CDK
Lại hết một kỳ nghỉ cuối tuần. Phụ thân và nhị đệ ta trưa nay tới thăm. Ba cha con ngồi tâm sự vui cười, nhưng lòng ta cứ nao nao nhớ đến một người.
Giờ thì mọi người đã về hết. Trả lại sự yên tịnh, trống vắng của một căn nhà. Sự yên tĩnh làm ta rùng mình. Ta nằm xoài ra trên nền thảm nơi căn phòng vắng lạnh. Bao nỗi cô đơn tràn ngập đến tâm tư, tràn thấu tận tâm cang. Ta muốn hét lên một tiếng thật to để xé tan sự yên tĩnh ấy.
Độc Cô ta sẽ còn bị giam trong cái Ngũ Hành này đến bao lâu đây? Nó đè ta đến nghẹt thở. Lắm lúc thật là mệt mỏi, chân khí ta gần như bị tiêu tan theo mây khói hết. Ta không phải là Tôn Hành Giả, không có 72 phép biến hóa. Ta cũng không cầu mong gặp một Tam Tạng để được giải cứu. Ta lại chẳng có quyền lực gì, ngoài sự quyết tâm, và một lý tưởng cuồng ngông, lỗi thời. Khi nào ta mới phá Ngũ Hành, ra được tới Tam Giới đây? Hay là chính ta đang tự giam mình?
Ta lại nhớ đến một người.
Recent Comments