánh, bèn rảo khắp các thư viện trong thành phố, vào khu vực sách tiếng Việt tìm sách võ học để...siêu tầm. Tìm được quyển Thiếu Lâm Mai Hoa Quyền, đem về luyện hết luôn. Xong đem trả, tìm thấy bài Ngũ Cầm Hí, Thiết Sa Chưởng, mang về luyện luôn.
Khổ nỗi, tôi luyện song bài này thì quên bài kia. Tôi bèn bỏ công phô-tô cộp-bi lại mấy bộ sách để dành sưu tầm. Sao được xong bài Ngủ Cầm Hí. Tìm được cuốn Điểm Huyệt Chân Truyền Đồ Giải, đem về sao nốt luôn. Định trở lại mượn cuốn Nội Công sao chép luôn, nhưng nó đã mất tích. Chắc bác nào chơi xấu, nhận thấy "bí kíp", nên mượn rồi...lấy luôn.
Hiện tôi đang "siêu tầm" quyển Dịch Cân Kinh, món quà của một người bạn về Việt Nam, có dịp mua tặng, hồi mấy năm trước đây. Bác nào muốn sưu tầm ké, trên mạng hiện có đăng bài Dịch Cân Kinh.
Giờ thì võ học đầy mình, nhưng mà tập chẵng đâu ra đâu. Thấy con người bất bình thường của tôi bây giờ, chắc là đã tẫu hỏa nhập ma từ lâu rồi. khakhakha.
Hè vừa rồi tôi đi Hà Nội chơi, đang dạo phố vào buổi tối bên vĩa hè thì gặp một anh chàng say rượu, chạy xe Honda đâm thẳng xém đụng vào tôi. Anh chàng say rượu, chạy xe gắng máy trên lề đường người đi bộ, chẵng những không biết điều xin lỗi, mà còn bắt lỗi lại tôi, bảo tôi sao thấy xe tới lại không tránh, lâm le xem chừng muốn đánh lộn. Tôi lúc đầu cũng nóng lắm. Mẹ kiếp! Ông mầy từng đi công tác bên New York, ban đêm đi bộ một mình ngoài khúc đường nguy hiểm nhất mà không sợ bị dân ngoại đánh cướp, há nào về quê hương lại sợ bị dân mình đánh hay sao? Nhưng rồi nhớ câu "rừng nào cọp nấy", tôi bèn xin lỗi anh chàng say rượu rồi lẫn tránh mau lẹ. Nếu lúc đó tôi lại ngốc nghếch không phân nặng nhẹ, đá động nhầm con ông cháu cha thì chắc hậu quả khó lường.
Điều tối kỵ của người luyện võ là động thủ một cách không cần thiết. Defined tags for this entry: võ học
Sunday, March 12. 2006
CDK Hồi chiều hôm nay, Chúa Nhật, khoảng 7 giờ, đang nằm lim dim ngủ chiều, tôi chiêm bao thấy song thân và nhị đệ của tôi đến nhà chơi, tự mở cửa vào. Cùng theo đó có hai vị linh mục trong giáo xứ (hình như là Cha Hiếu và Cha Tập thì phải) cũng đến thăm và cùng ngồi ăn uống, nói chuyện với nhau rất vui vẻ và tự nhiên như là đang ở nhà mình vậy. Một ông ăn một hồi thì xin tôi lấy cho lon nước ngọt 7UP. Nhà đang hết nước ngọt, chỉ có nước suối. Tôi đang lây huây định lấy nước suối cho ông Cha uống tạm thì đã tỉnh mộng.
Ba mẹ và em tôi hay đến nhà chơi, nên nằm mơ thấy họ đến là chuyện thường. Nhưng mơ được hai vị linh mục cùng đến viếng thăm là chuyện hiếm hoi. Ngoài đời, được một ông tới cũng không có nữa, huống chi là hai ông cùng một lúc. Chưa rõ là điềm gì. Nên ghi lại đây để sau này có dịp, dùng Mai Hoa Dịch Số toán một quẻ xem sao.
ThanhHai
Hồi còn ngồi ghế trung học lớp 13 của môn Vật Lý ở trường Bloor C.I. (năm '89-'90 gì đó--phải, thời đó trong giáo trình trung học ở Toronto vẫn còn có lớp 13), tôi rất say mê khi được nghe thầy giảng đến Thiên Văn Học, từ thuyết Big Bang (Vụ Nổ Lớn) liên quan đến sự hình thành của vũ trụ, đến những thiên thể siêu nhỏ nhưng siêu mạnh, gọi là Black Holes ( hố đen).
(Ảnh từ mạng wikipedia.org)
Đúng là không biết tự lượng sức mình, lại say mê đủ thứ! Mặc kệ ... tiếp ....
Thuyết rằng, hố đen là những thiên thể rất kinh khủng trong vũ trụ, có mãnh lực hấp dẫn rất phi thường, đến nỗi ánh sáng còn không thể thoát được, và những vật gì rơi gần chúng đều bị chúng cuốn hút vào bên trong nốt.
Tối hôm qua ngồi lọ mọ "rà đài" truyền hình trên WinAmp (SHOUTcast TV) thì tình cờ bắt được chương trình được thâu lại từ tiết mục Horizons của đài BBC, có tên Supermassive Black Holes (Những Hố Đen Siêu Nặng).
(Ảnh mô hình trích từ chương trình Supermassive Black Holes.)
Chương trình tuy là củ mèm (phát sóng ngày 30 tháng 11 năm 2000) nhưng cũng khá hấp dẫn, đã nêu lên một thuyết mới của các nhà khoa học, cho rằng hố đen có thể đang tồn tại ở trung tâm của mỗi thiên hà (galaxy) kể cả Dãy Ngân Hà (Milky Way galaxy) thân yêu của chúng ta,
(Ảnh từ wikipedia.org)
và thiên hà láng giềng là chòm sao Tiên Nữ (Andromeda galaxy). Tôi xem đến đoạn này thì cảm thấy....nổi da gà ...lông con lông mẹ trên người đều dựng đứng lên hết! Phải chăng ở trung tâm của mỗi thiên hà là một hố đen siêu nặng đang ở thời kỳ tịnh. Vậy thì khi nó động, với mãnh lực hấp dẫn gia tăng cách kinh hồn, thì những hành tinh chung quanh nó sẽ như thế nào? Phải chăng đó sẽ là ngày tận thế? Hahaha...Huhuhu....
Càng tìm hiểu về khoa học, nhìn thấy bàn tay của Đấng Tạo Hóa trải dài trên khắp vũ trụ, thì bị Thuyết Tương Đối của ngài Einstein đập vào mặt, nên càng cảm thấy mình nhỏ bé quá, tầm thường quá đi thôi. Những cái mà loài người đã làm và đã cho là vĩ đại, thật ra chẵng là gì so với bàn tay của Tạo Hóa. Muốn bắt chước Ngài, nhưng trên con đường ấy, nhân loại này chỉ mới tập tễnh biết đi thôi. Mục đích ấy hãy còn quá xa vời, khi tài và đức vẫn chưa được phối hợp một cách trọn vẹn.
Tuesday, March 7. 2006
ThanhHai Hôm nay mãi mê ngồi làm việc, quên cả ăn trưa. Chợt cảm thấy sây sẩm mặt mày, đầu óc lâng lâng. Thoạt đầu chưa biết vụ gì, nhưng rồi nhớ lại là mình đang...đói bụng. Ngước mắt nhìn đồng hồ thì đã hai giờ rưỡi chiều rồi, bèn vội đứng dậy, cuốc bộ qua Sherway Gardens tìm chút đồ ăn trưa.
Làm việc đã gần chục năm nay, tôi hay ăn trưa thất thường, có khi 1:30, 2:30, thậm chí có hôm tới 5 giờ chiều mới lò mò đi kiếm đồ ăn. Người quen ai cũng quở rằng, ăn uống bất thường coi chừng đau bao tử đấy!
Nhưng lâu ngày thành quen, cái dạ dày của tôi nó đã thích nghi với sự bất thường ấy rồi nên chẵng hề gì. Cứ làm việc đến khi nào cảm thấy đói thì đi tìm đồ ăn. Mình ăn để sống mà, chứ đâu phải sống để ăn đâu!
Gần đây, ngẫm nghĩ lại, mình nay đã....già rồi. Lúc xưa thức trắng đêm hai ngày liền để hoàn thành cho xong đề án, vẫn không sao. Nhưng nay thì quá 1 giờ rưỡi khuya thì đã nhướng mắt không nỗi nữa. Không còn thời trẻ trung như xưa nữa, nên gần đây tôi đã ép mình, cố trở lại mức quân bình, nên đã bắt đầu ăn uống có chừng mực, ngày đúng ba bữa, có giờ giấc hẳn hòi. Và cũng có lẽ vì thế nên cái dạ dày của tôi nó đã bắt đầu quen với cái nhịp điệu ngày ba bữa này, cho nên hôm nay lỡ quên một lần là nó nhắc mình ngay. Những lúc xưa khi đến lúc cần phải ăn thì chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng lên, đó là tín hiệu để đi ăn trưa. Chưa bao giờ lại có cái mứng đói đến nỗi choáng váng mặt mày muốn ... xỉu, như hôm nay.
Nhắc đến chuyện "xỉu", tôi nhớ lại lúc xưa hồi mới vào Đại Học năm thứ nhất ở Waterloo. Do miệt mài đèn sách, lại ăn uống thiếu dinh dưỡng, nên thân tàn như cò ma. Khi thi xong, về Toronto nghỉ "xả hơi" vài hôm, đi lễ Chúa Nhật, đứng phía sau nhà thờ thì xãy ra sự cố đáng buồn cười. Nhà thờ đông người nên hơi ngột ngạt. Tôi đứng phía sau cuối nhà thờ để xem lễ. Phút thứ nhất còn đứng đó nghe Cha Chủ Tế dâng lễ. Phút thứ 2 mở mắt ra thì thấy mình đang nằm dài dưới đất, thấy mọi người đang túm rúm chung quanh mình, xì xào. Những gì đã xãy ra giữa phút 1 và phút 2 thì chả hay biết, vì đó là khoảng thời gian...bất tỉnh nhân sự. Quê cơ thiếu điều muốn độn thổ, bèn tự mình lòm còm ngồi dậy nhanh, len qua đám đông, bước ra ngoài nhà thờ để hít không khí trong lành.
|
Recent Comments