Showing user profile of selected author: - ThanhHai
Tuesday, February 21. 2006Học Toán Rất Lãng Phí?ThanhHai Vừa bắt được bài này từ mạng Blog Khoa Học Máy Tính: Người giỏi làm Toán: Rất lãng phí! Xin trích một đoạn cho bạn nào lười đọc nguyên bài:
Ahahahaha. Đọc tới câu cuối ở trên, tôi không nhịn được nữa, buộc cười ra tiếng. Bác Hưng nói rất có lý: "Bác Hà trào phúng ra phết". Bác Hà bề ngoài nói chuyện giống như một gã đang say rượu, nhưng lập luận có phần vừa giống như một nhà toán học, vừa một nhà tâm lý học. Tin lời ông ta theo kiểu "giá trị bề ngoài" thì chắc là lầm to. Sunday, February 5. 2006Tình và Hiếu - giữa hư và thậtThanhHai Hôm nay tôi như bị ai nhập. Bài viết này là xuất thần giảng đạo cho chính mình, chứ không dám ngông cuồng "lên lớp dạy bảo" với người đọc. Nếu mọi người trong chúng ta được đặt vào tình thế thử thách phải chọn giữa chữ hiếu và chữ tình, thì chúng ta phải chọn thế nào nhỉ? Hẳn nhiên, đa số trong chúng ta sẽ trả lời là "vì hiếu phụ tình". Trong truyện Kiều của cụ Nguyễn Du, Thúy Kiều đã làm như vậy, khi nàng hy sinh mối tình đầu với Kim Trọng, bán mình để chuộc cha già. Vấn đề cân nhắc giữa tình và hiếu nhiều khi bị người đời làm lu mờ đi, nên cần phải sáng suốt để nhận định rõ vấn đề, hầu khỏi phải sai lầm mà gây cảnh tang thương không cần thiết. Tôi thí dụ, chàng và nàng yêu nhau thắm thiết, nhưng cha nàng vì lý do nào đó không ưa anh chàng, và không chấp nhận cho cuộc tình của hai người. Thậm chí, còn nhất quyết rằng: cô mà lấy hắn thì từ nay tôi sẽ từ cô, tình cha con và mọi quan hệ với gia đình này đối với cô kể như chấm dứt. Giữa tình và hiếu, cô hãy khéo chọn đi. Ai trong chúng ta nếu thường xem những vỡ tuồng cải lương hoặc những phim tình cảm xã hội, ắt sẽ không lạ gì với hoàn cảnh trên. Nhưng, đều lạ là ở chỗ những chuyện tình lâm ly bi đát ấy vẫn còn xãy ra ngoài đời, ở thời thế hiện đại này. Dường như người ta xem phim, đọc truyện xong rồi lại cho qua lề, xem chúng chỉ như là một món ăn giải trí mà không đếm xĩa gì đến những bài học để đời mà tác giả đã dầy công dàn dựng. Trở lại ví dụ trên của tôi, thử hỏi hai chữ tình-hiếu trong đấy có giống như hoàn cảnh của Thúy Kiều hay không? Xin thưa, rõ ràng là không, hai trường hợp hoàn toàn khác, vì một bên là thử thách của người, còn một bên là một thử thách của đời. Thử thách của đời là thử thách của tự nhiên, của thiên nhiên, do hoàn cảnh đẫy đưa mà nên, thậm chỉ cũng có thể cho là thử thách của trời ban, nên không thể chấc vấn. Còn nếu là thử thách nhân tạo, thì về mặt tình và lý, cần phải suy xét xem thử thách ấy có công bằng, hợp lý, và có mang tính ích kỷ hay không. Tại sao buộc phải như vậy, trong khi giữa tình và hiếu đều có thể được chu toàn cả hai? Viết đến đây, vì là người trong Thiên Chúa Giáo, nên tôi liên tưởng đến điều răng thứ tư của mười giáo điều: hãy thảo kính cha mẹ. Vậy thử hỏi, nếu cãi lời cha mẹ trong vấn đề này thì có phải là đã vi phạm giáo điều hay không? Những người làm con trong đạo, nếu lâm vào cảnh này, ắt sẽ bị ray rứt, khỗ tâm không ít. Trong lịch sữ của Giáo Hội đã có không ít trường hợp những vị, như Thánh Phanxicô Assisi, đã bị gia đình từ bỏ, vì lý tưởng của mình. Tôi nêu lên ví dụ này không phải để ví tình yêu cao cả của Thánh Phanxicô dành cho Chúa với chuyện nam nữ thường tình, mà chỉ muốn ngõ ý rằng: "thảo kính" không có nghĩa là mù quáng vâng lời, mà phải biết suy xét, nhận định cho riêng mình, vì chỉ có mình mới hiểu rõ mình nhất, và vì Chúa đã cho mình quyền tự do ý chí đó. Nếu hai người thật sự yêu nhau, ngoại trừ một sô trường hợp trái ngược với luân thường đạo lý, thì không ai có quyền cấm cản họ cả, vì ở đâu có tình yêu, thì ở đấy có Thiên Chúa, bởi Chúa là tình yêu. Bậc làm cha mẹ, nếu thật sự biết thương con, vì con, thì sẽ không cản trở tình yêu của chúng nó mà đưa con cái mình đến hoàn cảnh phải khó xữ phân chia giữa hiếu với tình, mà bi kịch Romeo và Juliet của văn hào Shakespeare là một trong nhiều thảm trạng thực sự có thể xãy đến. Xin đừng hiểu lầm. Tôi không bao giờ chủ trương xúi giục người ta nên cãi lời cha mẹ. Nhưng phải khẳng định một điều: làm một con người, một cá nhân, cần phải có cá tánh, có lập trường, phải biết suy nghĩ và lập luận cho riêng mình. Đó là cái bản chất và ý chí tự do của trời cho. Cha mẹ thì suốt đời cũng sẽ là cha mẹ. Cha mẹ chí có bổn phận dìu dắt chúng ta trong lúc còn non dại, và tất nhiên đối với công ơn của cha mẹ, phận làm con không thể nào quên được. Nhưng cha mẹ cũng chỉ là con người, cũng có khi đúng, có khi sai. Nếu ta biết rõ mình đang làm gì, và không dối lòng, hành động theo lương tâm, thì chung qui sẽ không có gì phải hối hận cả. Sách có câu "nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt (người không vì mình thì trời tru, đất diệt)", là ý như thế. Việc mình nên làm thì phải làm, còn cha mẹ nếu có bất đồng thì chỉ còn cách giải quyết duy nhất: nhẫn nại thuyết phục và nhờ vào thời gian để hóa giả, chờ cơ hội để báo hiếu nếu được cho phép. Và riêng về phần mình, cũng khá phải nhớ rằng: tự do đi đôi với trách nhiệm, và sự lựa chọn sẽ tiếp theo bằng hậu quả--đó là luật nhân quả. Vì vậy, cũng giống như lời cam kết giữa hai vợ chồng khi lấy nhau: có phước cùng hưởng, và có họa thì ... ráng mà chịu một mình. Bình an và hạnh phúc đến cho người thiện tâm. Thursday, February 2. 2006Ngày Chuột ChũiThanhHai Hôm nay là Ngày Chuột Chũi (Groundhog Day), một ngày khô ráo, không có tuyết, và tương đối ấm áp tuy là đang giữa mùa đông. Ở Canada, theo truyền thống, vào Ngày Chuột Chũi, mọi mắt hướng về thị trấn Wiarton (Ontario) để quan sát chú chuột chũi, có tên Willy, thò đầu ra khỏi hang, nơi trú ẩn của chú ta suốt mùa đông, để tiên tri xem mùa đông sẽ kéo dài bao lâu nữa. Nếu chú ta thấy bóng mình in trên mặt đất, thì có nghĩa là mùa đông sẽ còn kéo dài (thêm 6 tuần). Nếu không thấy có bóng của chú ta, thì có nghĩa năm nay mùa xuần sẽ đến sớm. Vậy, sáng nay Ngài Thị Trưởng của Wiarton quan sát chú Willy xong, bèn đứng ra trước tòa thị chính, dõng dạt tuyên bố: Wiarton Willy tiên đoán, chúng ta sẽ có một mùa xuân sớm. Nghĩa là: mùa đông sắp tàn. Mĩa mai thay, tối nay tôi về nhà, xem dự báo thời tiết trên truyền hình, được biết một cơn bão tuyết đang tiến gần đến Toronto và các vùng phụ cận. Wednesday, February 1. 2006Dịch Số Sưu Tầm: Lời mở đầuThanhHai Nhân dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, tôi may mắn có được ba viên ngọc quí. Hai trong ba viên ấy là hai quyển sách: Kinh Dịch của dịch giả Ngô Tất Tố, và Mai Hoa Dịch Số của Thiệu Khang Tiết--một triết gia vào thời Bắc Tống bên Tàu. Tôi được "biết" đến và ngưỡng mộ Thiệu tiên sinh lúc xưa qua bộ phim Bao Công - Hiệp Cốt Thần Toán. Tuy biết rằng phim ảnh đã thần thoại hóa đi phần nhiều cái tài năng của ông ta, nhưng tôi cũng vẫn không khỏi lấy làm thán phục với cái tài thần cơ diệu đoán của ông. Nay không biết do hữu duyên hay cố tình mà có được tác phẩm Mai Hoa Dịch Số của tiên sinh trong tay, nên tôi không ngại thời gian, bèn bắt tay vào việc nghiên cứu ngay. Nhiều người cho rằng bói toán là một trò lừa bịp. Có thể thật là như vậy. Cũng có thể có một số người đã mạo danh nghĩa bói toán để gạt gẫm người đời hầu mưu lợi cho riêng mình, làm nhơ bẩn đi một môn học chân chính. Với kiến thức còn non nớt về nền khoa học huyền bí này, tôi ví việc bói toán như là việc làm dự báo thời tiết. Các chuyên viên khí tượng, họ quan sát những biến chuyển trong bầu khí quyễn mà đoán biết ngày mai sẽ mưa, ngày mốt sẽ nắng, ngày kia sẽ có giông tố. Cũng tương tự như vậy, Kinh Dịch là một quyển sách ghi chép lại những định luật biến chuyển trong vũ trụ. Mai Hoa Dịch Số của Thiệu tiên sinh dựa trên những định luật ấy mà rút ra những phép bói kỳ diệu. Có nhân thì sẽ có quả. Có lửa thì phải có khói. Với những gợi ý trên, và với đầu óc cởi mở, không tạp niệm, tôi bắt đầu vào công việc sưu tầm về Dịch Số, một môn khoa học huyền bí của nền văn minh Á Đông, được sáng lập mấy ngàn năm trước khi nền văn minh Tây Âu được hiện hữu, để tự nhận định xem hư thực thế nào... Defined tags for this entry: mai hoa dịch số, tết
Friday, December 30. 2005Hướng Dẫn cú pháp HTML cơ bản cho dân viết bờ-lótThanhHai Đa số các bản ứng dụng hỗ trợ cho công việc viết bờ-lót (blog) hiện nay, chẳng hạn như Blogger và WordPress, đều có áp dụng công cụ soạn thảo trực quan (WYSIWYG). Nhưng đôi khi những công cụ này có thể do bị trở ngại kỹ thuật nào đó mà hoạt động không được hoàn hảo cho lắm. Vậy thì bạn phải làm sao để tạo điểm liên kết hoặc lót hình vào trong bài viết của mình trong lúc thanh công cụ (toolbar) bị giới hạn? Thường thì các dịch vụ viết blog cho phép bạn chen những cú pháp HTML vào trong bài viết. Giải thích lòng vòng những chi tiết định nghĩa cú pháp khô khan sẽ chán chết, chi bằng đi thẳng vào thí dụ, hy vọng đủ đơn giản để bạn hiền đọc hiểu được. Lệnh A (Address) tạo điếm liên kết (link)Viết: Bạn hãy vào Hiển thị: Bạn hãy vào trang bờ-lót này để đọc những bài viết rất thú vị.
Lệnh BR (line BReak) xuống hàngViết:
Hiển thị:
Lệnh B (Bold) viết chữ đậmViết:
Hiển thị:
Lệnh I (Italic) viết chữ nghiêngViết:
Hiển thị:
Lệnh CENTER canh một cụm chữ nơi giữa trangViết:
Hiển thị:
Lệnh IMG (IMAGE) lồng hình ảnh vào trong bài viếtViết:
Hiển thị: Nhóm Lệnh Liệt Kê Có Thứ Tự - Ordered List (OL)Viết:
Hiển thị:
Nhóm Lệnh Liệt Kê Không Có Thứ Tự - Unordered List (UL)Viết:
Hiển thị:
Wednesday, December 14. 2005Tuyến xa lộ HOV đến với OntarioThanhHai Để hạn chế nạn..kẹt xe...trong các thành phố đông dân như Toronto (5 triệu dân), hôm qua tỉnh bang Ontario cho ra mắt Tuyến Xa Lộ Đa Hành Khách, hay High Occupancy Vehicle (HOV) Lanes, trên xa lộ 403 và 404. Tuyến HOV dành riêng cho những xe chở hai người trở lên. Tối hôm qua khi nghe bản tin trên đài phát thanh, tôi để ý việc cảnh sát nhấn mạnh rằng: búp bê không được tính là một "người". Không hiểu sao cảnh sát cảm thấy cần thiết phải nhắc chừng như vậy, chắc để tránh những mẫu chuyện sau đây có thể diễn ra giữa cảnh sát giao thông và tài xế láy xe khi được mời ngừng lại để tâm sự ...
*** CS: Người ngồi bên cạnh bác là ai đấy? TX: Thưa, đấy là nhà tôi. CS: Này bác, đó là một búp bê. TX: Ồ cám ơn ông. Ai gặp bà nhà tôi cũng đều khen như vậy đấy. *** CS: Người ngồi bên cạnh bác là ai đấy? TX: Thưa, đấy là nhà tôi. CS: Sao thấy bà cứng đơ không nhúc nhíc là sao? TX: Tội nghiệp, Ông thông cảm cho. Tại mấy hôm nay thời tiết cứ âm hăm mấy độ mãi cho nên bà đã biến thành cứng đơ như cục nước đá vậy đấy.
Tuesday, December 13. 2005Buffalo, New YorkThanhHai Hôm nay đi công tác ở Buffalo, láy xe hơi từ Toronto sang đấy mất 2 giờ đồng hồ, lần đâu tiên tôi đi công tác bằng xe nhà. Ngồi trong văn phòng cty khách, chờ cô khách đầm đi ăn trưa về, nhìn ra khung cửa sổ tuyết đang rơi lấm tấm, công việc đã xong, không chuyện gì làm nên viết bờ-lóc cho đỡ buồn. Đám khách hàng này, đùng một tí trục trặc thì la ó lên như trời sắp sụp, dọa trả hàng lại đòi đền tiền này nọ rùm beng lên. Tưởng gì, mình đến loay hoay có vài tiếng là xong chuyện. Ở công ty nhà còn bao chuyện cần làm mà lại phải tới đây "giữ trẻ" thật là uổng. Thôi thì coi như mình làm một chuyến ngoại giao vậy. Đến Buffalo, nhớ chuyện món ăn Cánh Trâu Chiên "Buffalo Wings" của cô Jessica Simpson. Cô ca sĩ này trước đây là một trong hai nhân vật chánh của chương trình "chuyện ngoài đời" (reality tv) khá thu hút khán giả, tựa đề là Newlyweds (đôi tân hôn). Cô cho rằng "buffalo wings" là cánh (wings) trâu (buffalo) chiên!!!??? Hết nói. Thursday, December 1. 2005Sự lãng mạn trong tình yêuThanhHai Bên VnExpress có bài viết nói rằng, sự lãng mạn chỉ kéo dài 1 năm sau khi cặp tình nhân đã bắt đầu...yêu đương:
Ahem...Lên giọng ngông cuồng tí xem nào .... ahem ... Hmm...Không biết vị tác giả này định nghĩa "lãng mạn" như thế nào đây, nghiên cứu ra sao, mẫu dữ liệu nghiên cứu (sampling size) được bao lớn, mà lại kết luận là "sự lãng mạn ... chấm dứt". Hay là bài báo đã dịch sai từ "lãng mạn"? Hoặc tôi đã hiểu sai ý của bài viết chăng? Theo tôi, "lãng mạn" còn hay mất là do ý thức chứ không phải do đặt để phải như vậy. Nếu có trường hợp "dịu dần sự lãng mạn" đi chăng nữa, thì chỉ vì các cô cậu nhà ta cho rằng đã "được" về mình rồi thì không cần phải nhọc tâm...vun bón thêm nữa làm chi. Nhưng đối với những người ý thức được, thì sự lãng mạn ấy, nếu hiểu theo tiếng Anh là "romance" hay là "romantic" ấy, vẫn còn tồn tại. Chẵng qua nó đã được biến dạng, từ một trạng thái thơ mộng, có tính cách tiểu thuyết, đến trạng thái thực tiễn hơn. Thử lấy hai thời điểm, trước khi cưới và sau khi cưới, để rõ ràng, dễ phân tích. Giả sử, lúc mới yêu, tối thứ sáu nào chàng cũng dẫn nàng đi ăn nhà hàng sang trọng, hoặc thứ bảy thì đi thăm viếng thắng cảnh đẹp thiên nhiên, hoặc Chúa nhật thì đi xem xi-nê chẵng hạn Cưới xong, một năm sau, ở giữa hai người lại có thêm một người. Chiều thứ sáu đi làm về thì người lo nấu ăn, người lo thay tả, tắm rửa cho người thứ ba. Rồi thì giặt dũ, đi chợ, nấu ăn, tặng tiện tiết kiệm cho mái ấm gia đình. Còn thời giờ đâu mà ngắm cảnh, ăn hàng rong, xem xi-nê của thuở ban đầu. Thế nhưng, chàng sáng đi làm thì hôn vợ một cái với câu đơn sơ, "anh yêu em", nàng với câu "chúc anh yêu một ngày tốt đẹp". Chiều về chàng ... ghé tiệm mua tí đồ về cho vợ, đỡ nàng phải lội bộ đi mua. Tối vê thay phiên ... xoa bóp nhau cho bớt xì-trét do công việc hàng ngày. Sáng thứ bảy chàng dậy sớm, để cho vợ ngủ thêm, rón rén xuống nhà bếp làm thức ăn sáng, chờ nàng dậy thì hai người cùng ngồi ăn và tâm sự. Như thế vẫn lãng mạn chứ nhỉ, nhưng là thực tế hơn lúc mới yêu nhau, phải không nào..."lãng mạn" trong những cữ chỉ rất đơn giản, rất nhỏ nhoi, và người ý thức được thì sẽ làm được. (Viết như vậy không có nghĩa tôi tự cho là mình lúc nào cũng hoàn toàn ý thức được.) Bản thân tôi biết được ít nhất hai, ba cặp đang làm được như vậy. Hai người cựu đồng nghiệp của tôi (người ngoại quốc), người (1) đã có hai ba mụn con, còn người (2) tuy chưa có con nhưng đã cưới nhau ba, bốn năm rồi. Người (1) đã có con đi trường học cấp hai rồi. Thế nhưng có lần đi công tác với tôi, thấy anh ta chiều vừa về đến khách sạn thì gọi ngay về cho bà vợ, tù ti tủ tỉ, I love you, you love me này nọ tứ lung tung, làm tôi nghe cũng thấy hơi ... nhột. Còn anh (2) thì cuối tuần nào vợ chồng cũng dẫn nhau đi chơi giải trí lành mạnh, mùa hè thì đi cắm trại, chèo thuyền, mùa đông thì đi trượt băng, trượt tuyết. Chẵng biết hai cặp này có bị giảm chất phờ-rồ-tê-in gì đó như bài báo đã nói không, nhưng tôi thấy họ cũng vần còn lãng mạn quá đi chứ, mặt dù đã hơn quá xa 1 năm rồi còn gì. Đây là dữ liệu thí nghiệm (empirical data) lấy từ ngoài đời đấy. Từ đó cho ta thấy, sự lãng mạn vẫn còn trơ trơ đó chứ đâu. Trở lại bài nghiên cứu, có lẽ sự giảm thiểu của chất protein gì đó, là một kết quả (effect) của sự thiếu lãng mạn, chứ không phải nguyên nhân (cause) khiến mất đi sự lãng mạn. Đôi khi người ta thường hay bị quá lôi cuốn vào vòng đời, lo cho sự sống quá nên quên sống thật sự. ??? mâu thuẩn không nhỉ Nhưng chỉ cần thay đổi ý thức mình, thay đổi cái nhìn một tí thôi, thì mọi việc sẽ khác hẳn ra. Tiếc thay, thay đổi một ý thức hệ còn khó hơn là dời non, lấp biển nữa, nhất là khi người thông minh và tự hào thường sẽ không bao giờ chịu nhìn thấy cái sai nơi bản thân. Hehe ... Đây tôi chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, chứ chẵng phải giàu kinh nghiệm quách mo gì đâu nhé. Nếu lạc đạn, phật lòng người đọc thì xin cảm phiền ... ráng chịu vậy. Có lẽ tôi mới là người đang trong tình trạng mơ mộng, ảo tưởng. Defined tags for this entry: tình yêu
Sunday, November 27. 2005Ăn trộm rờ nơ ???ThanhHai Đọc được câu thắc mắc đăng trên mạng Trái Tim Việt Nam về dịch thuật của danh từ "entrepreneneur", tôi chột miệng muốn "phát biểu ý kiến", nhưng do tối dạ không biết làm sao để đăng lời phản hồi mà không cần đăng ký, nên đành đăng trên trang bờ-lóc (blog) của mình vậy. Nội dung câu thắc mắc như sau:
Thử phân tích về từ entrepreneur, ta thấy nó bắt gốc từ Pháp ngữ với hai chữ entre (ở giữa) và preneur (người thuê/mua). Hai từ ghép lại thành "người thuê/mua trung gian", hay "người mua đi bán lại", cho nên tự điển dịch là "người thầu khoán". Nhưng, quả thật đúng như người bạn trên đây đã phân bày, ý nghĩa của ngôn ngữ nó biến chuyễn theo từng thời đại. Hiện nay người ta hiểu từ "entrepreneur" như là một nhà kinh doanh ở thời kỳ đang khởi đầu tạo dựng một doanh nghiệp. Bởi giải thích thì hơi dài dòng, mà dịch thì không có từ nào tương ứng cho thoả đáng, cho nên tôi nghĩ mình nên bắt chước bọn Mỹ. Cứ mượn của Pháp ngữ mà không cần thay đỗi mốc xì gì cả, gọi quách là "ơn-trợp-rờ-nơ" cho xong! Hoặc, bác nào có nhã ý, mượn thôi chưa đủ, mà lại muốn "thuần Việt" hơn nữa, thì gọi là "ăn trộm rờ nơ" cũng xong. Từ đấy ta thấy một nguyên tắc nho nhỏ được áp dụng ở nhiều ngôn ngữ khác nhau: khi dịch thuật không thoả mãn được ý nghĩa của từ góc một cách xác thực, người ta đành quay về với cái lựa chọn duy nhất: cứ mượn mà xài! Mấy năm nay thỉnh thoảng tôi cũng có chút mộng ảo trở thành một nhà ơn-trợp-rờ-nơ. Chung quanh tôi có không ít những ví dụ điển hình về các nhà kinh doanh trẻ này. Thật ra với những phương tiện mua bán trên mạng hiện nay, khởi đầu một doanh nghiệp để kinh doanh qua mạng Internet, thiết nghĩ không phải là một việc khó. Vốn thì chắc không cần nhiều, và sự đòi hỏi tốn kém nhiều tâm huyết sẽ là lẽ dĩ nhiên, nhưng cần phải nắm vững thị trường, nhu cầu tiêu thụ, và phải biết phân tích mức độ cạnh tranh để hoạch định hướng đi cho doanh nghiệp mình một cách thiết thực. Những trò chơi ấy, dân kỹ thuật như tôi chẵng mấy hứng thú gì (chắc có lẻ vì chưa kịp thời "lãnh ngộ"), cho nên thiết nghĩ xác suất thành công, khi đứng ra thành lập một công ty riêng, hãy còn quá kém. Cần theo gót mấy ông sếp học nghề vài năm nữa. Tôi thần phục ông sếp CTO của tôi thật. Ông này không những tài kỹ thuật một cây, mà khả năng am hiểu thương trường lại tuyệt vời. Ông ta biết được khách hàng sẽ cần gì trước cả chính họ, và có thể thấy được hướng đi của toàn bộ một công nghiệp ở thời điểm một hoặc hai năm trong tương lai. Một tập đoàn kinh doanh thành công cần có được một minh chủ như thế, và một người entrepreneur thành công cần có những yếu tố như thế. Tuesday, November 22. 2005Tản mạn vì cơn lạnh đầu mùaThanhHai Đêm qua đang ngủ sao tự nhiên lên cơn sốt, run bần bật. Lồm cồm bò dậy tròng thêm cái áo nĩ cùng một đôi vớ dầy cộm, xong mới thấy đỡ lạnh. Sáng ra, thiếu điều dậy muốn không nỗi. Ráng bò qua phòng làm việc, lên máy gõ gấp mấy dòng email báo cho hai ông sếp hôm nay mình sẽ không vào công ty, xong bò lại lên giường, trùm mền làm thêm một giấc luôn tới 19h00. Cơn tuyết thứ sáu tuần rồi cũng đâu lạnh lắm, và nhiệt độ thấp nhất chỉ xuống -3C, lẽ ra đâu nhằm nhò gì đối với xứ này. Nhưng chẵng hiểu sao tôi lại bị nó đánh gục. Ông cụ thân phụ của tôi mấy hôm trước ghé thăm, đã bảo tôi nên đi chích ngừa cảm cúm (chỉnh phủ Canada đài thọ, chích miễn phí). Tôi lại lờ đi, bảo không cần. hihi .... Ỷ Y ta đây mạnh như trâu (và ngu như bò), mấy năm trước đã cần chích đâu, năm nay lại chích biết đâu bị dị ứng thuốc làm bệnh thêm nữa không chừng. Chắc tại gần đây công việc quá bề bộn, quá mệt mỏi, tinh thần lại căng thẳng, mà lại thiếu ngủ, cho nên lực lượng đề kháng bị chểnh mảng, Đại Tướng Bạch Cầu bị suy nhược không còn sức phòng chống cho nên Đại Vương Siêu Vi Khuẩn Cúm mới được thời hoành hành. Nhưng mà vậy đó, đầu mùa thì sụt sùi tí vậy. Nhưng ngủ một giấc dài thì lại xong chuyện. Qua trận này, cho Đại Tướng Bạch Cầu của lão phu kịp thời chỉnh đốn lại quân lực, thích nghi với chiến trường...lạnh...xong, phần còn lại trong mùa, đố cha nhà ngươi làm gì được lão phu nữa, cho biết tay. Sunday, November 20. 2005Những dấu hiệu của mùa đông sắp đếnThanhHai Làm thế nào để phân định ngày đầu của mùa đông? Điều này liên quan với Thiên Văn học. Tuần vừa qua, đã có những dấu hiệu cho thấy một mùa đông đang đến Toronto có lẽ sớm hơn dự định (?). Tối hôm kia, thứ sáu, trời đã trút cơn tuyết đầu mùa. Bước chân ra ra bãi đậu xe, tôi được "thưởng thức" cảnh lội tuyết sương, chuẩn bị tinh thần cho nhiều lần lội tuyết ngập ống quyễn, sẽ xãy đến trong 4 tháng sắp tới. Sống ở đây hai mươi mấy năm, nếu tôi không quá lẩm cẩm, thì năm nay tuyết rơi sớm nhất so với mấy năm trước. Nhưng, biết đâu rơi một trận xong rồi...nín luôn cả tháng, cũng không phải là chuyện lạ. Tối thứ bảy, trên đường láy xe từ công ty về thì được nghe đài ra-di-ô hát nhạc Giáng Sinh. Hôm nay, Chúa Nhật, cuộc diễn hành Santa Claus Parade đón ông già Nôel vào làng đã bắt đầu lúc 12:30. Không khí của mùa đông ở Toronto đã bắt đầu. _______ Bỗ Sung: [1] Lẽ ra tôi nên viết "ở xứ Rừng Phong này, người ta ...". Cám ơn ComputerBoy đã đính chính. Saturday, November 12. 2005Những Dòng Thời GianThanhHai Tôi đọc những Dòng Thời Gian của chị Phương Chi trên Thời Báo số 1228 (Thứ Bảy 05-11-2005) mà phát xúc động không kềm được dòng lệ. Không biết tôi khóc cho chị, hay khóc cho tôi, hay khóc cho cả nòi giống Con Rồng Cháu Tiên của chúng ta sao cứ mãi chịu khổ cùng cực.
Có một lần đi công tác với sếp tôi bên Mỹ, tôi tình cờ kể lại cuộc hành trình năm nào của tôi cho ông ta nghe. Nghe xong, ông nhìn tôi với cặp mắt không biết do thán phục hay kinh dị. Ông cho là câu chuyện của tôi quá ly kỳ. Từ đấy mổi khi đi công tác với ông ở đâu, hể khách hàng có ý hỏi thăm nguồn gốc của tồi là sếp bắt tôi thuật lại câu chuyện cho người khách nghe, rồi hai người cùng trầm trồ. Từ đó tôi nhận ra, những người dân ở đất Tây Phương này họ đã quá quen (quen đến độ xem thường) cuộc sống bình an, sung sướng, hưởng thụ. Những mối lo ngại hằng ngày của họ là làm thế nào để giảm cân, bớt mập. Họ đâu biết rằng ở một góc trời khác trên quả địa cầu có những người dân cũng bằng máu, bằng thịt giống như họ, đang có những mối lo ngại rất tầm thường là thế nào để có miếng cơm cho đỡ đói, miếng áo cho đỡ rét, hầu sống thêm được một ngày. Chắc người dân Việt mình là một trong những dân tộc đặc biệt được Chúa ân sủng giao cho trách nhiệm gánh lấy những gian nan, cùng cực trên thế gian. Để từ đó những tấm gương hy sinh của những người cha, gương chịu đựng của người mẹ Việt Nam, gương chung thủy của những người vợ, và gương đảm đan của những người chị như chị Phương Chi đây, được viết lên cho cả thế giới được chứng kiến và noi theo. Những mẩu chuyện như dòng nhật ký của chị Phương Chi, nếu được phổ biến bằng Anh ngữ thì chắc sẽ được nhiều người hưởng ứng. Tin chắc những người Việt chúng ta đang sống nơi hải ngoại nói riêng, và cả nhân loại nói chung, người nào cũng có một hành trình đầy gian nan và khổ cực trong đời. Đấy là đặt ân do Chúa thương ban riêng cho từng người chúng ta trong hành trình cuộc sống. Chúa lấy khổ cực để thử lòng chúng ta. Người chịu khổ cực không nỗi thì sa ngã. Còn người kiên tâm chịu đựng, vượt qua được khổ cực thì được Chúa ban thưởng, không những chỉ đợi ở đời sau, mà ngay chính ở đời này! Người sa ngã thì lại đứng dậy mà gượng đi tiếp, mặc dầu khổ cùng cực, dường như không thể qua được, nhưng biết rằng Chúa sẽ không thử thách họ vượt quá khả năng chịu đựng của họ. Tuesday, November 8. 2005Áp-Lếch Nháy WinAmpThanhHai Cuối tuần qua đang rong chơi trên mạng thì tôi tình cờ nhặt được viên ngọc quí này từ JavaZoom.Net: Một áp-lết (applet) Java dùng để bắt sóng phát thanh trên mạng Internet theo dạng MP3 hoặc SHOUTcast, tương tự như chương trình WinAmp. Thật quá ư là tiện lợi, vì từ nay mỗi khi tôi di chuyển từ máy này sang máy khác, mà muốn nghe những chương trình phát thanh tôi ưa thích, thì chỉ việc quay trình duyệt về hướng trang nhà tôi, không cần cài đặt WimpAmp vào máy mới chi cho rườm rà. Dĩ nhiên, được như thế đòi hỏi một điều kiện là máy mới kia đã có cài đặt Java sẵn. Bạn hiền muốn thử nghe lóm những chương trình phát thanh tôi ưa thích, xin theo giao điểm này. Tuesday, October 25. 2005Một Thuở mê ... game, giờ vẫn mêThanhHai Nhân dịp bắt được bài đăng về trò chơi Võ Lâm Truyền Kỳ của bác NDen, tôi lấy làm thích thú. Vốn đã một thời mê ghem (game), nên tôi còm lưng tải xuống máy mình hơn 1GB dữ liệu cài đặt cho trò chơi. Tưởng gì, cài xong thì phát hiện chương trình bị tường chắn lữa của công ty tôi hạn chế, không chơi được.
Truy ngựa sắt, tôi vong thẳng về nhà, lòm còm tải một lần nữa để cài cho máy ở nhà, hy vọng lần này tường chắn lữa của mạng nhà tôi tương đối lõng lẽo hơn mạng của công ty nên sẽ vào được. Lần mò hồi lâu, cuối cùng cũng nhập vào được tới trại Long Giang. Tưởng gì. Chơi được 5 phút thì tôi chán ngấy, bèn rút lui, cho trò chơi có tên hấp dẫn này vào giỏ rác. Nhớ lại thời sinh viên tôi cũng một thuở mê chơi ghem chí mạng. Ba, bốn giờ sáng, trong lúc anh bạn cùng phòng trọ của tôi đang ngon giấc thì tôi lại lơ lửng trên không trung hư ảo, với chiếc phi cơ oanh tạc Đại Bàng F-15 oai hùng. Thời ấy tôi ghiền game còn hơn IRC nữa là khác... Mấy anh bạn đồng nghiệp của tôi hiện nay, anh nào cũng kiêm một hợp XBox hoặc PS/2 (có một thời người ta tự hiểu PS/2 là viết tắc cho Personal System/2, máy vi tính cá nhân do IBM sản xuất). Lắm lúc giữa giờ làm việc, nghe họ xôn xao bàn tán về những kế hoạch thôn tín vũ trụ mà họ đã thực hiện tối hôm qua, tôi nghe mà buồn cười, rồi bất chợt nhận ra một điều khá thú vị: Đây là những chứng nhân của thế hệ thứ nhất thời đại Công Nghệ Cao--họ dã trưởng thành. Tôi cứ tưởng si mê trò chơ điện tử chỉ là sở trường của lứa trẻ. Nhưng lứa trẻ của Đệ Nhất Hệ Cao Công Nghệ này đã đem những trò chơi thơ ấu của họ sang ngưỡng cửa người lớn. Có lẻ đây là lần đầu tiên trong lịch sử loài người, hihi. Lạ nhỉ! Tôi dùng từ "họ" như là mình không thuộc về thế hệ của họ, mặc dù tôi cũng chỉ trạc tuổi họ. [Chắc tại tôi sinh ra không đúng thế kỷ. ] Mà thật vậy, tôi bây giờ không thấy ghiền gẫm gì mấy cái trò chơi phí thời gian này nữa. Chắc tại lúc xưa mê quá mạng, cho nên mấy tế bào "ghiền" bị ...hihi...lột dênh, cháy rụi hết, giờ chẵng ghiền được cha mẹ gì nữa. Tuesday, September 20. 2005Những Hiệp Sĩ Vô Tri - Tốt bụng, nhưng hành động thiếu sáng suốtThanhHai Hôm qua, trên đường láy xe đến công ty làm việc, tôi tình cờ xém "được" làm nạn nhân của một sự cố không mấy gì lạ với người đi xe ô-tô ở đây. Xe tôi đang bong bong chạy trên xa lộ Gardiner, trực chỉ hướng tây, gần tới khúc lộ nhập của đường Islington bên tay phải của xa lộ. Tuyến bìa bên phải nhất là tuyến đường nhập (entrance lane) từ đường Islington vào, đang có 1 chiếc ô-tô đang tiến vào. Nơi tuyến nhì thì có một xe vận tải đang chạy. Xe tôi ở tuyến 3, chạy sau chiếc xe vận tải một tí. Dĩ nhiên, tuyến nhập chỉ dài 300m, cho nên chiếc ô-tô đang chạy trên tuyến này chớp đèn báo hiệu muốn chuyển sang tuyến 2, nơi anh chàng vận tải đang chạy. Vừa thấy đèn báo hiệu của chiếc ô-tô, anh chàng xe vận tải nhà tôi, nỗi máu hào hiệp, muốn nhượng đường, không báo hiệu gì cả, vọt ngay sang tuyến 3, nơi xe tôi đang chạy! Tôi buộc phải đạp thắng gấp giảm tốc độ cho khỏi phải tông vào đuôi anh ta. Phải chi anh này đạp thắng, chậm lại một tí cho xe kia qua, thì tôi đây đã đỡ được một phen toát mồ hôi. Nhưng anh bạn vận tải của tôi chằc sợ bị mòn thắng chăng! Trên đường đời, cũng không thiếu gì những người, tự tin cho là mình đang làm việc tốt, cứ cắm đầu làm việc của mình mà không chịu ngước lên quan sát chung quanh, không hề biết đến việc mình làm thực ra nó đang gây tổn hại và đau khổ biết là bao cho cuộc đời của chính những người mà mình đang chú tâm thương lo. Như thế thì chẳng phải là chúng ta càng thương bao nhiêu, thì lại hại bấy nhiêu hay sao?
« previous page
(Page 5 of 6, totaling 88 entries)
» next page
|
CalendarMost Active EntriesArchivesTwitter UpdatesCategoriesShow tagged entries đất nước tôi - nguyễn bá cẩn
đốt cầu độc cô cầu đạo đi công tác ẩm thực anh ngữ bà nội bão bảo quản xe ôtô blog công nghệ công việc cảm cúm cổ nhạc cộng đồng canada chính trị charlie nguyễn--huyền thoại và tội ác cung tự phục hổ quyền dị ứng dịch thuật dawkins gò công giáng sinh giáo lý gia đình giao thông guelph hài hước hồi tưởng hội hè halloween hoa kỳ K khoa học kinh doanh kinh nguyện kinh tế lưu ý lập trình lịch sử lời nói không mất tiền mua lectio divina linh thao linux lm. nguyễn mạnh hiếu lotto luật pháp máy tính mâu thuẫn mùa chay mai hoa dịch số mua sách trên mạng ngôn ngữ người việt khắp nơi nhà cửa nhân chứng giê-hô-va nhạc nhật bản những Điều tự thú của thánh Âu tinh những giấc mộng lập đi lập lại ontario phật giáo phoenix-az podcast quản trị mạng sức khỏe startrek summa theologica tâm lý tâm linh tình yêu tôn giáo tầng hầm tận thế tết tổ tiên tội tổ tông tử vi thánh ca thánh kinh thị trường thời tiết thiên chúa ba ngôi thiên chúa giáo toronto trần chung ngọc trung quốc tuyết võ học việt nam vietnamese vnch waterloo xăng dầu xưng tội xe đạp y học youtube y tế Syndicate This BlogBookmarksTop Exitsen.wikipedia.org (653)
vi.wikipedia.org (167) www.cbc.ca (68) www.newadvent.org (57) www.youtube.com (39) www.citynews.ca (38) www.thestar.com (34) bible.cc (32) www.ccel.org (32) giaoly.org (30) Blog Administration |
Recent Comments