Wednesday, November 7. 2007
CDK Những Điều Tự Thú của Thánh Âu-Tinh, Quyển I, Chương I:
Lạy Chúa! Ngài thật cao cả, đáng được tôn vinh; quyền lực Ngài cao cả, và trí khôn Ngài vô hạn. Làm sao con người có thể tôn vinh Ngài cho hết; con người, một hạt bụi trong các tạo vật của Ngài; con người của sanh lão bệnh tử, chứng nhân của tội lỗi do chính hắn làm ra, chứng nhân cho sự nhịn nhục của Ngài đối với kẻ kiêu căng. Nhưng con người, hạt bụi nhỏ bé trong công trình tạo hóa của Ngài, muốn được tôn vinh Ngài. Ngài đánh thức hắn để hắn vui sướng tôn vinh Ngài; bởi Ngài đã tạo nên hắn cho chính Ngài, và tim hắn sẽ không nghỉ, cho đến khi hắn an nghỉ trong Ngài.
Xin ban ơn cho con, hỡi Chúa con, để con biết và hiểu được việc nào phải làm trước: kêu cầu Ngài, hay tôn vinh Ngài? Và, rồi, cũng để nên biết việc nào trước: biết Ngài hay kêu cầu Ngài? Vì, nếu người ta không biết Ngài, thì sao họ kêu cầu Ngài được đây? Bởi nếu không biết Ngài, họ có thể gọi nhầm Ngài bằng ai khác. Hoặc, phải chăng, họ kêu Ngài để được biết Ngài? Nhưng "làm sao kêu được, Đấng mà họ không hề tin? Hay, nói khác hơn, làm sao họ tin được nếu không có người chỉ điểm cho họ?"1 "Và kẻ tìm kiếm Chúa sẽ tôn vinh Ngài"2: bởi "ai tìm thì sẽ thấy"3, và ai thấy Ngài thì sẽ tôn vinh Ngài. Xin cho con được tìm kiếm Ngài, hỡi Chúa của con, bằng cách gọi tên Ngài; và con sẽ gọi Ngài bằng niềm tin; bởi chúng con đã được rao giảng về Ngài. Đức tin của con gọi đến Chúa, lạy Chúa con, đức tin mà Ngài đã cho con, vì bởi nó mà Ngài đã linh cảm cho con, qua sự Giáng Sinh của Con Ngài, và qua sự rao giảng bởi vị Thầy Giảng4 của Ngài.
---
1Rôma, 10:14
2Thánh Vịnh, 21:27
3Mátthêo, 7:7
4Vị thầy giảng ấy là Thánh Ambrose, Giám Mục của Milan.
Tham khảo: The Confessions of Saint Augustine, bản dịch Anh Ngữ của John K. Ryan.
Cập nhật 07/11/2007 12:17:
Viết xong bài này, tự dưng nhớ đến bài Cõi Vắng của Diệu Hương, Trần Thái Hòa trình bày:
|
Recent Comments