Hôm nọ, có bạn nhận xét rằng sao thấy dạo này tôi viết nhiều về tâm linh. Khi con người cảm thấy thế giới bên ngoài thiếu vắng sự cảm thông, tự nhiên người ta hướng nhiều về nội tâm. Phần tôi, khi hướng về nội tâm, tôi hay đi tìm Ông Trời, như để tìm sự an ủi thầm lặng, hằng có, và muôn đời không đổi thay. Nỗi đau đớn cho tôi là, dường như Người Cha Trên Trời ấy cũng đang thì thầm nói với tôi rằng: Con sai rồi.
Lâu rồi tôi không cầu nguyện (lần rồi đọc kinh cầu nguyện là vào dịp giỗ Bà Nội tôi). Tuy mỗi tối đặt lưng xuống giường, đặt tâm suy ngẫm vài ba phút về những khuyết điểm của mình, nhưng đó chẳng đáng để gọi là cầu nguyện. Tối hôm Thứ Tư rồi, đứng trong bóng đêm khuya vắng trước bàn thờ, đột nhiên tôi muốn quì xuống để cầu nguyện. Tôi quì, chắp tay, lặng thinh cầu, nhưng tâm tư thấy trống rỗng, tôi chợt nhận ra mình đã quên làm sao để cầu nguyện.
Thánh Gioan Thánh Giá đã từng viết về Đêm Tăm Tối của Linh Hồn. Dường như tôi đang trải qua giai đoạn này. Chứng tỏ rằng mặc cho những gì tôi đã học và hiểu được, hạt giống đức tin của tôi vẫn chưa bám sâu vào lòng đất Chúa cho lắm, khiến lòng dễ bị giao động. Thánh Âu Tinh nói, "hồn tôi không yên nghỉ, cho đến khi nào nó nghỉ yên trong Chúa tôi." Quả thật, linh hồn tôi đang thổn thức. Cũng có thể nói là nó đang hấp hối. ĐTC Biển Đức XVI đã viết trong Niềm Vui Khi Được Biết Chúa Cứu Thế: "Chúng ta không cần sợ vấp ngã, bởi khi ta vấp ngã, ta sẽ ngã vào tay Chúa." Nhưng tôi sợ. Tôi sợ sẽ lọt qua kẽ tay Chúa, bởi trong thâm tâm, tôi thấy rằng mình vẫn chưa trọn vẹn hiệp nhất với Chúa. Thánh Gia-cô-bê đã từng viết: "Đức tin thiếu thực thi thì đức tin chết". Thực thi ở đây bao gồm hai ý nghĩa: 1) hành động giúp ích cho bản thân; và 2) hành động giúp ích cho thế nhân.
Bài viết này khởi đầu cho đợt "ngâm cứu" về tỉnh tâm Linh Thao (Spiritual Exercises) của Thánh Y Nhã (Ignatius of Loyola) mà tôi đang chuẩn bị dấn mình vào. Linh Thao và Lectio Divina có thể nào sẽ là cứu cánh cho tôi chăng.
Đi tìm sự thỏa mãn khao khát tâm linh, nhưng vẫn luôn ý thức bổn phận mình với đời.
Tụi nhị đệ đã ra về hồi chiều, sau 1 đêm và nửa ngày "tưng bừng" mừng năm mới tại nhà Bác Hai tụi nhỏ. Chiều hôm qua nó và phụ thân tôi chạy khắp nẻo tìm mua chiếc bánh sinh nhật cho mẫu thân tôi, sau cùng đành toại với hai ổ ... pizza, không đèn cầy. Đám con cháu vây quanh để chúc mừng sinh nhật. Mẫu thân than: sao bắt bà sanh sớm"? (Sáng nay phụ thân đã đền bù bằng cái bánh đẹp và ngon tuyệt từ tiệm bánh Đồng Khánh.) Tối đến kéo xuống tầng hầm mở đài CityTV lên chờ thiên hạ đón mừng năm mới trước khuôn viên Tòa Thị Chính, mở YM lên gọi về kéo phe VN lên mạng để hàn huyên--lâu lắm tôi mới được nói chuyện với Cửu Thúc. Tôi có chuyện phải kiếu lui, khi trở thì đã 00h30, mất cơ hội xem thiên hạ hò hét mừng giao thừa. Tiếp tục tán gẫu với phía VN đến 03h30 thì dẹp, ngủ.
Bản thân tôi, mấy ngày nay ăn, uống (bia có, rượu vang có) li bì. Nhưng chả nếm được mùi vị của những thứ mình đã ăn/uống, bởi hai lỗ mũi đã bị điếc từ đêm 29.
Tối nay dọn lại chiếc máy tính thời 1999 đã bỏ hoang bấy lâu, thấy có mấy đoạn thâu lại từ băng cassette Tiếu Vương Hội, bèn cho hát lại vài đoạn, nhớ thời mới tới trại tị nạn Omura (Nhật Bản), bởi lần đầu tiên được làm quen với băng hài này là ở đấy.
I've always enjoyed listening to CBC Tapestry and this afternoon's broadcast of the interview with Richard Dawkins is no exception.
Professor Dawkins said in the interview:
There is no compassion in nature and it can be extremely cruel.
Yes, of course. Survival of the fittest. And yet, throughout human history, there have been countless examples of mankind's compassion for one another, and compassion has survived all this time. So either the notion of "survival of the fittest" is wrong, or compassion is not a sign of weakness.
On his comments about the giraffe's vagus nerve disproving the theory of intelligent design, for which I found The Telegraph's article describing the experiment here, I wonder if anyone has ever attempted an operation to reconnect the giraffe's vagus nerve directly, bypassing the lengthy path down the long neck, down to the heart and up. I don't know anything about biology, but from my experience as a computer software designer, when smart developers try to reinvent what they consider to be a "bad design", it quite often leads to disastrous consequences.
Towards the end, he said:
(43:00) I don't think that there is a god of any kind, but if I were looking for any kind of god, it would be something far beyond the reach of the human imagination.
Spot on, Professor Dawkins! Thus enters revelation. I think Richard Dawkins' interactions with the Church of England might have done him some good.
Yes, belief in God has given birth to some "bad apples" throughout human history. But that's no reason to reject God. Richard Dawkins may feel satisfying in his knowledge of evolution and natural selection (without God's causal influence), but personally I can't find much satisfaction in the belief that I am merely a fluke of nature and my existence is ultimately meaningless beyond this life time.
On the other hand, I find somewhat of an endearing quality in these atheists, in that if by mere chance they manage to do some good--that is, a good that is pleasing to God--it's not for fear of the afterlife that they do it. "Because whoever wants to save his life will lose it, but whoever loses his life for my sake will save it. (Luke 9:24)" It is better for one to reject God in the open, and in his heart does the will of God, than to say that one believes in God and yet does not keep His commandments. Perhaps in a sense, Richard Dawkins is a better servant of God than me, and for that reason I will continue to watch "fleas" like him with interest. Yes, Professor Dawkins calls the others "fleas" for capitalizing on his work, but I see him as also fitting into this category of "fleas" for capitalizing on God.
Hôm kia 05/08/2009, vừa nghe về tác giả Corinne Maier trên chương trình Q. Cô này chủ trương: không có con sẽ giúp ích hơn cho nhân loại.
Mấy bác phân tích gia về tâm lý này rõ là kỳ quặc.
Tôi thấy câu tóm tắt của bác David Eddie, về sự ảnh hưởng của con cái đ/v bậc làm cha mẹ, thật là tuyệt:
Kids disassemble your personality, like a mechanic disassemble your car, but then they leave all the pieces on the floor, and you have to put yourself back together again. But then what you do, is that you leave out all the extraneous bits and all those frills and furbelows, and you create a very practical A-to-B device like a Jeep or a Dune Buggy, you know, and leave all the other parts on the floor.
Tức là: con cái giúp ta trở thành một con người hoàn thiện hơn.
Tôi nghĩ nhiều bậc cha mẹ không biết "put [themselves] together again", và họ trút hết mọi lỗi lầm trên đầu con cái của họ.
Thêm điểm nữa của bác Eddie mà tôi thấy cũng rất có lý: nhiều người--có thể Corinne Maier là một trong số đó--khi dấn thân vào đường làm cha mẹ, đã hy sinh cho con cái quá khả năng của họ, và sau đó đi đến hậu quả như cô Maier đã kết luận.
and again he posed this challenge: "Tell me of a moral statement that can be made or a moral action undertaken by a believer that could not have been made or performed by a non-believer." Mister Hitchens' contention, of course, is that you don't need God to be able to determine what's right and wrong.
Arguably, the challenge is no more sensical than if he were to ask us to show him a jagged line and try to convince him that it is not jagged at all but is in fact a very smooth line. That is to say, it is non-sensical until you enlarge your perspective. I'm thinking of fractals.
On the one hand, the answer is incredibly simple, if you're a believer: the ultimate moral action that you could undertake is to worship God, because He is the source of all morality. But, on the other hand, if you're are a non-believer, you and I will probably have very different opinions as to what's moral and what's not. So the challenge is doomed to begin with. Sometimes the two sets of opinions do overlap, however. I'm trying to allude to a fact that it was the influence of Christianity that lead to the abolition of the practice of cannibalism in Fiji in the nineteenth century. I'm not entirely sure whether this fact says more about Christianity versus other pagan beliefs rather than believers versus non-believers, but nevertheless it's interesting to note.
Looking at Hitchen's challenge from a different perspective, consider the Penrose stairs, which seems like a geometrical contradiction in nature: it's forever going up or forever going down depending on which direction you start walking.
If you're mathematically inclined, you've probably already realized where I'm going with this.
You don't need God to determine what's right and wrong?
Imagine, if you will, that your universe is restricted to only 2 dimensions, and you encounter Penrose's stairs. And you say: "hmm, it looks like a loop. I'll take a stroll around this loop and get some exercise." Your neighbour tries to warn you, saying "Don't do it, for if you do it, you will surely die." But you say, "Ahh, that's rubbish. I'll prove to you that I won't die." And you walk, and when you take that extra step at one of those corners, you fall off the edge of your universe and die. And as you're falling, you discover that, although your neighbour may not have fully understood what he was saying, what he said was true.
I believe that any attempt to convince militant non-believers, like Christopher Hitchens, to believe will result in utter failure, unless a miracle happens. These people are talking from a completely different, and often contradictory, rule book. There are some truths that you know through your senses. Other truths, you know through reasoning and experimentation. Yet another class of truths, you may only know through revelation. Some day, science may probably prove all of the revealed truths of religion, but--considering the immensity of the universe--likely not in yours or my life time. So in the mean time, what are we believers to do? We continue to believe, and we use people like Christopher Hitchens, Richard Dawkins, and Sam Harris, as motivation to test, check, and understand more about our beliefs.
Yes, as rude and obnoxious as they are, in the end--and by this, I don't mean to sound arrogant in any way, shape or form, because I'm fairly certain they are a lot smarter than me--they probably do serve a useful purpose, for themselves and for society.
Gợi nhớ câu văn quen thuộc của triết gia George Santayana: "Những ai không thể nhớ được lịch sử thì ắt sẽ tái diễn lịch sử. (Those who cannot remember the past are condemned to repeat it.)" (Life of Reason, Reason in Common Sense, 1905, tr. 284)
Trích lời Nguyên Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản / Thủ Tướng Trung Quốc, Triệu Tử Dương (Zhao Ziyang), khi viếng thăm Thiên An Môn sau khi cuộc càn quét đã bắt đầu: "Tôi đã đến quá muộn (I've come too late)." Bác Dương, trong thời gian bị quản thúc, đã viết nhật ký, sau này được người lén mang sang Hồng Kông, và vừa được công bố trong tác phẩm: Prisoner of the State: The Secret Journal of Premier Zhao Ziyang.
Phóng sự của chương trình CBC Current - Tiananmen Anniversary(01/06/09):
Trả Lại Ta Tây Nguyên
1. Miền Tây Nguyên thân yêu, của quê hương diễm kiều.
Miền Tây Nguyên xinh tươi, nước xuôi về miền dưới.
Nuôi sống bao cánh đồng, lúa ngô khoai gieo trồng.
ĐK:
Trả lại ta Tây Nguyên, trả lại ta Tây Nguyên, thiêng liêng rừng núi
Không thể cho ngọai xâm, không thể cho ngọai xâm, tàn phá quê hương Tây Nguyên.
2. Miền Tây Nguyên thiên nhiên, biển núi sông đất liền
Miền Tây Nguyên quê ta, với cây xanh ngàn lá
Xin cứu lấy núi rừng, tiếng chim ca reo mừng.
Dường như có khuynh hướng đáng lo ngại về những biến chuyển của Trung Quốc đối với Việt Nam. Trước kia họ chiếm đóng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của miền Nam. Rồi thì họ lấn át hơn 1 km biên giới miền Bắc nơi Ải Nam Quan. Nay họ lại tràn vào miền Trung. Dường như các địa thế chiến lược của Việt Nam trên đường bộ và đường biển đang bị "người anh em phương Bắc" của ta bao vây mất.
Đọc qua mấy diễn biến thời sự này để buồn 5 phút cho quê hương, rồi xong thì cho qua. Chứ đối với bọn người Việt lưu vong Thế Hệ Thứ Hai như tôi, thật ra tôi lo lắng về cái nợ nhà (mortgage) kếch xù của tôi hơn là lo Trung Cộng sẽ xâm chiếm Việt Nam. Hơn nữa, người ngoài nước như chúng tôi lại có thể nói gì, làm gì, trong khi những người trong nước hễ lên tiếng thì bị bịt miệng, bị "kiểm điểm". Thôi thì đành trông cậy hết vào các bác lãnh đạo đương thời của chính quyền Việt Nam: Đặng thì lịch sử sẽ ghi ơn; Thất thì sẽ là tội nhân thiên cổ vậy.
Tuần rồi, qua chương trình CBC Listeners' Choice Podcast, tôi được nghe lại cuộc phỏng vấn (phát sóng lần đầu ngày 2001-10-21) với nguyên Giám Mục John Shelby Spong của Giáo Hội Tân Giáo (giáo hội Anh ở Hoa Kỳ):
Gợi nhớ lần trước tôi nghe về John Shelby Spong trên CBC Tapestry 2007-05-29. Bỏ chút công ra tìm kiếm thì tôi gặp cuộc tranh luận này: Spong vs Craig (2005). Phần 1 có đoạn phát hình ở đây:
(Refrain)
Transfigure us, O Lord,
transfigure us, O Lord.
Break the chains that bind us;
speak your healing word,
and where you lead we'll follow.
Transfigure us, O Lord.
1. Down from heights of glory
into the depths below,
the love of God self-emptied,
the love of God to show.
You light the path before us,
the way that we must go.
2. Light for those in darkness,
the hungry have their fill,
glad tidings for the humble,
the healing of all ills;
in these we glimpse your glory,
God's promises fulfilled.
3. Pardon for the sinner,
a shepherd for the sheep,
a drink of living water
for all who thirst and seek,
and feasting at your table,
the lowly and the least.
4. To the holy city,
Jerusalem, you go;
your face set toward the ending,
the cross to be your throne.
Shall we journey with you
and share your paschal road?
Thêm một đợt phát thanh hay của chương trình Q làm tôi chú ý, lần này nhân ngày Lễ Tình Nhân (toàn bộ chương trình, dạng mp3, nằm ở đây):
Vài điểm gây chú ý:
tiền bạc luôn là sự cản trở,
áp lực của đời sống chật vật thường làm cho người ta phân ly.
Đúng là, lúc gian nan mới rõ thâm tình.
Mặt khác, mới hồi chiều đưa mẫu thân tôi đi dạo nơi Pacific Mall, ngang qua một tiệm bán hoa hồng, thấy có nhiều cô cậu choi choi bu quanh, tôi liếc nhìn qua khung cửa sổ của tiệm, thấy có để giá: $12 một nhánh, 80$ nửa chục, $120 một chục. Rõ ràng đối với các cô cậu đang yêu, tiền bạc vốn không thành vấn đề.
Sáng ra mở hộp i-meo thì thấy một bài với tiêu đề trên đây. Thì ra Ngũ Cô, cùng thằng em bà con của tôi (con trai của cô) bên VN, vừa đoạt được giải...khuyến khích trong cuộc thi ca-ra-ôkê Xuân và Tình Yêu của báo Tuổi Trẻ.
Dưới đây là ca sĩ "ca lẻ" Vĩnh Ân, với nhạc phẩm "Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa" của nhạc sĩ Quốc Dũng:
Tôi đã hồi âm chúc mừng hai vị ca sĩ "đang lên chưa biết chừng nào xuống", y theo lời của Ngũ Cô.
Hai tuần trước (hôm 22 tháng 1) tình cờ nghe chương trình Q của đài CBC bàn về vấn đề tình yêu ngẫu nhiên (serendipity), hôm nay mới tìm ra đoạn podcast của họ. Đề tài phỏng vấn: The realism of romantic comedy (bản Việt ngữ trên VnExpress.net: Phim tình cảm làm hại tình yêu). Toàn chương trình podcast nằm ở đây. Dưới đây tôi trích đoạn phần phỏng vấn bác Bjarne Holmes, người nghiên cứu:
Phản ảnh những quan niệm lệch lạc về tình yêu:
thiên duyên tiền định, và
"Nếu anh ấy thật sự là người đồng cảm (soul mate) với tôi, thì anh ấy phải hiểu tôi đang nghĩ gì!"
Tóm tắt ý:
về thiên duyên tiền định, thà tin không còn hơn tin có.
trên thực tế, "đồng cảm" là một trạng thái do nhiều năm dày công khổ luyện mới đạt thành, chứ không phải do tự nhiên mà có.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng với phụ thân và mẫu thân ở một quán bánh cuốn trên đường St. Clair--quán này từ trước tới nay phụ thân tôi và tôi thường hay ghé qua bởi có món bún măng vịt khá ngon. Hôm nay quán hơi đông, hết chỗ ngồi, chị chạy bàn mặt chầm dầm (chắc bị chủ "đì" làm quá chăng), để tụi tôi đứng tại cửa chờ. Tôi thấy có một bàn khách vừa ra đi, chị ta chưa kịp dọn, bèn săn tay áo nhào vào gom góp mấy tô chén dơ, mấy mảnh giấy vụn, chồng lại rồi đem thẳng ra sau bếp, lên tiếng "làm ơn cho gởi dùm cô ơi". Vài người đang ngồi ăn nhìn tôi cười cười. Chị hầu bàn vẫn cái mặt chầm dầm. Có một cô khách khác vừa bước vào. Chị hầu bàn đem thực đơn và nước uống cho cô ta. Bọn tôi ghi giấy gọi món ăn xong, thấy chị vẫn còn bận, tôi bèn đem giấy "nộp" thẳng với bà chủ nơi quầy tính tiền, cũng là nơi bếp nấu. Dăm phút sau, thấy chị bưng thức ăn lên cho cô vào sau. Tôi khẽ chua, giọng đủ to cho bà chủ nghe, "ở đây tới trước, ăn sau". Chắc từ nay không ghé quán này nữa.
Ăn sáng xong đi Centre Island chơi với mẫu thân--bởi nhị đệ mấy hôm trước có mua cho hai cái vé, mua qua công ty nó cho nên được hạ giá. Tưởng là vé vô cửa, té ra là vé chơi trò chơi. Ba cái này mấy đứa nhóc con nó chơi chứ già cả ai mà chơi được. Chờ sắp hàng đông nghèn nghẹt, chỉ vào đi rong, trải chiếu ăn đồ ăn rồi nằm ì ra nghỉ mát, xong rồi về.
Tối trên đường về, gọi điện cho phụ thân mời ông xuống nhậu. Một giờ sau, gặp ông từ nơi siêu thị chạy ra, gọi ông ngừng lại, hỏi:
- Ba đi đâu vậy?
- Thì mầy rủ tao xuống nhậu....???
- (im)
Bó tay cho tên Độc Cô Lãng Trí Khách.
Trưa thứ Hai, bà cụ xuống nhà chơi, thử thâu cho ca sĩ Phương Thảo Ngọc mấy bài hát:
Recent Comments