CDK Tuần rồi, nhị đệ được nghỉ phép nên hôm Thứ Năm nó xuống Toronto chơi, thăm mẫu thân và bé cháu gái con của tam đệ mới sanh. Tối ngồi ăn tối, nói chuyện đời xưa, tự nhiên dẫn đến chuyện sợ ma. Mẹ tôi kể rằng hồi nhỏ giữa tôi và nhị đệ thì nó là thằng sợ ma hơn. Tôi thì lại nhớ khác. Tôi nhớ lúc xưa ở với Ngũ Cô, được bà tặng danh hiệu "nhát như thỏ đế". Nhà chỉ có 3 cô cháu, mỗi tối bà may đồ (sau '75 cô tôi làm thợ may) thì hai đứa tôi ngồi bên cạnh bà chơi. Tới khuya vẫn chưa xong, nên bà bảo hai đứa đi ngủ trước. Thằng em tôi--nhỏ hơn tôi hai tuổi--nó lọt tọt vào buồng trong, ngủ liền, không chần chờ. Còn tôi do sợ ma quá nên không chịu đi.
Từ giường ngủ của chúng tôi có thể nhìn thẳng ra nhà sau, thông ra vườn sau, một màn đêm tối om. Bóng tối có thể tạo nên nhiều thứ quái dị đối với cái óc tưởng tượng. Lại đang nghe tuồng cải lương "Thái Hậu Dương Vân Nga" (vừa sau khi hay tin nghệ sĩ
Thanh Nga bị ám sát), nghe có chút rùng rợn, nên tôi ứ dám đi ngủ một mình, bèn giả đò làm như chưa buồn ngủ, cố hỏi cô tôi hết điều này đến điều nọ để cô tôi thấy là mình còn tỉnh lắm. Hỏi một hồi thì tôi gật gù, ngủ gục, giật mình lại thì tiếp tục giả đò làm tỉnh, nói chuyện tiếp. Được một hồi thì cô tôi chịu thua, bèn dẹp đồ, cùng tôi đi ngủ.
Lại nhớ lúc ở dưới quê, vừa sau khi Nội Tổ (Ông Nội) của tôi mới qua đời, mấy chú đi làm ruộng về khuya, một mình tôi ở nhà, đốt đèn dầu, đơm cơm lên bàn thờ, đốt nhang cúng xong thì leo lên giường trùm mền...trốn. Có hôm sợ quá kham không nổi thì vắt giò lên cổ chạy cống lên nhà Bác Ba Giáo chơi, chờ Thất Thúc đi ruộng về. Trong khi đó, ở nhà, con mèo hàng xóm nó leo lên bàn thờ tha hồ đớp đồ cúng.
Àhh...mình thật hư hỏng.
Recent Comments