ThanhHai Hồi thời niên thiếu, tôi có dịp "giao du" nơi đất Phù Tang, tại thị trấn Kashiwazaki, thuộc tỉnh Niigata, và đã hân hạnh được làm quen với một cô nàng tên Nga. Nga nhỏ hơn tôi một tuổi. Cô nàng rất liếng lắc và tinh nghịch thật dể thương. Tuy chỉ quen nhau một thời gian ngắn nhưng hai đứa chơi rất thân. Tuối ấu thơ chẳng biết nghĩ ngợi gì xa xăm, hai đứa hay đùa giỡn với nhau bên triền đồi núi phía sau nhà thật là thơ mộng. Nàng hình như có tình ý gì đặc biệt đối với tôi. Ngược lại, lúc bấy giờ tôi ngu ngơ như một chú bé, chẳng mấy để tâm đến tình ý của nàng.
Rồi sau đó, tôi và gia đình phải dọn đi nơi khác. Ngày xuất hành nàng bị đau chân không đi tiển biệt tôi được, nhưng không quên viết bức thư, kèm theo một món quà từ biệt, nhờ nhỏ bạn đưa dùm cho tôi.
Tại nơi cư ngụ mới ở thị trấn Karasuyama, thuộc tỉnh Tochigi, gia đình tôi lại tạm ở đậu tại nhà xứ của một vị linh mục. Tôi còn nhớ một hôm, đang chuẩn bị đọc kinh ban tối tại phòng nguyện thì có cú điện thoại gọi đến...có người muốn tìm tôi! Tôi ngạc nhiên cầm lấy ống nghe. Bên kia đường dây lại là tiếng của cô nàng. Tôi vì lo hao tốn phí tổn cho cú điện thoại viễn liên đối với đường dây điện thoại của vị linh mục, nên nói hoa loa mấy câu với cô nàng rồi vội vàng cúp máy.
Đó hình như là lần cuối tôi liên lạc với nàng. Sau đó gia đình tôi lại lưu lạc sang xứ rừng phong này, và hai đứa tôi hoàn toàn mất liên lạc với nhau từ đấy. Đến nay đã 20 năm qua.
Nga nhi, chẵng biết bây giờ em đang ở đâu và đang làm gì, nhưng anh hy vọng em đang hưởng một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc. Xin Chúa luôn ban nhiều bình an và phúc lành cho em cùng gia đình. Đôi dòng trên đây là để tưởng nhớ đến tình bạn ngắn ngủi của hai ta.
Recent Comments