SJPD đã làm một việc làm đáng hổ thẹn. Ở nước văn minh tự do mà như thế này thì làm sao có thể trách được việc công an đánh dân ở Việt Nam. Tôi thấy đây là thử thách cho cộng đồng người Việt hải ngoại để thể hiện lòng bác ái đối với "kẻ thù".
Dĩ nhiên, tín ngưỡng Kitô giáo của tôi đã khiến tôi mù lòa, không nhìn được đây là một tên Việt cộng nằm vùng đáng kinh tởm, cha ông của hắn đã từng đày đọa cha ông của tôi trong ngục tù cãi tạo, mà chỉ coi hắn như là một tạo vật của Thiên Chúa, đáng được hưởng công lý như mọi người, cho dù hắn thật sự có tư tưởng muốn giết người anh em đồng loại mình hay là không.
Trong tuần qua, khi miền trung VN bị cơn bão Ketsana hoành hành, thì cộng đồng công giáo ở Canada đang đương đầu với một cơn bão khác: vị chủ chiên đương nhiệm của giáo phận Antigonish, tỉnh bang Nova Scotia, bị buộc tội tàng trữ tài liệu nhi dâm.
Đây có phải chăng là một trường hợp khôn ba năm dại một giờ, nhưng phải hay không, đó là chuyện giữa Giám Mục Lahey và Chúa, người ngoài như tôi sẽ mãi không hiểu đủ nội tình để lạm bàn. Nhưng, sự kiện này khơi gợi vài điều suy ngẫm cá nhân, về ơn thiên triệu, nhân dịp năm nay được ĐTC ấn định là Năm Linh Mục (Year of Priests 2009-2010) ...
Làm hòa thượng theo chân Phật Thích Ca đã là khó, nhưng làm linh mục, vác thánh giá để theo Chúa Giêsu, thật khó hơn gấp bội, bởi Chúa đòi hỏi thật nhiều nơi các đấng thánh của Ngài.
Sa-tăng luôn ganh tị với Chúa Giêsu. Nên hắn không ngừng cám dỗ con cái Chúa khiến họ sa ngã. Các thầy tế của Ngài lại là mục tiêu dễ tìm nhất.
Như lời của TGM Mancini: đối với người công giáo, đây là những giây phút thử thách đức tin của bản thân. Có người nhân cơ hội này để xa lánh nhà thờ. Tôi thì thấy nóng lòng, muốn trở lại nhà Cha tôi, càng sớm càng tốt.
Hội chợ năm nay có vẻ tưng bừng hơn tôi từng nhớ. Mấy năm trước dường như toàn là những trò chơi con nít. Mấy năm gần đây hình như ban tổ chức đã/đang "nới rộng thị trường" tới giới người lớn. Cũng có thể không phải là do họ, mà do cái nhìn của tôi đã có chút thay đổi.
Thế là xong một mùa hè. Mùa hè năm nay giá xăng không tăng vọt như năm ngoái, nên tạo cơ hội cho tôi trở lại chứng lười biếng, không đạp xe đạp đi làm. Đành chịu thôi. Que sera sera. Cứ để cho tự nhiên. Không miễn cưỡng.
Trong buổi lễ an táng cho Thượng Nghị Sĩ Edward Kennedy, bài diễn văn của TNS Patrick Kennedy,con trai ông, làm tôi chú ý nhất:
Thêm một chứng nhân cho câu hỏi vì sao Chúa Cha cho phép sự đau khổ xãy ra trên thế gian: để loài người chiến thắng sự đau khổ như Chúa Con đã làm, với sự động viên của Chúa Thánh Thần, và từ đó trở nên thánh thiện giống như Chúa.
Chiều hôm Thứ Năm, có ít nhất 2 cơn lốc (tornado) đã đi qua hai thành phố phụ cận Toronto. Cơn thứ nhất chấm xuống vùng Durham. Lúc cơn thứ hai chấm xuống Vaughan, nơi tam đệ tôi cư ngụ, tôi đang lái xe trên đường Dundas, gần Keele, cách khoảng 14km từ trung điểm của cơn lốc. Tôi cảm giác như cơn bão đang tới bên xe tôi: mưa gió ào ào, văng vẵng tiếng sấm sét. May là khu vực nhà của tam đệ chỉ bị cúp điện mấy tiếng đồng hồ thôi, không thiệt hại gì. Nghe nói có hơn 200 gia đình bị mất nhà.
Ở đây hai mươi mấy năm, lần đầu tiên tôi nghe tin cơn bão lốc đến vùng Toronto gây thiệt hại to tát đến thế.
Gần đây nghe nói về bão táp hơi bị nhiều. Mới tuần trước nghe đài CBC Radio 1 quảng cáo phim Act of God (Thiên Tai tôi tạm dịch là Thiên Lôi) được trình chiếu trong lễ hội phim ảnh TIFF. Chắc phải tìm xem cho biết.
Tai nạn này xãy ra hôm qua ngay trước cửa công ty tôi:
Toronto: Một người đàn ông khoảng 50 tuổi, [đến từ Simcoe,] đã chết vì một tai nạn bất ngờ xảy ra trên xa lộ QEW trong buổi chiều hôm thứ ba 7 tháng 7.
Nạn nhân, lái chiếc xe Oldsmobile sedan, đã chết ngay lập tức vì một mảnh sắt hay mảnh tôn, bằng kích thước của tấm bảng số, đã xuyên thủng tấm kính xe, và đâm vào người nạn nhân.
Chiếc xe không người điều khiển, đã đâm vào một chiếc cột bên đường.
Trên đường rời khỏi đám đông--do nhiều người đứng xem và do mấy nhóm truyền hình từ CBC, CityNews, CTV đang dựng lều chuẩn bị thu hình--băng qua Sherway Gardens để đi ăn trưa, tôi thầm đọc mấy câu kinh cho nạn nhân mà lúc đầu tôi tưởng là một người đàn bà, cảm giác rờn rợn, tưởng tượng như có tử thần đang quanh quẩn đâu đây. Đúng là định mệnh.
Như lời của Thủ Tướng, tôi vô cùng may mắn vì đang được sống trong một trong những nền dân chủ cường thịnh nhất thế giới.
Năm nay, quốc khánh của Canada rơi vào giữa tuần. Tôi dùng ngày nghỉ lễ này để la cà nơi các công viên của thành phố: Trưa, xuống Sunnyside Park coi người ta kéo canô ra vượt sóng, xem trẻ con vui đùa trên bãi cát và vọc nước bên bờ hồ Ontario; chiều, lên High Park đi tản bộ một vòng trong rừng cây; tối, lên Downsview Park định cùng với thiên hạ chờ xem pháo bông, nhưng thấy đông quá, bèn bỏ cuộc, lái xe về nhà.
--- Cập nhật 2009-07-02 08:04:
À, xém tí nữa thì quên. Trước khi ra Sunnyside, tôi có chạy qua Humber Bay Park định tìm nơi họp mặt của Nhóm Thân Hữu Bình Thuận để "ăn ké" mấy món bánh xèo và mì quảng, nhưng khi không tìm thấy ai, gọi điện thoại theo số liên lạc đăng trên Thời Báo, thì được biết họ đã hủy bỏ chương trình bởi thành phố đang đình công (đã hơn cả tuần nay), không ai thu dọn rác.
Hai tuần nay tôi để ý theo dõi vụ Bộ Công An Sài Gòn bắt giam Luật Sư Lê Công Định vì vi phạm Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự Nước CHXHCHVN. Định tra khảo thêm Điều 88 là cái quái gì mà một người "đấu tranh bất bạo động" cũng bị bắt giam, thì tìm thấy trang blog freelecongdinh có bài viết này khá chi tiết: Thông điệp cho tuổi trẻ Việt Nam!
Mới hôm nay, tìm thấy bài Quyết Không Khiếp Nhược của LS Định viết hồi 2007. Vậy theo tinh thần "quyết không khiếp nhược" của bác Định, cộng với sự kiện bác ta đã "nhận tội" chưa đầy 1 tuần sau khi bị bắt, tôi thấy mọi việc xãy ra đều nằm trong phạm vi dự trù của LS Định. Và nhờ sự kiện này tôi được dịp biết thêm vài điều:
Đọc được hai cái blog bác Định đã nhắc qua trong "bản tường trình"
Đọc được hai bài viết từ blog "Change We Need" với bài "Minh Chủ Sắp Xuất Hiện" và "Bô-Xít Tây Nguyên: Huyệt Mộ Triều Đại Cộng Sản Tự Đào Chôn Mình" mà các bài báo trong nước đã đề cập.
Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự có thể mâu thuẫn với Điều 69 của Hiến Pháp Nước CHXHCNVN.
Có lẽ chính quyền VN bắt LS Định để ngăn cản bác ta khới kiện Trung Quốc trước Tòa Án Quốc Tế quanh vụ đàn áp ngư dân VN. Sự thật cho thấy, hiện nay dư luận quần chúng dường như đều hướng về LS Định và hầu như đã quên đi những vụ tranh chấp với TQ.
Từ mấy điều trên đó, thoáng ra chút thắc mắc dưới đây:
"bản nhận tội" này thật ra chẳng có nhận tội gì, mà là một việc làm tuyên truyền cho LS Định, dùng ngay hệ thống truyền thông của Bộ Công An. Vậy tại sao lại công bố rộng thế?
Giữa thay đổi Hiến Pháp và thay đổi Bộ Luật Hình Sự, việc nào làm khó hơn?
Rồi ai sẽ thay thế LS Định để tố kiện Trung Quốc trước tòa án quốc tế?
Một người đấu tranh ôn hòa, bất bạo động, mà vẫn bị bắt bớ. Từ đó cho thấy, trong chế độ Cộng Sản, muốn làm một người yêu nước thì thật khó. Thảo nào trong đám người Việt tha hương trạc lứa tôi, phần đông đều đã hòa đồng, hòa nhập vào đất nước họ đang sống, chẳng còn mệt óc chi với nhữnng diễn biến trong xã hội Việt Nam, lại còn không trong mong trở về quê của cha ông. Còn tôi, tôi dỡ khóc, dỡ cười; sau 23 năm, hòa đồng vào xứ này thì vẫn chưa hẳn (tôi vẫn không thích những trò chơi thể thao của họ) còn muốn hướng về quê cha đất tổ thì nó đã bỏ tôi đi xa và lâu rồi (tôi cũng không thích đá banh).
Đối với phụ thân tôi thì khác. Tôi cảm giác dường như ông đỗ lỗi cho xã hội văn minh phương Tây này đã biến con cháu ông trở thành những kẻ quên nguồn quên cội, quên lãng đi tập quán dân tộc, đi trật đường rầy, vô phương lèo lái, và không muốn thêm con cháu phải lìa xa xứ sở.
Chiều Chúa Nhật vừa qua, cộng đồng Ta Miêu (Tamil) đã tràn ra xa lộ Gardiner biểu tình đòi chính phủ Canada can thiệp, bênh vực cho đồng bào của họ bên Sri Lanka, nghe nói đang bị chính quyền đàn áp. Dưới chân buổi tối lễ Hiền Mẫu, cuộc biểu tình làm tắt nghẽn xa lộ huyết mạch của thành phố, khiến nhiều người bị kẹt xe hơn 4 tiếng đồng hồ.
Đọc qua ý kiến của độc giả, nhận thấy với việc làm phạm pháp này, thay vì giúp ích, hình như nhóm biểu tình này đã làm tổn hại đến chính nghĩa của họ.
Thử tưởng tượng nếu cộng đồng người Việt ở đây tổ chức một cuộc mạo hiểm tương tự để đòi chính phủ Canada can thiệp, đòi Hà Nội trả tự do cho những tù nhân lương tâm như Linh Mục Nguyễn văn Lý và Hòa Thượng Thích Quảng Độ, thử hỏi người Canada sẽ có cái nhìn như thế nào về cộng đồng người Việt nhỉ.
Chỉ trên trực giác thôi, có cái gì đó không hợp tình hợp lý cho lắm (nếu không muốn nói là ích kỷ), khi ta bắt buộc người khác phải chịu phiền phức để thỏa mãn nhu cầu của chính ta, dù cho trong thâm tâm ta, tầm vóc của sự phiền phức ấy thật nhỏ nhoi so với nan đề ta đang trải nghiệm. Nếu họ có chịu phiền, thì phải là do tự ý của họ, không phải do họ bị bắt buộc.
Mặt khác, đôi khi chúng ta lại cảm thấy bị bắt buộc phải làm việc gì đó, không phải do ai khác, mà do chính lương tâm ta buộc ta.
Trưa nay trong giờ ăn trưa, đọc được mẫu chuyện này trên tờ Globe and Mail: một người nữ tên Rose Prince của tỉnh bang British Columbia, chết hồi năm 1949 sau khi bị nhiễm bệnh lao (tuberculosis), cho tới năm 1951 khi người ta đào mộ cô ta lên, đã phát hiện rằng xác của cô không hề bị thối rữa. Phép lạ? Hay là có nguyên nhân nào khác?
Trả Lại Ta Tây Nguyên
1. Miền Tây Nguyên thân yêu, của quê hương diễm kiều.
Miền Tây Nguyên xinh tươi, nước xuôi về miền dưới.
Nuôi sống bao cánh đồng, lúa ngô khoai gieo trồng.
ĐK:
Trả lại ta Tây Nguyên, trả lại ta Tây Nguyên, thiêng liêng rừng núi
Không thể cho ngọai xâm, không thể cho ngọai xâm, tàn phá quê hương Tây Nguyên.
2. Miền Tây Nguyên thiên nhiên, biển núi sông đất liền
Miền Tây Nguyên quê ta, với cây xanh ngàn lá
Xin cứu lấy núi rừng, tiếng chim ca reo mừng.
Dường như có khuynh hướng đáng lo ngại về những biến chuyển của Trung Quốc đối với Việt Nam. Trước kia họ chiếm đóng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của miền Nam. Rồi thì họ lấn át hơn 1 km biên giới miền Bắc nơi Ải Nam Quan. Nay họ lại tràn vào miền Trung. Dường như các địa thế chiến lược của Việt Nam trên đường bộ và đường biển đang bị "người anh em phương Bắc" của ta bao vây mất.
Đọc qua mấy diễn biến thời sự này để buồn 5 phút cho quê hương, rồi xong thì cho qua. Chứ đối với bọn người Việt lưu vong Thế Hệ Thứ Hai như tôi, thật ra tôi lo lắng về cái nợ nhà (mortgage) kếch xù của tôi hơn là lo Trung Cộng sẽ xâm chiếm Việt Nam. Hơn nữa, người ngoài nước như chúng tôi lại có thể nói gì, làm gì, trong khi những người trong nước hễ lên tiếng thì bị bịt miệng, bị "kiểm điểm". Thôi thì đành trông cậy hết vào các bác lãnh đạo đương thời của chính quyền Việt Nam: Đặng thì lịch sử sẽ ghi ơn; Thất thì sẽ là tội nhân thiên cổ vậy.
Birmingham, Alabama (AP): Một phụ nữ 47 tuổi, bị ông chồng dùng súng bắn thủng đầu, mà bà ta vẫn không biết, vẫn đun nước mời trà, khi cảnh sát đến nhà trong hôm thứ sáu tuần truóc ở thành phố Birmingham, tiểu bang Alabama. Ông chồng của bà này bắn bà ta trước, rồi sau đó quay súng tự tử.
Quái!
Cảnh sát trưởng Mike Byrd của thị trấn Jackson phát biểu: "Không có lý nào mà bà ta lại sống sót được, ngoại trừ một phép lạ từ Thượng Đế".
Bỏ qua lời phát biểu của bác Byrd, nhất định phải có một lý do hay mục đích gì đó mà bà ta được thoát chết.
Hôm nay trời mưa suốt cả ngày, lúc thì ti tách, lúc thì mưa như trút.
Không biết mấy bác lập lịch cho năm nay đã có tính nhầm ngày Thứ Sáu Tuần Thánh không đây.
Recent Comments