Mấy hôm nay quá đổi bận rộn, muốn bệnh (cảm cúm, nhứt đầu) mà không có thời gian để bệnh.
Nghe Mẹ tôi báo, trưa/chiều nay nhị đệ sẽ xuống nhà tôi, kế hoạch là năm nay sẽ đón giao thừa (Tết Tây) và tiện thể làm tiệc mừng sinh nhật cho mẫu thân tôi ở nhà tôi.
Trái gió, trở trời, nội lực tiêu tan, tôi cảm nhận được cơn bệnh cúm đang tấn công sắp tới nơi. Thể xác cũng mệt mỏi, nhưng dường như tâm hồn tôi mệt hơn.
Tối nay phải đi ngủ sớm thôi--ngay sau khi viết mấy dòng này. Sáng 02h00 sẽ dậy làm việc, trưa mai phải giao nộp dự án cho khách.
Hết chứng cảm đã hai tuần, nhưng vẫn còn ho khan. Người cảm thấy vẫn bình thường, không sổ mũi, không nghẹt mũi, không đau cổ họng, nhưng lại cứ mắc ho như thể bị nhột cuống phổi. Thi thoảng, hỉ mũi thấy có máu. Hình như tôi đang bị nội thương.
Tối nay về sẽ làm thử ly trà gừng mật ong uống xem sao.
Sáng Thứ Sáu, cảm thấy không được khỏe. Gửi email vào công ty, báo bệnh, sẽ không vào sở làm. Dần đến trưa, chiều, thì triệu chứng càng nặng hơn. Cảm giác lạnh run. Tối đến, nằm run giật theo từng cơn lạnh nó ào đến trong cơ thể. Uống Tylenol. Đắp nước lạnh cầm chừng.
Sáng Thứ Bảy dậy, thấy không còn lạnh như đêm qua. Gọi điện cho văn phòng bác sĩ gia đình, được bác ta cho số của bộ Công Y thành phố để họ chẩn đoán qua điện thoại xem có phải bị H1N1 không. Đường dây nóng đang bận, cô thư ký bảo khoảng 45' sau sẽ có cô y tá gọi lại. Quả là 45' sau, cô y tá gọi đến. Chẩn đoán một hồi thì phán cho một câu: chỉ cảm cúm thường.
Sáng Chúa Nhật dậy, tắt tiếng. Nói không nổi. Ráng bò ra khỏi giường, súc miệng bằng nước muối, thấy đỡ, nhưng sinh hoạt tới chiều thì đừ người ra.
Sáng Thứ Hai, đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn oải. Chiều đến chạy lên đưa thư cho phụ thân--nghe nói mấy ngày nay ông cũng sụt sịt--tối chạy xuống đường Queen ăn chầu Chả Cá Lã Vọng, vẫn thấy ngon miệng như xưa. Chạy về nhà, ngang công viên nhỏ ở trong xóm, thấy chòm xóm tụ nhau đốt pháo bông, bèn tấp xe lại xem ké một hồi.
Tháng Bảy tới chắc sẽ ra công viên Ashbridge's Bay (Bãi Hồ ở phía đông Toronto) xem pháo bông ngày quốc khánh Canada. Nghe nói đấy là địa điểm lý tưởng nhất để xem pháo bông.
Tin từ ctv.ca, thuốc chích ngừa cảm cúm năm nay không thể bảo vệ người ta đối với dạng dịch cúm có tên B/Victoria mà chỉ chống được dạng B/Florida cùng hai dạng A là H3N2 và H1N1. Hèn gì năm nay dù tôi có chích ngừa mà vẫn trúng cảm.
Chẳng hiểu chích ngừa làm cái quái gì, vẫn bị trúng cảm như thường. Liên tục hai đêm nằm run lập cập trong chăn, mặc dù đã mặc 3 lớp áo, 2 lớp quần, và luôn đôi tất. Dường như theo thường lệ, hễ tới dịp nghĩ phép là đau--nhàn cư vi bất thiện?
Tuy vậy nhưng cũng không đến nỗi liệt giường. Sáng hôm qua còn lồm cồm bò dậy, xách xe lên đưa phụ thân tôi ra phi trường--ông đi dự lễ cưới con người bạn bên Cali--đã lấy vé hơn 6 tháng trước rồi. Xong thì về nhà ngồi thảo lại bản hợp đồng thuê chỗ cho bà khách của mẫu thân tôi--Mẹ tôi bán tiệm cho bà kia, nhờ soạn dùm bản giao kèo thuê chỗ mới. Mọi việc xong, tôi leo lên giường, trùm chăn đánh một giấc tới chiều.
Lại nói chuyện phụ thân tôi đi Mỹ. Thằng nhị đệ của tôi tuần rồi hay tin, chua một câu: "Ông Nội, đám cưới người dưng tận bên Cali mà đi được, còn cháu nội gần trên Guelph đây thôi mà không đi thăm được". Dường như nó trách phụ thân tôi bỏ bê nó. Tôi không biết "Ông Nội" có trách nó là thằng con bất hiếu như ông từng trách tôi hay không. Dù trong thâm tâm nó, ông có chểnh mảng chức vụ làm cha tới đâu, không có ông thì làm gì nó được ở trên mảnh đất hứa này, cho dù nhà cao cửa rộng là hoàn toàn một tay nó làm ra.
Tối Chúa Nhật, 4 tây tháng 1, ông về qua ngõ Chicago. Ghi đây để nhớ mà đi rước ông.
Hồi chiều, lãng vãng qua Sherway Gardens, tôi thấy bà con lúm xúm xếp hàng để chích ngừa. Đã gần chục năm rồi không chích ngừa cúm. Nhìn lại mấy năm qua, mùa đông nào cũng bị chứng cảm đánh gục ít nhất một lần. Nay thấy bà con xếp hàng cũng không đông lắm, thôi thì sẵn đường, nhào vào chích luôn.
Hằng năm khoảng cuối tháng 10 đến giữa tháng 1, theo chương trình chăm sóc sức khỏe (health care in canada) của quốc gia, Ban Công Y của Toronto (Toronto Public Health) cho ra chiến dịch "Hãy Đánh Bại Chứng Cúm" (Let's Beat the Flu). Các nhân viên y tế dựng lều tại các trung tâm mua sắm lớn trong thành phố để chích ngừa miễn phí cho người dân.
Tôi ngỡ "chiến dịch" này chỉ dành riêng cho người dân Canada, nên tôi hơi ngạc nhiên khi họ không kiểm tra thẻ y tế của tôi, mà chỉ yêu cầu điền đơn với địa chỉ và số điện thoại. Nghĩa là, nếu ai đó ở quốc gia khác tới đây du lịch qua mùa đông, và muốn được chích ngừa cảm cúm, thì cũng sẽ được chiếu cố thôi.
Hôm nay nghỉ làm một ngày để đi khám bệnh. Bà bác sĩ gia đình chẩn bệnh xong, tuyên bố: "chỉ là dị ứng theo mùa thôi, muốn uống thuốc advil cũng được, không uống thì từ từ cũng hết thôi". Lời bà làm tôi nhớ lời nói để đời tương tự mà bà đã thốt ra với tôi khoảng mười năm về trước (~1997) khi phụ thân tôi chở tôi đi khám bệnh bởi chứng cảm lạnh mùa đông: "Mình có tiền thì ngã bệnh tí xíu thì mình chạy đi mua thuốc uống, còn người ta nghèo không có tiền thì không uống thuốc rồi từ từ cũng hết bệnh thôi". Đại ý là vậy, tôi không nhớ lời chính xác.
Lời bà nói rất có lý, bởi ở đây đi khám bệnh miễn phí (chính phủ bao), còn mua thuốc thì có bảo hiểm y tế của công ty bao, cho nên dại gì lại không mua. Vì vậy đôi khi người ta có phần lạm dụng hệ thống đôi chút, chảy máu mũi tí xíu là đi khám bác sĩ. Riêng tôi, vì lời nói đơn sơ ấy mà từ đó tôi không đi khám bác sĩ nữa...mãi cho tới 2005.
Hôm nay, một lần nữa tôi nhận thấy sự vô ích của việc đi khám bác sĩ gia đình. Đếch thèm uống át-viêu át-viếc gì cả, về nhà rót đầy hai ly rượu nho ra nốc cạn--đây sẽ là thuốc trị cảm của tôi. Ngày mai nếu trong người có phấn chấn trở lại thì xách xe đạp đạp đi làm tiếp, không phấn chấn thì lái xe hơi đi làm, còn nếu liệt giường luôn thì nằm nhà nghỉ tiếp.
Xem chừng thói củ chưa chừa: ngày thường không gì, chờ đến ba ngày nghỉ lễ Victoria Day thì trúng cảm. Bệnh hoạn kiểu này thì lợi cho thằng chủ quá. Nhưng phen này không phải tại bị thằng chả "đì" nên không trách được. Hôm thứ bảy ra sau nhà cắt cỏ làm vườn, bị cảm nắng nhẹ thôi. Tuy vậy nhưng cũng phải bãi bỏ chuyến đi họp mặt với gia đình nhị đệ (bọn nó tổ chức BBQ mừng kỷ niệm 10 năm gì gì đó). Đại ca xin lỗi cùng vợ chồng chú mầy nhé. Muốn đi lắm, nhưng cứ hắt hơi ách-xì miếc, ngại sẽ làm lây nhiễm cho tụi bây đấy thôi.
Vừa hồ hỡi đón giao thừa 2007--như năm ngoái--bằng cách ngồi ở nhà bật tivi lên xem người ta dầm mưa, thở ra khói, đứng nhố nháo ngoài Nathan Phillips Square (Toronto) và Time Square (New York) cùng một lúc (tivi có PiP). Cũng cùng với mọi người đếm xuống từ 10 tới 1 giây cuối cùng của năm 2006, rồi một mình la hét rùm trời nhà, "Happy New Year!!!! Whooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!". Rồi thì họa theo cô ca sĩ xướng ca bài Auld Lang Syne, cô ta hát lời Anh, mình hét lời Việt:
Ò e, Rô Be đánh đu,
Tặc Răn nhảy dù,
Sạc Lô bắn súng,
Chết cha, con ma nào đây,
Làm tui hết hồn,
Thằn lằn cụt đuôi.
Hì. Nhớ thời nhỏ, 6-7 tuổi gì đó, khi tết đến, được Bà Nội dắt lên Sài Gòn chơi, nghe mấy đứa nhóc hàng xóm hát bậy bài này, vậy mà cũng bị nhồi sọ, nhớ mấy lời tầm phào vậy.
Đã dự định sẽ lên thăm nhị đệ, cùng đón giao thừa với gia đình nó, nhưng rồi lại bị mắc cái cảm cúm, nằm liệt mấy ngày nay, đi không nổi nữa.
May có phụ thân và tam muội xuống thăm hồi trưa, mua 3 tô phở nóng, ba cha con cùng ngồi ăn ngon lành. Xong, hai anh em cùng xem cuốn phim X-Men: The Last Stand (2006), trong khi phụ thân lấy đờn vọng cổ ra tằng tăng. Rồi thì mọi người về hết, mình leo lên giường đánh một giấc, tới 22h00 thì bò xuống lầu mở tivi lên xem chương trình đón năm mới trên CityTV và Fox/29.
Coi như năm 2006, một năm nhiều sầu muộn, cuối cùng đã kết thúc với một vài điểm khả quan. Hy vọng 2007 sẽ đem lại nhiều ánh sáng hơn nữa, tùy theo Ơn Trên khoan hồng.
Đêm qua đang ngủ sao tự nhiên lên cơn sốt, run bần bật. Lồm cồm bò dậy tròng thêm cái áo nĩ cùng một đôi vớ dầy cộm, xong mới thấy đỡ lạnh. Sáng ra, thiếu điều dậy muốn không nỗi. Ráng bò qua phòng làm việc, lên máy gõ gấp mấy dòng email báo cho hai ông sếp hôm nay mình sẽ không vào công ty, xong bò lại lên giường, trùm mền làm thêm một giấc luôn tới 19h00.
Cơn tuyết thứ sáu tuần rồi cũng đâu lạnh lắm, và nhiệt độ thấp nhất chỉ xuống -3C, lẽ ra đâu nhằm nhò gì đối với xứ này. Nhưng chẵng hiểu sao tôi lại bị nó đánh gục. Ông cụ thân phụ của tôi mấy hôm trước ghé thăm, đã bảo tôi nên đi chích ngừa cảm cúm (chỉnh phủ Canada đài thọ, chích miễn phí). Tôi lại lờ đi, bảo không cần. hihi .... Ỷ Y ta đây mạnh như trâu (và ngu như bò), mấy năm trước đã cần chích đâu, năm nay lại chích biết đâu bị dị ứng thuốc làm bệnh thêm nữa không chừng.
Chắc tại gần đây công việc quá bề bộn, quá mệt mỏi, tinh thần lại căng thẳng, mà lại thiếu ngủ, cho nên lực lượng đề kháng bị chểnh mảng, Đại Tướng Bạch Cầu bị suy nhược không còn sức phòng chống cho nên Đại Vương Siêu Vi Khuẩn Cúm mới được thời hoành hành. Nhưng mà vậy đó, đầu mùa thì sụt sùi tí vậy. Nhưng ngủ một giấc dài thì lại xong chuyện. Qua trận này, cho Đại Tướng Bạch Cầu của lão phu kịp thời chỉnh đốn lại quân lực, thích nghi với chiến trường...lạnh...xong, phần còn lại trong mùa, đố cha nhà ngươi làm gì được lão phu nữa, cho biết tay.
Recent Comments