Hôm nọ, có bạn nhận xét rằng sao thấy dạo này tôi viết nhiều về tâm linh. Khi con người cảm thấy thế giới bên ngoài thiếu vắng sự cảm thông, tự nhiên người ta hướng nhiều về nội tâm. Phần tôi, khi hướng về nội tâm, tôi hay đi tìm Ông Trời, như để tìm sự an ủi thầm lặng, hằng có, và muôn đời không đổi thay. Nỗi đau đớn cho tôi là, dường như Người Cha Trên Trời ấy cũng đang thì thầm nói với tôi rằng: Con sai rồi.
Lâu rồi tôi không cầu nguyện (lần rồi đọc kinh cầu nguyện là vào dịp giỗ Bà Nội tôi). Tuy mỗi tối đặt lưng xuống giường, đặt tâm suy ngẫm vài ba phút về những khuyết điểm của mình, nhưng đó chẳng đáng để gọi là cầu nguyện. Tối hôm Thứ Tư rồi, đứng trong bóng đêm khuya vắng trước bàn thờ, đột nhiên tôi muốn quì xuống để cầu nguyện. Tôi quì, chắp tay, lặng thinh cầu, nhưng tâm tư thấy trống rỗng, tôi chợt nhận ra mình đã quên làm sao để cầu nguyện.
Thánh Gioan Thánh Giá đã từng viết về Đêm Tăm Tối của Linh Hồn. Dường như tôi đang trải qua giai đoạn này. Chứng tỏ rằng mặc cho những gì tôi đã học và hiểu được, hạt giống đức tin của tôi vẫn chưa bám sâu vào lòng đất Chúa cho lắm, khiến lòng dễ bị giao động. Thánh Âu Tinh nói, "hồn tôi không yên nghỉ, cho đến khi nào nó nghỉ yên trong Chúa tôi." Quả thật, linh hồn tôi đang thổn thức. Cũng có thể nói là nó đang hấp hối. ĐTC Biển Đức XVI đã viết trong Niềm Vui Khi Được Biết Chúa Cứu Thế: "Chúng ta không cần sợ vấp ngã, bởi khi ta vấp ngã, ta sẽ ngã vào tay Chúa." Nhưng tôi sợ. Tôi sợ sẽ lọt qua kẽ tay Chúa, bởi trong thâm tâm, tôi thấy rằng mình vẫn chưa trọn vẹn hiệp nhất với Chúa. Thánh Gia-cô-bê đã từng viết: "Đức tin thiếu thực thi thì đức tin chết". Thực thi ở đây bao gồm hai ý nghĩa: 1) hành động giúp ích cho bản thân; và 2) hành động giúp ích cho thế nhân.
Bài viết này khởi đầu cho đợt "ngâm cứu" về tỉnh tâm Linh Thao (Spiritual Exercises) của Thánh Y Nhã (Ignatius of Loyola) mà tôi đang chuẩn bị dấn mình vào. Linh Thao và Lectio Divina có thể nào sẽ là cứu cánh cho tôi chăng.
Đi tìm sự thỏa mãn khao khát tâm linh, nhưng vẫn luôn ý thức bổn phận mình với đời.
Vừa tiễn chân đám của Nhị Đệ tôi về, tôi quay vào nhà, dọn dẹp chén bát, cho vào máy rửa chén, bật nút cho máy khởi động, xong thì rót cho mình ly cuối cùng của chai Dubonnet (quà của Tam Đệ tôi biếu vào dịp Tết Tây), leo thang lầu lên văn phòng ngồi ghi nhật ký, đầu óc lâng lâng như thể mình đang say.
Hôm nay đám của Nhị Đệ tôi lên Toronto để đi xem Hội Chợ Tết Cộng Đồng của Hội Người Việt Toronto (có mẫu thân tôi đi cùng, và "nghe đồn" là vé vào cửa của tụi nó do phụ thân tôi "đài thọ"). Tôi không có đi. Và tụi nó do chán hay sao đó mà mới hơn 16h00 đã ra về. Trong khi đó, tôi chạy lên quán Thế Kỷ tậu một nồi lẫu thập cẩm, gọi điện cho Tam Muội tôi tháp tùng xuống chơi. Lai rai tới gần 20h00, phụ thân tôi "ra lệnh" gọi về cho thằng em tôi, tên tục là D, con của Ngũ Cô tôi, bắt nó lên mạng để cho ông có lời dặn. Gặp mặt được Cửu Thúc, được tin từ D rằng nó đã nối mạng cho nhà ông (sát vách với nhà nó).
Hồi tôi về VN năm 2005, Cửu Thúc đã tỏ ý muốn nối mạng cho cái máy tính xách tay của ông, nhưng tôi lại lu bu không làm được cho ông. Mãi tới Nô-en vừa rồi Nhị Đệ và tôi mới thuyết phục được D để nó lắp một cái máy router cho mạng ADSL của nhà nó, cho ông chú tôi (cũng là cậu của nó) "xài ké". Từ nay tha hồ cho ông mò mẫm. Đầu tiên là ông muốn nâng cấp cái mái xách tay, đã có ít nhất 5 năm tuổi. Cửu Thúc vẫn là cửu thúc, vẫn thích mậy mọ máy móc như ngày nào. Nhưng chắc là tôi "nâng cấp" cho ông một cái máy mới, sẽ ít tốn kém hơn là hướng dẫn ông mua các bộ phận mới để nâng cấp CPU cho máy cũ.
Chiều Thứ Hai tuần rồi, trên đường đi làm về, nghe tin vụ động đất mức 7.0 ở Haiti trên đài CBC. 7.0 đâu phải tệ, nhưng nghe giọng thuyết trình không thiên vị của cô xướng ngôn, nghe như chẳng phải chuyện gì to tát. Mãi tới Thứ Năm, lần nữa qua đài phát thanh CBC, khi nghe giọng nói đẫm lệ của một cô gái khi nói về người mẹ bị thất lạc bên đó, tôi mới suýt khóc theo.
Về mặt thương vong: 200,000 trong số 1 triệu dân, trong đó có Đức Tổng Giám Mục giáo phận Port-au-Prince, Joseph Serge Miot.
Về mặt cộng đồng, trận thiên tai này chứng kiến tình nhân loại đổ ra ở mức độ nhanh chưa từng thấy của cộng đồng thế giới đối với một quốc gia nghèo nhất châu Mỹ, và cũng là một trong số quốc gia có nạn tham nhũng cao nhất thế giới. Thắc mắc: không biết việc Nữ Toàn Quyền đương nhiệm của Canada là người gốc Haiti có phải là một nguyên do? Liên tưởng: nếu Việt Nam được thế giới ủng hộ thế này khi gặp nạn thiên tai thì người dân đỡ khổ biết là bao. Thắc mắc: Về mặt này, không biết chính quyền có phải là chướng ngại hay không.
Về mặt khoa học, tại sao tiên đoán động đất vẫn còn là một bài toán chưa có phép giải? Vũ trụ/thiên văn học, Dịch học có giúp ích gì được không?
Về mặt tâm linh, thiên tai lần nữa gợi lên nghi vấn: tại sao Ông Trời nhẫn tâm để nhân loại chịu khổ? Và rồi, người lạc quan dĩ nhiên sẽ nghĩ rằng: trong những lúc này, Ông Trời đang khóc nhiều hơn con người; và rằng: trong khổ đau, Ông Trời sẽ đem lại sự tốt lành mới (chí ít, sự thể hiện tình thương người-với-người là bằng chứng). Mà qua gương khổ đau của Ông Trời Con, Ngài dường như muốn nói với nhân loại rằng: đừng tuyệt vọng, bởi chính ta đã và đang đồng hành cùng các con trong sự khổ đau này.
Trưa nay đọc thư, thấy phụ thân tôi quở trách rằng sao tôi lại bắt mẫu thân tôi lo lắng quá sức. Thì ra bà đã mách với ông rằng bà ở với tôi còn mệt hơn ở một mình. Ngay từ đầu, tôi đã đùa ngoài miệng với mọi người rằng tôi muốn bà về ở chung với tôi vì bởi tôi cần bà nuôi cơm nước, nhưng dụng tâm của tôi hiển nhiên là để cho bà bớt gánh nặng trang trải, để bà rãnh tâm lo toan cho việc khác. Nay thấy mẫu thân thốt lên lời kia thì có nghĩa là dụng tâm của tôi đang thất bại.
Tôi hiểu rõ dụng ý chính của mẫu thân không phải là trách móc tôi, mà là để kỳ vọng vào một việc khác. Nhưng, lòng không khỏi ngấn lên một nét buồn, khi thấy mình bị dùng làm "con cừu dê tế thần" như thế. Tôi cần nên cam tâm, mong rằng mẫu thân sẽ đạt được ý nguyện.
Trưa Thứ Bảy chạy sang Home Depot mua 2 con ốc dài về xiết lại cái nắp lỗ sưởi trong phòng ngủ tầng hầm, đã rớt lên rớt xuống mấy tháng nay, chạy sang Canadian Tire mua cái đồ móc thùng rác bên trong cửa phía dưới bồn rữa chén, đã bị hư mấy năm nay. Hóa ra "công tử bột" không phải không làm được nhưng vì không chịu làm (hoặc không được cơ hội để làm).
Trưa nay nhị đệ tôi gọi điện xuống. Nó muốn nhờ mẫu thân tôi mua dùm mấy vé đi xem Hội Chợ Tết, hỏi tôi có định đi không. Tôi bảo: năm rồi đi đã bị một keo "chán", nên năm nay chắc không.
Hồi chiều tam muội xuống chơi (nó đi một mình). Nó đi xem trận bóng rỗ ở trung tâm ACC, lúc về thì ghé nhà tôi chơi. Tôi lại hụt cơ hội "coi mắt" cậu em rễ tương lai. Lâu lắm rồi hai anh em mới có dịp ngồi lại bàn ăn một bữa cơm bình dị (canh cải, trứng chiên, xườn heo kho mặn).
Tuần vừa rồi đã nghỉ lễ nằm nhà. Mai sẽ đi làm trở lại. Hình như hai cái mũi của tôi đến nay vẫn còn bị điếc.
Hôm qua phụ thân tôi nhắn: tam muội của tôi và Mẹ nó muốn tới thăm tôi. Nghe vậy, mẫu thân tôi nói: "Bảo mấy người đó đừng xuống ... Mẹ nói trước, nếu họ mà xuống là Mẹ sẽ không mở cửa cho họ vào. Con mà cho họ vào thì Mẹ sẽ dọn đi."
Dĩ nhiên tôi phải nghe lời thân mẫu tôi, nhưng không nhiều thì ít, bà kia cũng đã từng nuôi cơm cho tôi trong những năm tháng học Trung Học. Đối xử với bà như thế là bất nghĩa.
Chiều nay tam muội tôi gọi điện, giọng buồn buồn, hỏi tôi khi nào nó xuống thăm tôi được, bảo rằng nó sẽ đi một mình vì phụ thân tôi không cho mẹ nó đi cùng. Tôi bảo nó khỏi xuống. Nay mai tôi sẽ có dịp lên đó, và sẽ ghé thăm mẹ nó.
Tụi nhị đệ đã ra về hồi chiều, sau 1 đêm và nửa ngày "tưng bừng" mừng năm mới tại nhà Bác Hai tụi nhỏ. Chiều hôm qua nó và phụ thân tôi chạy khắp nẻo tìm mua chiếc bánh sinh nhật cho mẫu thân tôi, sau cùng đành toại với hai ổ ... pizza, không đèn cầy. Đám con cháu vây quanh để chúc mừng sinh nhật. Mẫu thân than: sao bắt bà sanh sớm"? (Sáng nay phụ thân đã đền bù bằng cái bánh đẹp và ngon tuyệt từ tiệm bánh Đồng Khánh.) Tối đến kéo xuống tầng hầm mở đài CityTV lên chờ thiên hạ đón mừng năm mới trước khuôn viên Tòa Thị Chính, mở YM lên gọi về kéo phe VN lên mạng để hàn huyên--lâu lắm tôi mới được nói chuyện với Cửu Thúc. Tôi có chuyện phải kiếu lui, khi trở thì đã 00h30, mất cơ hội xem thiên hạ hò hét mừng giao thừa. Tiếp tục tán gẫu với phía VN đến 03h30 thì dẹp, ngủ.
Bản thân tôi, mấy ngày nay ăn, uống (bia có, rượu vang có) li bì. Nhưng chả nếm được mùi vị của những thứ mình đã ăn/uống, bởi hai lỗ mũi đã bị điếc từ đêm 29.
Tối nay dọn lại chiếc máy tính thời 1999 đã bỏ hoang bấy lâu, thấy có mấy đoạn thâu lại từ băng cassette Tiếu Vương Hội, bèn cho hát lại vài đoạn, nhớ thời mới tới trại tị nạn Omura (Nhật Bản), bởi lần đầu tiên được làm quen với băng hài này là ở đấy.
Recent Comments