"Jesus Christ also lived previous lives," he said. "So, you see, he reached a high state, either as a Bodhisattva, or an enlightened person, through Buddhist practice or something like that. Then, at a certain period, certain era, he appeared as a new master, and then because of circumstances, he taught certain views different from Buddhism, but he also taught the same religious values as I mentioned earlier: Be patient, tolerant, compassionate. This is, you see, the real message in order to become a better human being." He said that there was absolutely no lying involved since Jesus' motivation was to help people.
Hmm...chắc tôi nên mua luôn quyển The Good Heart khi đặt mua quyển sách của thầy Thích Nhất Hạnh.
Chắc ngày nào các tôn giáo dung hòa được với nhau, biến thành một tôn giáo duy nhất--thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn--ngày đó sẽ là ngày tận thế.
Sáng nay hệ thống mạng của công ty bị trục trặc--không đăng nhập vào được. Lại nhằm lúc tôi có dự án phải giao khách hàng vào chiều nay, nên buộc phải xách xe chạy vào cty để điều tra. Làm việc với anh quản lý IT qua điện thoại được một hồi vẫn không có kết quả, anh ta phải vào xem thôi.
Mấy hôm trước tôi nghe được bài hát You Raise Me Up của nhóm Westlife, thấy hay quá, định thâu lại. Đã tải về phiên bản "dùng thử" (trial version) của Sony Vegas Movie Studio rồi. Nay đang trong tình trạng "sitting duck", công việc chẳng làm gì được nữa, bèn vỡ ra thâu thử, tốn khoảng 30' thì thời.
Trưa nay nhị đệ tôi nó lên Toronto có chút chuyện, sẵn ghé nhà tôi chơi. Chiều có phụ thân tôi tới. Nấu nồi lẩu vịt nấu chao cả nhà cùng ăn. Sinh hoạt có vẻ như thường lệ. Nhưng tôi cảm giác rằng không khí gia đình dường như đã mất đi cái gì đó, khiến lòng nằng nặng. Chẳng lẽ tôi hễ có cha thì thiếu mẹ, và có mẹ thì lại phải thiếu cha?
Đọc bài Làm Sao Hướng Dẫn Người Thân Mình Đến Với Chúa (Leading Your Loved Ones to Christ), tự dưng lại gợi nhớ đến bài hát One Bread One Body - cùng một miếng bánh, cùng một thân thể [trong Chúa Cứu Thế]. Cảm động đến rơi lệ, cảm giác mình thật bất lực và vô dụng, bởi bản thân không làm được gương tốt để linh hướng người thân.
(1Cor10:17) seeing that we, who are many, are one bread, one body: for we are all partake of the one bread.
Chúng ta dù nhiều, nhưng chỉ là một: một cái bánh, một thân thể; bởi chúng ta cùng dự phần trong một cái bánh.
cái bánh = Chúa Giêsu.
Tuần rồi tôi mua dùm nhị đệ tôi cái máy quay phim HD 1080p trên eBay, đến sáng Thứ Sáu thì người ta đưa tới, nên đã "dụ" được nó lên phụ tôi làm nhà mấy tiếng đồng hồ hôm Thứ Bảy.
Thứ Bảy, bé T con của tam đệ tôi bị sốt (do đang mọc răng) nên nó không làm, chỉ xuống nhà tôi chỉ cho tôi cách trét bột lắp khe hở và lỗ đinh cho mấy cái khung cửa và baseboards, xong thì nó về lo cho bé T.
Sáng Chúa Nhật, bọn của nhị đệ, tụi nó kéo nhau đi ăn sáng với phụ thân và mẫu thân tôi (tôi không có đi cùng) xong rồi về Guelph. Lúc tụi nó ra khỏi cửa thì tam đệ tôi xuống. Hai anh em bèn hì hục làm tới 8 giờ tối mới nghỉ: nó sơn cầu thang (tôi chưa chụp hình, chờ sơn xong lần 2 thì chụp luôn) trong khi tôi trám cho hết mấy lỗ đinh còn lại, xong thì hai anh em cùng sơn trắng mấy khung cửa và nẹp tường.
Tầng hầm nhà tôi đang dần dần trở thành khu vực đẹp nhất của cả nhà, nhờ công của hai thằng em tôi.
Tam đệ của tôi nó ít nói. Hay đúng ra là tôi có cảm giác nó ít nói khi đối diện với tôi. Mà chắc nó cũng nghĩ như vậy về tôi. Tối hôm qua trong lòng có tâm sự mà nó cứ mãi ởm ờ. Thấy cử chỉ bất thường nên tôi mới dọ ý, tưởng gì, chỉ là chuyện nhỏ. Thằng khỉ! Lúc xưa tôi và nó không mấy gì hợp nhau: tôi thì cho là nó bất nễ, còn nó chắc coi tôi không xứng đáng là một thằng anh. Hy vọng khoảng thời gian gần đây đã tạo cơ hội cho hai anh em gần nhau hơn.
Thứ Bảy vừa rồi, nhị đệ nó "đột xuất" lên chỗ tôi để chạy dây loa 7.1 dùm cho tầng hầm nhà tôi đang sắp sửa hoàn tất. Tôi và tam đệ chạy mua 3 cánh cửa ($47/cái) và mua ván để chuẩn bị lót cầu thang. Tối đến, mấy anh em xúm lại bên nồi lẩu đồ biển để "tâm sự". Phụ thân tôi đi dự tiệc của hội cựu quân nhân xong, có ghé chơi tí xíu lúc khoảng 20h00. Dạo này thấy Ba tôi có vẻ phát tướng, có lẽ do bớt phải lo toan. Mừng cho ông.
Mẫu thân tôi Thứ Bảy đi làm, gọi về bảo 19h00 sẽ về tới nhà. Sau đó thì gọi lại, bảo ăn trước đừng đợi, sau 20h00 bà mới về tới nhà. Không biết là vụ gì.
Nhị đệ tôi nó chơi tới nửa đêm thì kéo nhau về, không ngủ lại qua đêm.
Mấy tuần nay làm nhà, tôi bị nhiễm bụi nặng (dị ứng), mỗi tối và sáng đều nhảy mũi đến nỗi nghe mùi máu. Mẫu thân tôi mấy tháng nay đi học thiền (bà đã dọn về ở với tôi gần hai tháng nay), mà lại là loại thiền trị bệnh...bằng "nhân điện". Bà bảo để bà trị chứng dị ứng của tôi cho. Tôi nói: "Thì Mẹ cứ việc thử".
Đôi lúc, tôi nổi lên cái cảm giác bớt hứng thú với cái công việc này. 'Đôi lúc' đó lại xãy ra vào tuần này. Cảm giác này hơi nguy hiểm, bởi khi không còn hứng thú với việc gì, người ta thường có khuynh hướng ngừng tay, rút lui. Tôi cần phải sáng suốt: không chán nản quá sớm, và không rút lui quá muộn. Khó! Linh hồn tôi đang đói, và khát! (linh = spirit; hồn = soul) Tôi cần Chúa Thánh Thần thêm sức. Tôi cần ăn thịt Chúa Giêsu.
Trời quang đãng, trong lành, mây là đà, không chút dấu hiệu của sự ô nhiễm môi sinh. Tuyệt đẹp!
Mỗi lần gặp cảnh trời đẹp như vậy, tôi thường nghĩ như vầy: Tạ ơn Chúa, và tạ ơn phụ thân đã cho con cơ hội được sống ở nơi đất nước tự do này. Lần đầu tiên tôi gặp cảnh trời này là lúc tôi đặt chân lên đất nước Nhật trên bước đường tị nạn.
Thật ra nói "lần đầu tiên" thì có lẽ hơi quá đáng, vì lúc nhỏ khi làm mục đồng chăn dê ở quê nhà, tôi cũng đã gặp cảnh trời tương tự. Nhưng cảnh đó có kèm theo gió mát hiu hiu trên cánh đồng bát ngát bao la. Còn cảnh đây là cảnh trời yên tịnh, không chút gió. Ấn tượng có khác. Cảnh gió hiu hiu làm tôi hướng về quê hương. Cảnh trời yên tịnh khiến tôi khao khát đến quê trời, nơi mà tôi không dám chắc rằng mình sẽ được đến.
Recent Comments