Thursday, November 8. 2007
CDK Không biết tỉnh bang Ontario đã có lệnh cấm giăng dây phơi quần áo ngoài trời tự bao giờ nhỉ. Và không biết đã có ai bị phạt vì phạm luật quái gỡ này chưa.
Wednesday, November 7. 2007
CDK Những Điều Tự Thú của Thánh Âu-Tinh, Quyển I, Chương I:
Lạy Chúa! Ngài thật cao cả, đáng được tôn vinh; quyền lực Ngài cao cả, và trí khôn Ngài vô hạn. Làm sao con người có thể tôn vinh Ngài cho hết; con người, một hạt bụi trong các tạo vật của Ngài; con người của sanh lão bệnh tử, chứng nhân của tội lỗi do chính hắn làm ra, chứng nhân cho sự nhịn nhục của Ngài đối với kẻ kiêu căng. Nhưng con người, hạt bụi nhỏ bé trong công trình tạo hóa của Ngài, muốn được tôn vinh Ngài. Ngài đánh thức hắn để hắn vui sướng tôn vinh Ngài; bởi Ngài đã tạo nên hắn cho chính Ngài, và tim hắn sẽ không nghỉ, cho đến khi hắn an nghỉ trong Ngài.
Xin ban ơn cho con, hỡi Chúa con, để con biết và hiểu được việc nào phải làm trước: kêu cầu Ngài, hay tôn vinh Ngài? Và, rồi, cũng để nên biết việc nào trước: biết Ngài hay kêu cầu Ngài? Vì, nếu người ta không biết Ngài, thì sao họ kêu cầu Ngài được đây? Bởi nếu không biết Ngài, họ có thể gọi nhầm Ngài bằng ai khác. Hoặc, phải chăng, họ kêu Ngài để được biết Ngài? Nhưng "làm sao kêu được, Đấng mà họ không hề tin? Hay, nói khác hơn, làm sao họ tin được nếu không có người chỉ điểm cho họ?"1 "Và kẻ tìm kiếm Chúa sẽ tôn vinh Ngài"2: bởi "ai tìm thì sẽ thấy"3, và ai thấy Ngài thì sẽ tôn vinh Ngài. Xin cho con được tìm kiếm Ngài, hỡi Chúa của con, bằng cách gọi tên Ngài; và con sẽ gọi Ngài bằng niềm tin; bởi chúng con đã được rao giảng về Ngài. Đức tin của con gọi đến Chúa, lạy Chúa con, đức tin mà Ngài đã cho con, vì bởi nó mà Ngài đã linh cảm cho con, qua sự Giáng Sinh của Con Ngài, và qua sự rao giảng bởi vị Thầy Giảng4 của Ngài.
---
1Rôma, 10:14
2Thánh Vịnh, 21:27
3Mátthêo, 7:7
4Vị thầy giảng ấy là Thánh Ambrose, Giám Mục của Milan.
Tham khảo: The Confessions of Saint Augustine, bản dịch Anh Ngữ của John K. Ryan.
Cập nhật 07/11/2007 12:17:
Viết xong bài này, tự dưng nhớ đến bài Cõi Vắng của Diệu Hương, Trần Thái Hòa trình bày:
Tuesday, November 6. 2007
CDK Hôm nay tình cờ gặp lại câu này quanh quẩn trên mạng, gây ngứa ngáy đôi chút:
Điên là khi người ta lập đi lập lại một việc gì và cầu mong đạt được kết quả khác.
(Insanity is doing the same thing over and over again, and expecting a different results.).
Câu này, người ta đã quy nguồn cho ông Albert Einstein.
Có thể tôi cũng là loại người điên.
Có thể tôi cho rằng vấn đề không phải là phương thức của tôi, mà là do sự ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác nhau (có thể ngoài sự kiểm soát của người làm thí nghiệm). Tôi không kiểm soát được bởi tôi biết nó thiên biến vạn hóa. Và rồi chắc cũng sẽ có lần, những yếu tố lý tưởng ấy sẽ hội đủ, và cuộc thí nghiệm sẽ thành công.
Ai gọi nó là điên khùng (insanity); Tôi gọi nó là niềm tin (faith).
Xem chừng niềm tin kiểu này gần giống như cuồng tín (fanatic, delusional). Nhưng không đâu; hai cái khác biệt nhau xa lắm. Cả hai đều giống ở điểm là họ nghĩ lần này sẽ khác. Điểm khác biệt là ở chỗ đúng/sai: kẻ đặt sai niềm tin sẽ mãi thất bại và người có niềm tin đích thật sẽ có ngày thành công? Bởi thế cho nên có lẽ cách duy nhất để kiểm chứng, phân biệt được giữa hai là: sự thử thách của thời gian.
Có lẽ là tôi sai.
Hẹn gặp lại tiền bối ở cuối đoạn đường.
Monday, November 5. 2007
CDK
Chương trình CBC News: In Depth có bài sưu tầm về sự vượt trội của đồng đô Canada trong mấy tháng qua. Xin trích một phần:
Những lý do cho sức mạnh của đồng đô Canada đã từng được nêu ra trong nhiều năm qua. Giá cả của các mặt hàng xuất khẩu--xăng dầu, đồng, vàng, lúa mì--bạn thử nêu lên bất cứ mặt hàng nào, Canada dường như đã và đang sản xuất những mặt hàng đó ở mức độ dư thừa.
Đồng lu-ni (loonie) cũng được hấp dẫn bởi sức mạnh tương ứng của nền kinh tế Canada. Canada đang có một ngân sách và mậu dịch dư thừa (không bị thiếu nợ); Mỹ đang lỗ lã ở cả hai mặt này. Guồng máy kinh tế Canada đang nảy sanh nhiều công ăn việc làm, trong khi Mỹ đang sa thải nhiều công nhân.
Khung cảnh địa ốc cũng tốt lành hơn; gần như không có dấu hiệu của cuộc khủng hoảng nợ nhà cửa, đã xãy đến với Hoa Kỳ vào Tháng Bảy năm nay, bởi hiện tượng quá nhiều người vai nợ không đủ khả năng trả nợ [, và kết cuộc là nhiều sự vở nợ mà ngân hàng phải chịu lỗ lả].
Sự yếu ớt của nền kinh tế phía nam khiến Ngân Hàng Trung Ương Mỹ phải cắt giảm lãi suất vai mượn; trong khi đó thì Ngân Hàng Trung Ương Canada đang có dự định sẽ gia tăng mức lãi suất để chế ngự áp lực của mức lạm phát.
Ahhh, sự ứng dụng của chính sách tài chánh ( fiscal policy) và chính sách tiền tệ ( monetary policy). Mấy môn Kinh Tế vĩ mô vỡ lòng hồi năm đầu đại học xem ra cũng không đến nỗi vô dụng, để tôi có thể mơ hồ hiểu được một vài từ trong bài báo này.
Friday, November 2. 2007
CDK Theo tin CNN:
Bồi thẩm đoàn ở Baltimore, Maryland, hôm Thứ Tư vừa qua, đã quyết định bồi thường $10.9M cho người cha của một lính thủy quân lục chiến Mỹ đã tử trận, vì lễ an táng của anh ta đã bị thành viên của một nhà thờ, thuộc giáo hội chính thống, biểu tình quấy nhiễu. Những thành viên kia đã mang các biểu ngữ đỗ lỗi ở những tử vong của lính Mỹ bởi sự dung túng của Hoa Kỳ đối với những người đồng tính.
...
Gia đình của trung sĩ Matthew Snyder--người đã tử vong trong một tai nạn xe cộ tại tỉnh Anbar của Iraq vào năm 2006--đã khởi tố Nhà Thờ Báp Tít của Topeka, Kansas, và các người lãnh đạo của họ vì tội phỉ báng, xâm phạm quyền tự do riêng tư, và cố tình gây khổ tâm [cho gia đình nạn nhân].
...
Những thành viên này xuất hiện tại buổi lễ an táng của gia đình Snyder, hồ hào những khẩu hiệu xúc phạm, và cầm biểu ngữ có ghi "Thượng Đế ghét lũ đồng tính".
...
Vài biểu ngữ khác có đề "Tạ ơn Thượng Đế vì những tử binh", "Tạ ơn Thượng đế vì IEDs (những quả bom tự chế)".
Hmm...Biết suy tư điều gì đây? Đành mượn lời của bên Phật giáo "sắc tức thị không, không tức thị sắc", sửa thành: "tà tức thị chánh, chánh tức thị tà". Trong ác có thiện; trong thiện có ác.
Đúc kết: Bạn có thể thực thi quyền tự do ngôn luận của bạn, miễn sao việc làm ấy không vi phạm đến quyền tự do riêng tư của tôi.
Thursday, November 1. 2007
CDK Đông Phương có ngày Rằm Tháng Bảy, Tây Phương có Halloween.
Tối qua về, phát bánh kẹo cho đám yêu tinh dễ thương được nửa tiếng đồng hồ là sạch trơn thùng bánh kẹo, bèn đóng cửa nhà, tản bộ quanh xóm chiêm ngưỡng không khí Halloween. Chúa tôi ơi! Cách một năm, năm nay lũ yêu tinh đâu mà ra nhiều quá thế này, làm nhộn lên cả xóm làng.
---
Theo AmericanCatholic.org:
Halloween bắt nguồn từ một bộ tộc Ấn-Âu (Indo-European) tên Celtic, bấy giờ gồm có dân Ái Nhĩ Lan, Tô Cách Lan, và Anh Quốc. Đối với người Celt, 1 tây tháng 11 là khởi điểm một năm mới và bắt đầu của mùa Đông. Trong đêm "giao thừa", họ đón mừng lễ hội Samhain (Tử Thần). Trong đêm lễ này, họ tin rằng các âm hồn tề tụ về rong chơi nơi dương giới. Để xua đuổi những linh hồn tà ma này, dân làng thường đeo mặt nạ và tụ tập quan những nhóm lữa hồng.
Khi triều đại La Mã chinh phục được người Celt, La Mã đã châm chế phong tục của mình vào ngày lễ trên, ví dụ như, làm những trang vật bằng quả táo và hạt đậu để dâng cúng cho Pomona, Nữ Thần Vườn (hoa quả).
Năm 835, Giáo Hoàng Gregory IV cho dời ngày Lễ Các Thánh từ ngày 13 tháng 5, thành ngày 1 tháng 11. Vì vậy, đêm trước đó được gọi là "All Hallows Evening" (Đêm của Các Thánh). Dần dần thì "All Hallows Evening" được rút ngắn thành "Halloween". Vào ngày 2 tháng 11 hằng năm, Giáo Hội cử hành lễ Cầu Cho Các Linh Hồn.
Phải chăng việc hưởng ứng Halloween bởi người Công Giáo là trái giáo luật? Đa số cho là 'không', và họ trích Điều 1475 để lý giải:
[1475]Trong mầu nhiệm Các Thánh Thông Công, các tín hữu - những người đã về quê trời, những người còn đền tội nơi luyện ngục hay những người đang lữ hành trên trần gian này- tất cả liên kết với nhau trong tình yêu bền vững và chia sẻ với nhau những điều thiện hảo. Trong sự hiệp thông kỳ diệu này, sự thánh thiện của một người ảnh hưởng trên người khác vượt xa thiệt hại do tội lỗi của một người có thể gây ra cho người khác. Vì thế, sự hiệp thông của Dân Thánh giúp cho hối nhân được thanh luyện nhanh chóng và hữu hiệu hơn.
(Bản dịch Việt ngữ, từ giaoly.org)
Cổ tích về Cậu Giắt Đèn Lồng (Jack-O-Lantern), dịch từ americancatholic.org:
Jack lớn lên trong một thôn xóm bình dị, nơi mà cậu được tiếng là lanh lợi nhưng lại hay lười biếng. Cậu ta dùng trí lanh lợi ấy để thoát khỏi mọi công việc mà người ta bảo cậu làm, suốt ngày nằm dưới gốc cây sồi, suốt ngày gọt đẽo. Để có tiền xoay trở, cậu ta đánh bài, và cậu chơi rất giỏi.
Suốt đời, cậu ta không bạn, không thù, và không hề làm từ thiện cho một ai.
Một đêm Halloween nọ, ngày tận số của Jack đã đến. Diêm Vương đến lấy hồn của Jack thì thấy cậu đang ngồi nhậu lười tại một quán ba. Jack xin được uống xong ly bia đang còn dở. Diêm Vương đồng ý. Jack nhanh nhẩu nói, "Nếu quả thật ông có quyền lực gì, thì hãy biến thành một đồng tiền thử xem". Diêm Vương khịt mũi, tỏ vẽ khinh bỉ với trò trẻ con ấy, rồi lập tức biến thành một đồng tiền. Jack bèn chộp lấy đồng tiền đó và giữ thật chặt trong bàn tay có vết thẹo chữ thập. Uy lực của thập tự giữ Diêm Vương tù túng nơi đó luôn. Jack bắt Diêm Vương phải cho cậu sống thêm 1 năm nữa, bằng không cậu sẽ không buông tay--vì nghĩ một năm sẽ thừa thời gian để cho cậu hoàn thiện.
Diêm Vương hứa xong, bèn rời khỏi quán ba ấy.
Một năm trôi qua, nhưng Jack vẫn chưa kịp hoàn thiện. Diêm Vương lại xuất hiện, và lần nữa Jack thương lượng với mạng sống của mình, lần này thách thức Vương chơi một ván súc-cắc (dice). Vương ném được cặp mắt rắn (2 hòn 1 điểm) và vừa định tóm cổ Jack về âm phủ, nhưng Jack dùng cặp súc-sắc mà cậu ta đã tự tay gọt đẽo. Khi được ném xuống, cặp súc-sắc này kết thành hình chữ T, và một lần nữa Vương đành chịu bất lực. Jack được thêm thời gian để hoàn thiện.
Rồi cậu ta lại cứ mãi hẹn lần, hẹn lượt. Cho đến giây phút cuối cùng, và cái chết chợt đến với Jack trong bất ngờ. Nhưng lần này Diêm Vương không xuất hiện.
Đang ngẫm nghĩ phân vân thi cậu đã đến trước cổng Thiên Đàng. Thánh Phê-rô (người gác cổng Thiên Đàng) lắt đầu buồn bả, không muốn nhận cậu vào trong, vì suốt đời cậu Jack đã chẳng bao giờ làm một việc làm vị tha nào cả.
Rồi thì Jack lần xuống cửa Âm Phủ, nhưng Diêm Vương vẫn còn sủi bọt căm phẩn bởi hai lần bị gạt, và không muốn dính dáng gì với cậu nữa.
"Tôi sẽ đi đâu đây?", Jack than van, "Làm sao tôi có thể thấy được đường đi trong bóng tối?"
Diêm Vương bèn lấy một thanh củi than đang cháy, vứt vào một quả bí ngô (bí rợ) rỗng ruột, và bắt cậu ta đi lang thang đời đời, kiếp kiếp, với cây đèn lồng bí ngô để rọi đường. Và từ đó đến nay, cậu ta được gọi bằng "Jack of the Lantern" hay "Jack-o-Lantern". Thỉnh thoảng, cậu ta xuất hiện vào dịp Halloween.
|
Recent Comments