ThanhHai Người ta nói, những kẻ khờ khạo thì hay bị người ta ăn hiếp. Tôi trời sanh bản tánh vừa khờ khạo vừa đần độn, nên người đời cứ ăn hiếp luôn...
Hồi học tiểu học trường xã, vì học khá nên được được thầy cô và các bạn bầu làm lớp trưởng ba năm liền từ lớp 4 đến lớp 6. Năm lên lớp 6, mỗi sáng tôi được giao nhiệm vụ chỉ huy cả trường tiểu học từ các lớp 5 và lớp 6 tập thể dục. Mấy cậu đàn anh học lớp 7,8 trường cấp 2 ở dưới chợ, gần trường tiểu học của tôi--một cậu là cựu lớp trưởng của lớp 6 tôi năm trước--sáng đi học ngang trường nhìn thấy tôi mặt áo bỏ trong quần thật là oai, xem có phần ... xất xược quá, bèn sanh ghét, dọa đánh. Quả là rừng nào cọp nấy! Cậu lớp trưởng tôi đây rét quá, mỗi sáng không dám vào lớp sớm, chờ mấy cậu đàng anh đi học đâu hết rồi mới dám vào trường. Khi về thì tháp tùng cùng đám bạn đi về ấp, không dám đi một mình. Những lúc đó, thật ước gì mình có một người anh cả để che chở cho mình thì đỡ biết mấy.
Rồi sang xứ rừng phong này, thời gian đầu đi học thêm lớp Anh Ngữ vào dịp hè, gặp một anh Đại Hàn cao lớn hơn tôi, lúc đầu thì giao thiệp cũng tốt lắm. Nhưng sau đó thì, không nhớ tôi đã làm gì phật lòng anh ta, tôi thì lại ngốc nghếch không biết phân nặng nhẹ, mặc cho anh ta to lớn hơn, muốn gây sự thì cho chơi luôn. Kết cuộc, tôi ôm mặt sưng tù vù vào lớp học. Tôi uất ức lắm nhưng không làm gì được vì mình đơn thân độc mã nơi xứ lạ quê người. Lúc đó, tôi thật ước gì mình biết được miếng võ thì cho cậu Đại Hàn này biết tay, bỏ tật ĩ lớn hiếp nhỏ.
Một hôm, tôi lại vào thư viện công cộng tìm sách .. kiếm hiệp đọc, tình cờ bắt được quyển Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự của Võ Sư Hàng Thanh, tôi khênh về nhà đọc, trong đó có bài Ngũ Hành Quyền. Nghi thức luyện nội công mới tập sơ sơ, nhưng thấy bài quyền tôi mê quá, bèn luyện nốt 108 thức luồn. Thân phụ tôi răng rằng, học không thầy, coi chừng bị ... tẩu hỏa nhập ma đấy! Tôi mặc kệ, cứ luyện tiếp. Xong, tới kỳ hạn phải trả sách, vì có bác nào đó đã đăng ký mượn, tôi không thể gia hạn được nữa nên đành phải gián đoạn việc tập nội công. Từ đó tôi quen mánh, bèn rảo khắp các thư viện trong thành phố, vào khu vực sách tiếng Việt tìm sách võ học để...siêu tầm. Tìm được quyển Thiếu Lâm Mai Hoa Quyền, đem về luyện hết luôn. Xong đem trả, tìm thấy bài Ngũ Cầm Hí, Thiết Sa Chưởng, mang về luyện luôn.
Khổ nỗi, tôi luyện song bài này thì quên bài kia. Tôi bèn bỏ công phô-tô cộp-bi lại mấy bộ sách để dành sưu tầm. Sao được xong bài Ngủ Cầm Hí. Tìm được cuốn Điểm Huyệt Chân Truyền Đồ Giải, đem về sao nốt luôn. Định trở lại mượn cuốn Nội Công sao chép luôn, nhưng nó đã mất tích. Chắc bác nào chơi xấu, nhận thấy "bí kíp", nên mượn rồi...lấy luôn.
Hiện tôi đang "siêu tầm" quyển Dịch Cân Kinh, món quà của một người bạn về Việt Nam, có dịp mua tặng, hồi mấy năm trước đây. Bác nào muốn sưu tầm ké, trên mạng hiện có đăng bài
Dịch Cân Kinh.
Giờ thì võ học đầy mình, nhưng mà tập chẵng đâu ra đâu. Thấy con người bất bình thường của tôi bây giờ, chắc là đã tẫu hỏa nhập ma từ lâu rồi. khakhakha.
Hè vừa rồi tôi đi Hà Nội chơi, đang dạo phố vào buổi tối bên vĩa hè thì gặp một anh chàng say rượu, chạy xe Honda đâm thẳng xém đụng vào tôi. Anh chàng say rượu, chạy xe gắng máy trên lề đường người đi bộ, chẵng những không biết điều xin lỗi, mà còn bắt lỗi lại tôi, bảo tôi sao thấy xe tới lại không tránh, lâm le xem chừng muốn đánh lộn. Tôi lúc đầu cũng nóng lắm. Mẹ kiếp! Ông mầy từng đi công tác bên New York, ban đêm đi bộ một mình ngoài khúc đường nguy hiểm nhất mà không sợ bị dân ngoại đánh cướp, há nào về quê hương lại sợ bị dân mình đánh hay sao? Nhưng rồi nhớ câu "rừng nào cọp nấy", tôi bèn xin lỗi anh chàng say rượu rồi lẫn tránh mau lẹ. Nếu lúc đó tôi lại ngốc nghếch không phân nặng nhẹ, đá động nhầm con ông cháu cha thì chắc hậu quả khó lường.
Điều tối kỵ của người luyện võ là động thủ một cách không cần thiết.
Defined tags for this entry:
võ học
Recent Comments