Sau một tuần ấm lạ thường (nhiệt độ cao nhất lên tới 19°C) kết thúc Mùa Đông 2010--hôm qua là ngày xuân phân--cuối tuần vừa rồi trời Toronto lạnh trở lại. Thứ Bảy đi dự tiệc sinh nhật của cu J--tụi nhóc được "thả giàn" một đêm, chơi khuya tới hơn 4h00 sáng mới đi ngủ. Đến chiều Chúa Nhật mới về. Tối, Tam Muội chạy xuống thăm.
Tối Thứ Bảy, ngồi "nhâm nhi" chai St. Remy, nghe/xem tụi nhóc hát Karaoke bài Bohenian Rhapsody, lần đầu tiên giật mình với lời nhạc u ám: "I sometimes wish I'd never been born at all" và "nothing really matters to me". Cảm giác nhất thời: khi một người có cảm giác ghê gớm vậy, không những lỗi do gia đình và môi trường, nhưng còn là lỗi do chính bản thân không tự nhận trách nhiệm với cuộc đời mà mình được ban tặng. Xã hội thật sự đang gặp tệ nạn, khi ta được nghe câu "Ông Trời thật sự thương yêu bạn, dù cho bạn có làm điều ghê gớm gì đi nữa", và lập tức cười chua chát đáp rằng "Đó chỉ là một sự giả dối". Vì bởi, nếu Ông Trời thật sự không thương ta, thì tất nhiên "nothing really matters" (mọi thứ đều là vô nghĩa). Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu trong vườn Gethsemane cũng vì lý do này.
Sáng nay, chở mẫu thân đi khám chuyên khoa mắt. Nghe bà tả rằng mắt bị xốn. Nghe bác sĩ nói bị trầy giác mạc (corneal abrasions).
Gần đây tôi bị thêm "chứng bệnh câm", không tha thiết "nhiều chuyện" nữa. Hy vọng đây là dấu hiệu của giai đoạn trải nghiệm sự "phó thác", hơn là gì gì khác.
Thứ Sáu: Trời mưa dầm dề, bắt đầu từ tối Thứ Năm và không dứt mãi đến sáng Chúa Nhật, lần nữa gợi cảm rằng phải chăng Giáo Hội đã nhớ lầm ngày Chúa Giêsu tử nạn?
Thứ Bảy: Đưa mẫu thân tôi đi bác sĩ, khám chứng chóng mặt, sẵn dịp "khám" "ké" cho cái đầu tôi--mấy hôm trước đau mé phải, nay đau phía sau. Ông bác sĩ hỏi hoa loa mấy câu, đại khái là gần đây có bị stress gì không, v.v..., xong rồi định cho toa thuốc. Tôi hỏi, đây là thuốc trị hết hay chỉ là thuốc giảm đau. Ông bảo, là thuốc giảm đau. Tôi nói, vậy thì thôi xin khỏi cho toa, tuy đau nhưng không đau lắm, tôi chịu đựng được; chắc là viêm xoang nhẹ thôi. Ông bảo, vậy để xem trong vòng 5 ngày, nếu không hết thì đi khám lại để chụp x-quang.
Chúa Nhật: Sáng nay bị thiếu ngủ một giờ (do hiện tượng Tiết Kiệm Ánh Sáng Ban Ngày). Ăn sáng/trưa xong, chở mẫu thân đi dạo Pacific Mall. Mấy tháng nay, trong tuần bà đi làm, cuối tuần bà đi "công chuyện", nên hai mẹ con ít có dịp cùng đi dạo chơi. Tôi vẫn có cảm giác, bà vẫn không bộc lộ tâm sự được khi nói chuyện với tôi, so với khi nói chuyện với hai thằng em tôi. Có người bảo tôi khó tính. Chắc mẹ tôi cũng nghĩ vậy. Người ta chỉ cho rằng tôi khó tính vì họ không hiểu tôi. Nhất thời, chỉ muốn nói rằng sự hy vọng của tôi hồi tháng rồi hoàn toàn không uổng phí tí nào.
Tôi mới về đến nhà hồi 01h00, từ nhà của tam đệ tôi. Mấy đứa nhóc đã tháp tùng với Chú Ba và Bà Nội nó về trước lâu rồi, còn tôi (và tam đệ) bị nguyên chai WhiskyAbsolut Vodka "hành" đến 00h30 tôi mới đủ tỉnh táo để lái xe. Trưa nay (trưa Chúa Nhật) tôi đã lên nhà "ăn Tết muộn" với nó. Bà xã nó và bé T đã về VN chơi--"vắng chủ nhà thì gà mọc đuôi tôm" mà.
Thứ Sáu: Sáng trước khi đi làm, mẫu thân thông báo, xác nhận nỗi e ngại của tôi hồi tháng rồi. Không tả nổi nỗi buồn, cùng sự bất lực, nhưng vẫn hy vọng trong sự lạc quan.
Thứ Bảy: Sáng, tôi gọi điện nói chuyện với nhị đệ, đột xuất rủ tụi nó lên Toronto chơi. Nó bảo chiều sẽ trả lời. Trưa đến, mẫu thân đi hát văn nghệ ở hội chợ tết Hamilton, rủ tôi đi cùng. Bà nói bà phải đi trước để tập dợt, tôi sẽ đi sau. Một giờ đồng hồ sau, bà gọi về nhờ làm đem dùm bà một ly trà giá để uống cho thanh cổ họng. Chiều, lái xe 1h đồng hồ, lên đến Hamilton đã gần 18h30, đưa mẫu thân ly trà giá, ăn được một hộp bê thui tại gian hàng hội chợ, rồi lái xe quay đầu về. Tối, bọn nhị đệ đến nơi lúc 20h00. Chợ Tầu đã đóng cửa ăn Tết. Không kịp mua đồ nấu lẩu, tôi chỉ kịp vớ lấy thùng Heineken trên đường từ chợ về. Hai anh em ngồi uống bia, nhấm chả cá chiên, đến 22h00. Tôi xách xe chạy trở lên Hamilton rước mẫu thân. Về tới nhà thì đã qua giao thừa, tụi nhóc đã ngủ hết, chỉ còn nhị đệ thức. Mẫu thân tôi mệt, nói chuyện hoa loa tí rồi cũng đi ngủ luôn.
Chúa Nhật: Sáng, "hộ tống" tụi nhóc đi Woodbine Fantasy Fair chơi. Chiều về, ghé chợ mua đồ về nấu nồi lẩu đồ biển. Bọn nó định ăn chiều xong rồi về--tôi biết chúng nó tới nhà Bác Hai chơi rất chán, bởi chẳng có trò gì để giải trí--nhưng tôi mừng vì sau khi nhâm nhi tới tối, tụi nó quyết định ở lại chơi một đêm nữa. Ba Nó với Bác Hai ngồi xem Vân Sơn 43, xem Thế Vận Hội Mùa Đông ở Vancouver, đến 2 giờ sáng mang nồi lẩu còn lại ra hâm lên tém sạch, xong thì rút lều, đi ngủ.
Thế là xong ba ngày lễ, xong ba ngày Tết trơ trọi. Trước khi tụi nhóc ra về, Bác Hai hứa với nó lần sau sẽ mua vài món "trò chơi trí tuệ" như Mini Scrabble cho tụi nó tiêu khiển, kẻo chúng nó cứ mê chơi vi tính và chơi điện tử miết.
Người ta thường nói "anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân". Mới hôm trước, đọc tin về sự sa ngã của Tiger Woods (34t), thì sáng nay lại nghe tin Adam Giambrone (32t) tuyên bố rút lui khỏi cuộc chạy đua giành ghế Thị Trưởng Toronto, âu cũng vì một chữ "sắc".
Hôm Thứ Năm tuần rồi, tôi mới bắt đầu nghe đọc sách The Republic (Nền Cộng Hòa) của triết gia Plato, cốt chỉ để tìm hiểu thêm về thể chế cộng hòa. Ngay hôm sau, tình cờ đọc được bài phân tích Tiger Woods and Plato của giáo sư chính trị học Carson Holloway (biết qua blog của Lm. Tim Moyle), tôi mới biết rằng The Republic cũng đi sâu vào vấn đề tâm linh.
Theo GS Holloway, Plato gọi linh hồn (soul) là "tâm thần" (psyche), và ông phân chia nó ra thành ba đặc tính: ham muốn (desire), xúc cảm (spiritedness), và lý trí (reason). Điều lý thú là, ông (Plato) so sánh linh hồn như là một thành thị, là nơi trú ngụ của ba thành phần nói trên. Hơn nữa, trong một linh hồn có trật tự, lý trí là thành phần được nắm quyền cai trị, và khi lý trí bị hai đặc tính kia chế ngự, thì linh hồn trở nên hư hỏng. Lý trí không cưỡng chế xúc cảm và sự ham muốn, mà cả hai thành phần này đều hiệp lực với lý trí, tạo nên sự hài hòa cho linh hồn. Chí ít, tôi nghĩ sự hài hòa ấy là tối ưu quan trọng, bởi nếu lý trí được tự do lộng hành, thì lý trí cũng dễ bị hư hỏng, và người ta sẽ lạm dụng lý trí để làm chứng cho sự ngụy biện. Dầu vậy, quan niệm lý trí luôn nắm quyền cai trị--hài hòa hay không hài hòa--tôi vẫn cho là khả nghi. Tôi nghĩ trong đây có sự biểu hiện không phải chỉ là một nền cộng hòa, mà còn là một nền dân chủ: đôi khi lý trí nắm quyền là điều tốt, và có khi khác, xúc cảm nắm quyền lại cũng là một điều tốt.
Hồi nhỏ (chắc độ khoảng 14 tuổi), khi tôi vẫn còn được gần với Chúa tôi hơn so với bây giờ, tôi có lần va chạm với dì tôi. Bà ấy trách oan tôi, nhưng khi tôi cố biện minh thì bà lại cho rằng tôi dối trá. Phụ thân tôi buồn lòng bèn khóa cửa phòng lại mà tủi thân. Thuở ấy tôi thần tượng phụ thân tôi gần bằng Trời, cho nên khi thấy mình đã khiến cha buồn lòng đến vậy, tự nhiên tôi đã quên hết mọi sự oan ức trên đầu mình. Tôi sợ ông làm bậy, nên đã quýnh cống khóc thê thảm, nài xin ông mở cửa. Ông không mở cửa, mà bảo tôi hãy đi học bài đi. Thay vì đi học bài, tôi chạy vào phòng quì xuống cầu nguyện. Vài phút sau, phụ thân tôi cho gọi tôi vào. Tôi quì bên giường cha tôi, miệng mếu máo vừa khóc vừa nói: "Con xin lỗi Ba. Con không muốn làm Ba buồn. Nhưng giờ Ba đã buồn, nên con xin lỗi Ba". Tại đấy, lý trí đã đầu hàng vô điều kiện, và đã nhường ngôi lại cho sự điều khiển hoàn toàn của cảm xúc.
Có thể là hiện giờ, cái mà đang ngự trị trong tâm hồn tôi là một thứ lý trí hư hỏng. Nghĩ đến phụ thân tôi nay tuổi đã già, sức đã yếu, tâm trí có lẽ không còn minh mẫn như khi xưa, tôi không khỏi xót lòng. Nhưng tôi không còn có thể ép mình đi xin lỗi chỉ để làm vừa lòng cha như năm xưa nữa. Nếu là tôi sai, thì quả thật tôi chưa cảm nhận được. Còn nếu ông sai, mà tôi cứ lại nhận lỗi về mình, thì chẳng khác gì tôi làm hại thêm cho phần hồn của ông. Đôi khi ông có cử chỉ bao dung khiến tôi thấy thương ông vô cùng, nhưng chỉ sau một thời gian thì lại đem chuyện cũ bới ra, khiến tôi thắc mắc không biết ông có tiếp nhận một câu nào mà tôi đã nói hay không.
Mặt khác, tôi cũng ý thức được rằng, những sự ngược đãi mà tôi từng nhận được là để tinh luyện cho bản thân tôi. Hay, nói theo cách của giáo sư tin học Randy Pausch: Mọi sự cản trở mà đời đặt ra cho ta là để thử xem ta có thật sự ham muốn niềm hạnh phúc ấy hay không; nó hiện hữu để cản trở những ai khác không ham muốn mãnh liệt bằng mình. Ông Trời sợ tôi trở nên nhàm chán với cuộc đời, nên đã sắp đặt đoạn đường sắp tới đây thêm vài sự cản trở.
Đêm qua không hiểu đã nằm ngủ theo tư thế làm sao, mà sáng dậy thấy đau cổ họng (phía dưới quai hàm bên trái). Nuốt nước miếng thấy đau, ách-xì thì càng đau dữ tợn. Chiều đi khám thử thì bác sĩ bảo bị viêm (sưng), cho toa thuốc kháng sinh. Tưởng gì, té ra lại là kháng sinh. Dẹp qua một bên, chờ vài ngày xem tự nó có bớt không đã.
Tôi hôm qua thấy phụ thận tôi phản hồi cho bài Không nên quên, nhưng cũng không nên hận thù. Tôi đã gởi bài này cho ông đọc (và không ân hận đã làm vậy), và đã trải qua hơn hai ngày mới thấy ông chính thức hồi âm, chứng tỏ những gì ông viết không phải là sự bực tức nhất thời mà là có suy luận chín chắn, mặc dầu ông đã hiểu sai trầm trọng những ý tưởng trong bài viết của tôi. Để đó, chờ khi nào cảm xúc bớt giao động rồi sẽ hồi âm.
Trưa nay đọc thư, thấy phụ thân tôi quở trách rằng sao tôi lại bắt mẫu thân tôi lo lắng quá sức. Thì ra bà đã mách với ông rằng bà ở với tôi còn mệt hơn ở một mình. Ngay từ đầu, tôi đã đùa ngoài miệng với mọi người rằng tôi muốn bà về ở chung với tôi vì bởi tôi cần bà nuôi cơm nước, nhưng dụng tâm của tôi hiển nhiên là để cho bà bớt gánh nặng trang trải, để bà rãnh tâm lo toan cho việc khác. Nay thấy mẫu thân thốt lên lời kia thì có nghĩa là dụng tâm của tôi đang thất bại.
Tôi hiểu rõ dụng ý chính của mẫu thân không phải là trách móc tôi, mà là để kỳ vọng vào một việc khác. Nhưng, lòng không khỏi ngấn lên một nét buồn, khi thấy mình bị dùng làm "con cừu dê tế thần" như thế. Tôi cần nên cam tâm, mong rằng mẫu thân sẽ đạt được ý nguyện.
Trưa Thứ Bảy chạy sang Home Depot mua 2 con ốc dài về xiết lại cái nắp lỗ sưởi trong phòng ngủ tầng hầm, đã rớt lên rớt xuống mấy tháng nay, chạy sang Canadian Tire mua cái đồ móc thùng rác bên trong cửa phía dưới bồn rữa chén, đã bị hư mấy năm nay. Hóa ra "công tử bột" không phải không làm được nhưng vì không chịu làm (hoặc không được cơ hội để làm).
Trưa nay nhị đệ tôi gọi điện xuống. Nó muốn nhờ mẫu thân tôi mua dùm mấy vé đi xem Hội Chợ Tết, hỏi tôi có định đi không. Tôi bảo: năm rồi đi đã bị một keo "chán", nên năm nay chắc không.
Hồi chiều tam muội xuống chơi (nó đi một mình). Nó đi xem trận bóng rỗ ở trung tâm ACC, lúc về thì ghé nhà tôi chơi. Tôi lại hụt cơ hội "coi mắt" cậu em rễ tương lai. Lâu lắm rồi hai anh em mới có dịp ngồi lại bàn ăn một bữa cơm bình dị (canh cải, trứng chiên, xườn heo kho mặn).
Tuần vừa rồi đã nghỉ lễ nằm nhà. Mai sẽ đi làm trở lại. Hình như hai cái mũi của tôi đến nay vẫn còn bị điếc.
Hôm qua phụ thân tôi nhắn: tam muội của tôi và Mẹ nó muốn tới thăm tôi. Nghe vậy, mẫu thân tôi nói: "Bảo mấy người đó đừng xuống ... Mẹ nói trước, nếu họ mà xuống là Mẹ sẽ không mở cửa cho họ vào. Con mà cho họ vào thì Mẹ sẽ dọn đi."
Dĩ nhiên tôi phải nghe lời thân mẫu tôi, nhưng không nhiều thì ít, bà kia cũng đã từng nuôi cơm cho tôi trong những năm tháng học Trung Học. Đối xử với bà như thế là bất nghĩa.
Chiều nay tam muội tôi gọi điện, giọng buồn buồn, hỏi tôi khi nào nó xuống thăm tôi được, bảo rằng nó sẽ đi một mình vì phụ thân tôi không cho mẹ nó đi cùng. Tôi bảo nó khỏi xuống. Nay mai tôi sẽ có dịp lên đó, và sẽ ghé thăm mẹ nó.
Tụi nhị đệ đã ra về hồi chiều, sau 1 đêm và nửa ngày "tưng bừng" mừng năm mới tại nhà Bác Hai tụi nhỏ. Chiều hôm qua nó và phụ thân tôi chạy khắp nẻo tìm mua chiếc bánh sinh nhật cho mẫu thân tôi, sau cùng đành toại với hai ổ ... pizza, không đèn cầy. Đám con cháu vây quanh để chúc mừng sinh nhật. Mẫu thân than: sao bắt bà sanh sớm"? (Sáng nay phụ thân đã đền bù bằng cái bánh đẹp và ngon tuyệt từ tiệm bánh Đồng Khánh.) Tối đến kéo xuống tầng hầm mở đài CityTV lên chờ thiên hạ đón mừng năm mới trước khuôn viên Tòa Thị Chính, mở YM lên gọi về kéo phe VN lên mạng để hàn huyên--lâu lắm tôi mới được nói chuyện với Cửu Thúc. Tôi có chuyện phải kiếu lui, khi trở thì đã 00h30, mất cơ hội xem thiên hạ hò hét mừng giao thừa. Tiếp tục tán gẫu với phía VN đến 03h30 thì dẹp, ngủ.
Bản thân tôi, mấy ngày nay ăn, uống (bia có, rượu vang có) li bì. Nhưng chả nếm được mùi vị của những thứ mình đã ăn/uống, bởi hai lỗ mũi đã bị điếc từ đêm 29.
Tối nay dọn lại chiếc máy tính thời 1999 đã bỏ hoang bấy lâu, thấy có mấy đoạn thâu lại từ băng cassette Tiếu Vương Hội, bèn cho hát lại vài đoạn, nhớ thời mới tới trại tị nạn Omura (Nhật Bản), bởi lần đầu tiên được làm quen với băng hài này là ở đấy.
Mấy hôm nay quá đổi bận rộn, muốn bệnh (cảm cúm, nhứt đầu) mà không có thời gian để bệnh.
Nghe Mẹ tôi báo, trưa/chiều nay nhị đệ sẽ xuống nhà tôi, kế hoạch là năm nay sẽ đón giao thừa (Tết Tây) và tiện thể làm tiệc mừng sinh nhật cho mẫu thân tôi ở nhà tôi.
Chiều hôm qua tôi đi dự lễ Giáng Sinh 17h00, đến khoảng 18h30 thì xong. Vào xưng tội được cha Tập bảo là mình "rối đạo".
Về vừa đến nhà thì phụ thân tôi đến, mang theo một cây bánh Giáng Sinh và một thùng KFC. Tôi mở chai rượu đỏ uống còn phân nửa. Hai cha con vào tiệc, đến gần 20h00 thì mẫu thân tôi đi làm về, cùng nhập tiệc, tới 22h00 thì tan.
Buổi tiệc đạm bạc, không kèn nhạc, nhưng thật nhiều ý nghĩa. Trời đang rơi tuyết, tuổi già mệt mỏi, nhưng ông vẫn lặn lội xuống thăm tôi. Thay vì đi dự mừng sinh nhật Chúa, thì ông xuống mừng sinh nhật tôi. Trục trặc éo le hay là thánh ý Chúa đã khiến ông mua không được bánh sinh nhật (tiệm đã hết bánh sinh nhật) mà lại chọn được bánh giáng sinh? Tôi thật sự là kẻ diễm phúc. Tôi cần cầu nguyện nhiều cho cha tôi hơn là cầu cho tôi, mặc dầu bản thân tôi cũng tội lỗi đầy đầu.
Nhắc đến diễm phúc, gợi nhớ hôm 25 tháng 11 vừa rồi, tình cờ "xem" lễ trưa trên đài truyền hình (trực tuyến) Salt+Light, nghe được bài cầu nguyện này ở cuối lễ:
Lời nguyện của một người lính.
Tôi xin Chúa ban cho tôi sức mạnh, để tôi làm được việc,
và Chúa đã làm cho tôi yếu hơn, để dạy tôi biết khiêm nhường vâng phục ...
Tôi xin sức khỏe, để tôi làm được nhiều việc to tát hơn,
và Chúa đã cho tôi bệnh tật, để tôi có thể làm được những việc tốt hơn ...
Tôi xin sự giàu có, để làm tôi hạnh phúc hơn,
và được ban cho sự nghèo nàn, để cho tôi khôn hơn ...
Tôi xin quyền lực, để được người đời ca tụng,
và được ban sự yếu nhược, để tôi cảm nhận được rằng tôi cần Chúa ...
Tôi xin cho được mọi thứ, để tôi hưởng thụ cuộc đời,
và Chúa ban cho tôi cuộc đời, để tôi hưởng thụ được mọi thứ ...
Tôi chẳng hề được ban cho những gì tôi cầu xin,
nhưng đã được mọi điều tôi hằng hy vọng.
Hầu như ngược với ý tôi, những lời cầu phát xuất từ đáy lòng tôi đã được đáp lại.
Tôi là một trong mọi kẻ giàu sự diễm phúc.
I asked God for strength, that I might achieve,
I was made weak, that I might learn humbly to obey....
I asked for health, that I might do greater things,
I was given infirmity, that I might do better things....
I asked for riches, that I might be happy,
I was given poverty, that I might be wise....
I asked for power, that I might have the praise of men,
I was given weakness, that I might feel the need of God....
I asked for all things, that I might enjoy life,
I was given life, that I might enjoy all things....
I got nothing that I asked for -
but everything that I had hoped for,
Almost despite myself, my unspoken prayers were answered.
I am among all men most richly blessed.
Cuối tuần vừa rồi mọi người (phụ mẫu thân, nhị đệ, tam đệ muội) tụ lại tại nhà tôi để ăn mừng No-el sớm, bởi 24-25 nhị đệ nó không xuống nhà tôi được, còn tôi không chắc sẽ lên nhà nó được. Nhị đệ tôi nó xuống hôm tối Thứ Bảy và ở chơi tới sáng nay mới về.
Tụi nó có đem xuống bộ phim Đại Hồng Thủy 2012 nên tối Thứ Bảy hai anh em cùng hai đứa cháu (cu J, và cu B cháu vợ của nhị đệ cũng tháp tùng đi chơi) thức khuya để xem. Trước đây tôi đã có đọc vài bình luận về bộ phim này--mấy bác công giáo cho là phim này bài đạo Công Giáo--nên tôi cố tình để ý xem "bài" ở chỗ nào. Nhận xét: Cốt truyện không hay, nhưng phim hay. Nếu muốn nói là "bài" thì cũng có phảng phất. Về cốt truyện, chẳng có gì mới mẻ. Mượn giả thuyết 2012 của nền văn minh Maya để làm tựa, nhưng không đi sâu vào thuyết tận thế Maya (hành tinh X, Nibiru, v.v...), mà lại mượn rất nhiều chi tiết từ truyền thuyết Đại Hồng Thủy thời ông Noah trong Thánh Kinh Cựu Ước của đạo Thiên Chúa: 1) các chiếc tàu được gọi là "arks", 2) con trai của ông Jackson có tên Noah. Không thấy họ đem theo súc vật gì cả cho nên sau trận này, chắc tất cả đều bị tận diệt ngoại trừ loài người. Một trong nhiều điểm phi lý trong phim: trái đất sắp bị tận diệt, nhưng loài người không ai được thông báo trước, ngoại trừ một số ít được tuyển chọn; đối chiếu với câu chuyện thời Noah, khi ông loan báo về thảm họa sắp xảy ra thì mọi người cho rằng ông điên rồ.
Vợ chồng Tam đệ chở bé T xuống chơi tối Chúa Nhật. Bé T tặng Bác Hai món qua vô cùng quí giá: lần đầu tiên chủ tâm cho Bác Hai được ẵm bồng.
Năm nay, mẫu thân tôi vui vẻ nên tôi tạm yên lòng. Tôi e ngại cho phụ thân tôi, vì dạo này thấy ông có vẻ mệt mỏi, mà bản thân mình vẫn chưa chăm sóc được cho ông. Tối qua, trước khi ông ra về, Mẹ tôi "sai" ông đi châm xăng cho xe bà. Tôi biết bà dụng ý muốn được ông chăm sóc, nhưng thấy ông uể oải, tôi bèn nói: Thôi Mẹ để con đi được rồi, Ông Nội [tụi nhỏ] già cả rồi, để ông nghỉ. Nhị đệ tôi chua vào: Ông Nội bị Bác Hai chê già rồi!
Có thể do bị phản ứng của mũi thuốc chích ngừa H1N1 của tuần rồi, nên từ hôm Thứ Sáu tới hôm nay tôi cảm thấy lừ đừ trong người.
Chiều/Tối nay đi ăn nhà hàng với gđ nhị đệ để mừng sinh nhật phụ thân tôi. Xong tiệc, ông cho tụi tôi mỗi đứa một chai rượu lạnh (ông mua sẵn đâu cả một thùng). Phần tôi, do là bợm rượu, nên ông cho hai chai. Tôi đang ngồi vừa viết bài này, vừa nhâm nhi ly thứ hai. Tôi có ý định dùng rượu để diệt vi trùng cảm.
Hồi chiều đi chợ, gặp mấy chị em của chị 5, 9, và 10 (người mẹ quá cố của mấy chị này là Cô Hai của tôi, gọi Bà Nội tôi là dì ruột). Ở bên VN hai gia đình rất thân với nhau. Nhưng từ khi xãy ra vụ tôi về VN dự đám tang Bà Nội tôi, gửi nhà bên này cho mấy vị này, khi trở lại tôi khám phá mình bị mất tiền. Từ đó tôi cố ý tránh né, không muốn giáp mặt với mấy vị này nữa. Mãi tới hôm nay gặp mặt giữa chợ (không phải là lần đầu), tôi mới đứng lại "hàn quyên" chút lâu. Tôi ngạc nhiên khi 9 giới thiệu con bé gái lớn của chị, nay được 15t. Lần rồi tôi tới nhà chơi thì nó chỉ có 3-4t gì đó chứ mấy. Thời gian trôi qua mau thật.
Hôm qua mẫu thân tôi lên thăm nhị đệ (bà cần nhờ nó sửa xe do hư gì gì đó). Tôi dành buổi chiều đi dạo phố với tam muội tôi-cũng do tình cờ nó nhắn tin hỏi thăm nên sẵn tiện tôi gọi điện rủ nó đi chơi luôn, sẵn dịp mua quà sinh nhật và Giáng Sinh cho nó. Thứ Bảy tuần trước, Ông Già Nô-en vào làng, mở đầu cho một mùa mua sắm Giáng Sinh. Cho nên cuối tuần này, thấy thiên hạ tấp nập trong Square One, cũng vui vui. Tôi viết, vì tôi thấy thương em gái tôi---nó cố tìm hai món đồ ít tiền nhất (nhưng đủ vừa ý) để chọn mua, vì nó sợ tôi túng quẫn. Sau đó, mấy anh em cùng đi ăn tối. Nó giành, không cho tôi trả tiền--tiền chi cho bữa ăn còn nhiều hơn số tiền tôi trả cho hai món quà của nó. Tôi chở nó về nhà khoảng gần 21h00.
Recent Comments