ThanhHai
Đêm hôm qua tôi liên tiếp gặp hai giấc mơ hơi quái dị....
Tôi đang sống ở Sài Gòn, nhà của Nội tôi hồi xưa. Đang đánh bóng chuyền với vài đứa bạn hàng xóm ở sân banh phía trước nhà. Chợt có cô gái hàng xóm đến đứng ngoài rào xem chúng tôi chơi banh. Trong giấc mơ, tôi nhận thức rằng cô ta trạc tuổi tôi, trang điểm thật là xinh đẹp đến mê hồn [nằm mơ mà ]. Hình như là đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại cô.
Khi bọn tôi tạm ngưng trò chơi banh, nghỉ mệt, tôi rảo bước đến cuối sân banh trò chuyện với cô nàng. Hai chúng tôi người đứng trong sân, người đứng ngoài, ngăn cách bởi vách rào lưới kẽm. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì, chỉ mài mại là hình như như cô ta đi du học mới về. Nói chuyện một hồi thì nàng mời tôi khi nào rãnh ghé nhà chơi. Tôi trong lòng hơi ngài ngại, vì lâu rồi đã không bén mản sang nhà ông bà hàng xóm, vi ông bà này người Bắc rất khó tánh, nhưng vì người đẹp, tôi cũng bấm bụng ừ đại. Chợt cô nàng thì thào điều gì đó tôi nghe không rõ, tôi bèn xích lại gần cho nghe rõ hơn. Lúc mặt giáp mặt, cách khoảng chừng li tí, tôi nhất thời động lòng muốn đặt vào môi cô nàng một nụ hôn nóng bỏng, nhưng không hiểu sao sau đó lại quyết định thôi, và quay mặt sang bên phải, kề tai lại gần để nghe lời nàng thì thầm.
Tôi bây giờ cũng chẵng nhớ nàng thì thào điều chi. Chỉ nhớ rằng sao đó chúng tôi chào tạm biệt, và tôi quay vào nhà, và khám phá ra người nhà đã khóa cửa đi hết. Tôi bị nhốt bên ngoài vì trong mình không có đem theo chìa khóa.
Điều ly kỳ của giất mơ này là trong ký ức của tôi, hình như ông bà hàng xóm này chỉ có con trai, tuy có một bé gái nhưng đã bị chết yểu từ lúc mới lọt lòng.
***
Một hôm tôi về nhà thì phát giác ra nhà đang bị kẻ trộm "hành sự".
Tôi nổi máu anh hùng, xách cây xà beng rượt bọn chúng ra ngoài, và đuổi theo chúng rất gấp, định tóm cổ cả bọn (4 đứa, Mỹ đen) báo cho cảnh sát.
Tôi đã đuối đến gần cách bọn chúng độ khoảng trăm mét, thì một anh chợt đứng lại, moi trong người ra một cây súng lục vàng chói vơ lên, lăm le nhìn tôi.
Tôi hoảng hồn, chợt khựng lại, và quay đầu chạy ngược chiều. Bọn chúng bây giờ bắt đầu đuổi theo tôi. Lúc đầu thì thôi chạy gượng ghệu lắm, muốn chạy cho thật nhanh mà sao đôi chân lúc này nó nhẻo nhẹt ấy, như là một đoạn phim "slow motion". Nhưng cuối cùng cũng thoát được bọn chúng một khoảng khá xa, và tới một đường hẻm hoang vắng. Nhưng lại là một con đường cùn. Mở máy điện thoại cầm tay, tôi gọi cứu cấp 911. Nhưng người bên kia đường giây chỉ cười ha hả rồi thì cúp máy. Tôi bèn loay hoay tìm một nơi ẫn núp.
Hôm sau, [vẫn còn trong mơ] tôi đi lang thang ngoài đường thì thấy đài truyền hình loan báo: hôm qua, cảnh sát đã tìm thấy một thi hài bị giết hại đầy máu me, ở nơi đường hẻm có tiếng là lúc nào cũng hoang vắng. Anh ta là nạn nhân của một vụ trộm cắp. Nhưng lạ một điều là trước khi gặp nạn, anh ta đã viết mấy tấm giấy nhỏ và rải rác hai bên cạnh đường, và nhờ manh mối đó cảnh sát đặc vụ đã khám phái ra một đường giây trộm cướp có tổ chức, bắt nguồn từ ngay trong ty cảnh sát. Kết quả, bọn trộm bị bắt, và một số sĩ quan cao cấp trong ty cảnh sát bị thanh trừ, và lãnh án tù.
Recent Comments