CDK
"Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn."
-Xuân Diệu
Thứ sáu, cuối tuần. Sau giờ làm việc. Mọi người đã về hết. Tại sao tôi lại còn ngồi đây suy nghĩ bâng quơ. Tôi đang nghĩ gì? Tôi nghĩ chắc tôi đang buồn.
Tại sao tôi buồn? Phải chăng tôi buồn vì tình đời bạc bẽo, tình người đắng cay? Yêu thật nhiều mà có được gì đâu? Để rồi cuối cùng vẫn quay về với cô độc. Yêu là gì, tôi có thật hiểu được tình yêu? Vì người, mà tảo tần sớm hôm. Không ngại thức khuya, dậy sớm, giương đông, kích tây, sao cho người được nhàn hạ. Tình yêu vô điều kiện. Nào tôi có đòi hỏi gì đâu, mà người nỡ nhẫn tâm đoạn tuyệt. Đã bao nhiêu đêm, tôi nằm ứa lệ. Bao kỷ niệm hãy còn lưu lại đó. Sao đành lòng đập vỡ mộng thủy chung? Tình yêu thời đại là như thế hay sao? Thuận nhau thì ở. Đến lúc bất đồng thì tình nỡ chia ly. Không, tôi nghĩ không đơn giản vậy đâu. Chắc tôi đã lầm lỗi gì không thể tha thứ được, cho nên đành lãnh nhận sự mất mát, cảnh chia ly, chứ không thể vu cho tình đời bạt bẽo hay tình người đắng cay.
Hay tôi buồn vì xa cách người thương? Đã bao năm không gặp. Gặp rồi lại chia ly. Biết khi nào mới tao ngộ. Không đâu. Dù rất xa nhưng mà rất gần. Người lúc nào cũng luôn kề cận bên tôi, hỗ trợ tôi trong lúc xuống tinh thần, tâm sự với tôi bất cứ mọi điều gì. Người là niềm hy vọng cho tôi. Không, tôi không buồn vì người đâu.
Hay phải chăng tôi buồn cho một cuộc đời cát bụi, một kiếp phù du? Bơi mãi trong bể lụy mà không thấy được bến bờ hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Phải chăng hạnh phúc là một trạng thái hòa đồng với hiện thực, với những gì mình đang có? Hoặc hạnh phúc là niềm vui có được khi mình tạo nên hạnh phúc cho người khác? Có lẽ trong đời này, tôi không có diễm phúc được tìm có sự hạnh phúc.
Vậy tôi sống trên đời này để làm gì? Thưa, tôi sống để đem niềm hạnh phúc đến cho người ta. Tôi sống để giải quyết nan đề cho người ta, trong khi nan đề của chính bản thân tôi thì ngày một chồng chất. Tôi nói thế không phải để cao ngạo. Bẩm sinh tôi không phải là một loại người như vậy. Bẩm sinh tôi là một người thích ăn chơi, vô tư lự, muốn được người ta lo cho mình hơn mình lo cho người ta, thích nghĩ xấu cho người ta, và nóng tính thích bắt nạt kẻ yếu. Nhưng hoàn cảnh của cuộc đời đã biến tôi thành một tên đốn mạt của hiện nay. Tôi dường như không còn tự chủ được bản thân nữa. Tôi sống không phải cho chính mình mà đang sống cho người ta. Tôi sống đơn sơ, nhưng lại muốn người ta có mọi sự tốt đẹp nhất, tiện nghi nhất. Tôi giúp người, dù biết họ có thân thiết mấy cũng sẽ không giúp ích cho tôi được gì. Trời ơi! Cuộc sống của tôi thật vô vị quá! Có bà con nào làm ơn cứu dùm tui được không!!!!
Hết buồn rồi.
Recent Comments