Không biết duyên cớ sao, xui khiến tôi toàn là chạm tới những tay từ phản tôn giáo đến phản Công Giáo. Lúc trước đã lướt ngang bài viết của bác Trần Chung Ngọc, đã cho qua. Nay thì lại tình cờ đụng tới bác Charlie Nguyễn (Dominic Nguyễn Chấn)--đọc bài này để biết thân thế của ông.
Chắc là không thể bỏ qua được nữa. Thử lãng phí chút thời gian đọc xem vị cựu tín đồ Công Giáo này viết gì trong tác phẩm Công Giáo - huyền thoại và tội ác.
Cô trẻ này làm tui phục quá. Cân bằng giữa việc học (ĐH Windsor), việc làm (RBC Dominion Securities) và chủ nhân của công ty bất vụ lợi Lemonade Capital (trang Wikipedia chưa tồn tại, nhưng chắc sẽ có trong nay mai), mà cô vẫn còn thời gian cho mọi sinh hoạt đời thường. Bí quyết của cô ta, đơn giản là: "Tôi đã chinh phục việc quản bá thời gian."
Tôi thì vẫn chưa. Những ai quen tôi đều không lạ rằng: tôi là một thằng hay lề mề, rề rà.
Từ lâu tôi đã ngừng lập kế hoạch cho một ngày làm việc, vì mọi dự tính đều tan biến khi nhiều nguyên tố ngoài sự điều khiển của mình luôn xảy đến.
Nghe bài phỏng vấn này có thể là động cơ thúc đẩy tôi thử lại một lần, cảm thấy mình đã lãng phí nhiều thời gian, giải thuật (algorithm) về đời sống hơi bị kém năng suất. Và giờ đã không còn nhiều thời gian như lúc xưa nữa. Đến lúc cần phải tối ưu hóa giải thuật ấy. Nhưng "tối ưu hóa" cái kiểu nào? Trời biết! Chỉ biết là: chỉ được nâng cấp; không được tái tạo, bởi làm như thế sẽ tháo gỡ những đường tơ hệ trọng của tấm thảm đời đã góp phần làm nên ta. Cho nên, ít ra bài tập này sẽ giúp khẳng định hay không, rằng: bản tính tôi vốn là một tên lề mề. Và nếu thật là vậy, thì chỉ có thể kết luận rằng: những gì tôi làm được, bất chấp cá tính lề mề, là vì bởi ơn Trời.
Không thấy Vatican có phản ứng cụ thể gì về những đề tài này (Hành Tinh X, Nibiru, v.v...). Tuy nhiên, hồi 2003, Tòa Thánh có công bố văn kiện với tựa đề JESUS CHRIST THE BEARER OF THE WATER OF LIFE (Đức Giêsu Cứu Thế--Đấng Mang Đến Nước Trường Sinh), phản bác phong trào Thế Hệ Mới (Thế Hệ Bảo Bình--Age of Aquarius). Theo đó, tôi nghĩ người công giáo nào mà tin mấy thứ này thì có thể đã vi phạm GLCG 2116 (tôi đã có đề cập ở bài này, và bài này).
Thuần túy tiếng Việt chúng ta thường dịch "pornography" là "sách báo khiêu dâm", hay "dâm thư". Theo Wikipedia, chữ "pornography" bắt nguồn từ ngôn ngữ Hy Lạp, kết hợp bởi hai từ "porne" (đĩ điếm), và "grapho" (ghi chép) thêm hậu tố là "-ia" (nơi của, thuộc về), tức là "nơi ghi chép về đĩ điếm"
Gợi đến vấn đề "tại sao những tài liệu khiêu dâm có hại cho trẻ em?" Theo mạng ProtectKids.com:
Vào khoảng thời kỳ hệ trọng nào đó của tuổi ấu thơ, bộ óc của trẻ em được "lập trình" cho sự định hướng tính dục. Vào thời kỳ này, tâm trí của em dường như đang phát triển một thứ "lắp đặt dây điện cố định" về những gì sẽ gợi cảm hoặc thu hút con người ấy. Nếu được tiếp xúc với những quan niệm lành mạnh và bình thường về tính dục vào những thời kỳ quan trọng này, trẻ em sẽ phát triển một định hướng lành mạnh. Ngược lại, nếu bị ảnh hưởng bởi tài liệu khiêu dâm vào thời kỳ này, những quan niệm thái quá về tính dục có thể sẽ in sâu vào tâm trí các em và trở thành một phần "bất di bất dịch" của định hướng tính dục của các em.
Trẻ em thường hay bắt chước những gì chúng thấy, đọc, hoặc nghe. Nhiều nghiên cứu cho thấy sự tiếp xúc với dâm thư có thể xúi giục trẻ "thực hành" các hành động ấy đối các em khác trẻ hơn, nhỏ hơn, và yếu đuối hơn chúng.
Đối với không chỉ các tài liệu khiêu dâm hạng "nhẹ", nhưng thậm chí các tài liệu rõ ràng là đồi trụy (tức là: bẩn thỉu, ghê gớm, bất thường), càng được tiếp xúc nhiều, trẻ em sẽ càng học được một điều rất nguy hiểm: quan hệ tính dục vô trách nhiệm là chuyện bình thường và đáng khát khao. Bởi
dâm thư khuyến khích sự thể hiện tính dục không trách nhiệm, nó có thể nguy hại đến sức khỏe của trẻ em.
Đa số phụ huynh có tinh thần trách nhiệm trong chúng ta muốn truyền dạy cho con em những giá trị cá nhân về sự quan hệ, về tính dục, sự thân mật, tình yêu, và hôn nhân. Rủi thay, những thông tin mãnh liệt từ dâm thư có thể đang "giáo dục" con em chúng ta về những đề tài hệ trọng ấy. Cũng như những bức quảng cáo 30 giây có khả năng ảnh hưởng đến sự lựa chọn của ta về một nhãn hiệu nước giải khác phổ biến, sự tiếp xúc với dâm thư có thể định dạng cho thái độ, giá trị, và luôn cả cách cư xử của chúng ta.
Lời cuối tôi dành cho bài viết có phần tựa Photographs don't affect us? (Hình Ảnh không ảnh hưởng được chúng ta ư?), bác Karen Holgate viết:
Dâm thư có thể gây nghiện ngập. Điều đó không có nghĩa là người nào xem hình ảnh khiêu dâm cũng đều sẽ trở thành kẻ nghiện. Tuy nhiên, gần giống như rượu [hoặc thuốc lá], ta không thể lường trước được, cho đến khi tiếp xúc với chúng. Đối với những ai yếu lòng, nó như xăng châm vào lửa.
Tức là, nếu không điều lượng được thì tránh xa càng tốt, e lại đem vàng dỏm đi thử lửa.
Tuần nay ông sếp CEO của tôi sang đây thăm nhóm kỹ thuật. Trưa nay tụi tôi ngồi nhóm họp ăn trưa với ông và kể chuyện đời xưa. Ông kể về thời xưa lúc ông đi công tác ở nước Nga. Năm nay ông đã gần 60t.
Lúc ấy ông đang làm cho công ty IBM, thời điểm vừa sau khi Cộng Sản Liên Xô sụp đổ. Ông kể về sự e dè của người dân đ/v các cựu sĩ quan KGB, về sự hồn nhiên của trẻ thơ,... Kể xong ông chua một câu:
Ta có thể lường được sự giàu mạnh của một quốc gia qua độ vui của lớp trẻ.
(One can measure how well a country is doing, by how happy their children are.)
Recent Comments