Mấy hôm nay liên lạc qua i-meo, lại đụng chạm với mẫu thân. Khổ! Lần này có lẽ tôi lại "bị đòn" nặng. Bà viết: "Thật đáng buồn cho mình, thì ra trong đầu nó vẫn còn ác cảm với người mà nó gọi ngoài miệng là Mẹ, nhưng trong thâm tâm thì khác."
Nhớ mấy năm trước bà cũng đã nói về tôi: "Con cái chữi Cha mắng Mẹ thì thế nào cũng sẽ bị Trời đánh." Mà tôi đã có "chữi/mắng" bà hồi nào đâu.
Lần rồi tôi bị "tù treo" 1 năm. Phen này không biết lại sẽ bị treo bao lâu đây.
Mấy anh em nhà tôi ít khi dám đá động đến mẫu thân, vì sợ gây chạm tự ái sẽ làm bà cả giận lên. Quả là người ta đã từng bảo "im lặng là vàng", nhưng phải là im lặng khi không cần phải nói, và can đảm nói khi không nên giữ im lặng, dù cho lời nói ấy sẽ đem đến sự phiền hà cho bản thân. Dẫu biết ở chữ "nhịn", nhưng ít ra phải nói lên một lần rồi mới nhịn, bởi tôi cứ e không nói lại có hại hơn là nói.
Suy đoán làm chi những điều không thật, chỉ hại cho sức khỏe mình thôi chứ ích lợi gì ai đâu. Nếu phải nghĩ những gì không thật, thì tốt hơn nên nghĩ tốt cho người ta, không nghĩ xấu cho người ta. Tiếc rằng giữa mẫu thân tôi và tôi vẫn chưa có được khoảng cách đủ gần để khi tôi nói lên những lời này, thì Mẹ tôi sẽ nghĩ rằng tôi nói vì thương Mẹ chứ không phải là do có "ác cảm" với Mẹ.
Đã hết cảm nhưng mấy hôm nay còn ho xù xụ.
Hai ngày vừa qua phụ thân tôi xuống phụ ráp dùm hai cái cửa lưới (screen doors) trước sau, mua từ Home Depot, hai cái tổng cộng khoảng $310. Chúa Nhật ráp cửa sau, do chưa có kinh nghiệm nên mất nhiều thời gian và cửa đóng hơi bị kẹt. Thứ Hai ông không có đi làm, chiều tôi về sớm, ráp cửa trước, mất khoảng 2 tiếng đồng hồ, gọn gàng, không bị kẹt.
Nhân dịp này, có cơ hội ngồi ăn mấy bữa cơm giản dị với phụ thân, tôi chợt nhận thức lần đầu: Ba tôi đã già. Đầu tóc bạc xơ. Ánh mắt sáng quắc của thuở nào, nay có phần mệt mỏi.
Sáng hôm qua gọi điện về thăm mẫu thân. Bà đã lên Sài Gòn hôm 30/4, nhưng mà đang đi thăm người thân ở ngoại ô, không có quán Internet nên không lên mạng chít chát, không "check mail" được. Hồi ở Cần Thơ cứ mãi than trời nóng, không đi đâu được. Nay nghe nói lên đây mát hơn nhiều. Mới đi Suối Tiên chơi, mà lại nấu cơm nếp, nướng thịt gà, đem theo ăn. Bó tay.
Tuần sau bà sẽ trở vô nội thành.
Công nhận nhị đệ của tôi nó có tài thuyết phục. Tôi dùng Yahoo Messenger mấy năm nay mà không làm được gì. Nó mới mon men lên đó có hai tuần, đã thỉnh được hai vị thuộc dạng gần như "thất thập cổ lai hy" là phụ thân tôi và ngũ cô tôi, cùng làm một chầu đàm thọai 4 chiều (voice conference) hồi tối hôm qua. Thật là một kỷ lục đáng ghi chép.
Hôm nay, người Kitô giáo long trọng mừng Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết.
Tôi nhân dịp này, dọn dẹp nhà cửa, lau chùi tủ thờ, chụp tấm ảnh này để lưu niệm:
Bức tranh này hồi năm nào tôi đã lượm được ngoài ven đường, hồi còn ở nhà phụ thân tôi. Ai đó đã vứt ra bãi rác bên lề đường.
Lm. George Henry Cloutier, OFM, người cha tinh thần của tôi trong những tháng tạm cư ở Nhật Bản.
Miếng vải tang đen, Ngũ Cô tôi may cho, tôi đã đeo để tang cho Bà Nội tôi khi Bà qua đời hồi năm '98.
Hình Ông Nội tôi, do Cửu Thúc tôi minh họa.
Thật ra tôi chưa dọn mình đón Chúa Phục Sinh cho xứng đáng. Sáng Thứ Sáu xem lại bài Via Dolorosa làm một lần nữa rơi lệ. Trưa đến, định đi xưng tội, nhưng vào nhà thờ, thấy thiên hạ sắp hàng dài triền miên, tôi đứng sắp hàng được nửa tiếng thì bỏ cuộc, về chạy lên nhà nhị đệ tôi, sinh họat hai ngài lễ với gia đình nó. Tụi nó "tổ chức" ăn...thịt nướng (độc địa!), nhằm lúc tôi đang kiêng thịt, nên đành nhịn thèm. Tội cho thằng em, phải chạy tìm mua mấy con cá về để nướng cho tôi ăn. Tối đến, lên Yahoo Messenger, gọi về mẫu thân tôi dưới Cần Thơ, cho bà nghe đám con cháu bên đây la hét kara-ôkê.
Hôm nay (Chúa Nhật) đi xem lễ 4 giờ chiều xong, chạy lên viếng phụ thân tôi và để đưa thư, tiện dịp được ăn ké một chầu thịt nướng (bít-tết, sườn non và đùi gà) thật hả hê.
Hôm nay là ngày đầu mùa Xuân. Nhiệt độ hiện giờ là -2°C.
Sáng nay tự nhiên dậy sớm 6h30 (không phải do lập xuân), xuống phòng làm việc nghiền ngẫm mấy chiêu tiếp theo của bài Phục Hổ Quyền cho tới 8h15, xong thì đi tắm, rồi chạy vào công ty. Chiều sẽ về sớm tiễn mẫu thân ra sân bay.
Hôm qua mẫu thân đem xuống một mớ đồ để giặt, bà lẩm bẩm gì đó về việc giặt bằng tay, tôi nghe không rõ. Bà cho xà bông vào, mở máy giặt xong thì ra về. Tối nay tôi đi làm về, xuống phòng giặt định sấy đồ cho bà thì thấy một chậu nước xà bông với mấy bộ đồ dạ hội đang ngâm trong bồn. Thì ra hôm qua bà muốn nói về chậu đồ này. Đây chắc là đồ bà mặc đi hát hôm Chúa Nhật vừa rồi. Tôi vò tay mấy chiếc áo dài và quần dạ hội, xả hai lần nước cho sạch xà bông, rồi móc lên trần nhà để phơi.
Bà già tôi có ba thằng con đều là đực rựa, nhưng thỉnh thoảng có đứa con gái như tôi chắc cũng được an ủi phần nào.
Chiều hôm qua lên Guelph dự tiệc sinh nhật của cu J, mới về hồi chiều nay. Mới đó mà đã 9 năm. Thời gian qua mau thật.
Hôm nọ coi được chương trình phóng sựThe Fifth Estate trên đài CBC, nói về thảm trạng của một cậu bé 14 tuổi quá mê nghiện video game (những trò chơi điện tử), tôi lo ngại nghĩ đến thằng cháu này của tôi, bởi nó cũng khá đam mê những trò này, và lại thấy cha nó khá chiều chuộng con. Nhưng nhìn lại, thấy cu J khá ngoan, ham chơi chứ không đến nỗi ghiền. Sáng nay tôi ngủ dậy, xuống lầu thấy nó loay hoay chơi game với mấy đứa anh em bà con của nó (bên ngoại). Thấy trời ấm tôi rủ nó ra sau vườn chơi, tắm nắng. Anh chàng lập tức xách dép chạy ra ngay, mặc cho mấy đứa bạn vẫn còn ngồi tiếp tục chơi ghem.
Thứ Bảy đi dạo Dufferin Mall, ăn nhầm thứ gì mà cứ đau bụng ngầm suốt buổi tối.
Chúa Nhật tự nhiên bị mất một giờ ngủ. Trưa xách xe chạy vô hai chỗ của Future Shop tìm mua thiết bị minihub mà chả chỗ nào có. Chiều nhờ máy GPS dẫn qua Siêu Thị T&T bên tận góc đường Steeles và Milliken tìm mua cho mẫu thân tôi mấy hộp trà hoa lài hiệu Stassen (hình bên phải). Chẳng hiểu sao bà lại thích loại trà này; sắp về VN chơi, bảo mua cho bà để đem về bên kia uống.
Hôm Chúa Nhật lên nhà mẫu thân để ăn giỗ Ông Ngoại tôi, có tụi nhà nhị đệ tôi từ Guelph lên. Lại nghe nói mấy bà dì, ông cậu bên VN năm nay không ai làm giỗ cho ông, bảo rằng lúc sống ông đã từ bỏ họ thì giờ khỏi cúng giỗ. Tôi thì dùng những dịp này để tìm hiểu thêm về ông từ nơi mẹ tôi, bởi thú thật tôi hầu như chẳng có chút ấn tượng gì cả đối với ông--ngay cả họ tên cũng không biết và mặt mũi ra thế nào cũng không nhớ. Nghe đâu ông qua Mỹ do diện HO (lúc xưa từng là trung úy cảnh sát trong QLVNCH), và từ trần hồi 2005.
Sáng Thứ Hai cả đám tụ lại tại nhà tôi ăn thịt nướng Hàn Quốc. Món này ăn trong nhà là thất bại, bởi nướng được một hồi thì khói mịt mù, bé K dụi mắt, chạy, la inh ỏi. Bèn chế biến: lấy thịt ướp gia vị Hàn, đem nướng khèo theo kiểu Việt. Hết khói.
Sáng nay đọc kinh cầu nguyện cho ông ngoại (kinh Đức Chúa Thánh Thần, kế đó kinh Ăn Năn Tội, tiếp theo là Năm Hai Sự Thương). Tôi cũng lười chán--có mấy dịp này mới chịu đọc kinh.
Sáng ra mở hộp i-meo thì thấy một bài với tiêu đề trên đây. Thì ra Ngũ Cô, cùng thằng em bà con của tôi (con trai của cô) bên VN, vừa đoạt được giải...khuyến khích trong cuộc thi ca-ra-ôkê Xuân và Tình Yêu của báo Tuổi Trẻ.
Dưới đây là ca sĩ "ca lẻ" Vĩnh Ân, với nhạc phẩm "Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa" của nhạc sĩ Quốc Dũng:
Tôi đã hồi âm chúc mừng hai vị ca sĩ "đang lên chưa biết chừng nào xuống", y theo lời của Ngũ Cô.
Tối nay,
Ba cha con,
Một chai rượu đỏ, 4L,
Vài món mồi nhậu đơn sơ,
Hơn 5 tiếng đồng hồ sau:
Mẫu thân tôi do đi hát văn nghệ về mệt, đã đi nghỉ trước.
Sau khi gọi điện chúc tết với bà cô bên VN, và rồi, bà cô dạy lớp 5 của tôi dưới Gò Công, phụ thân tôi đã ra về--mặc cho hai thằng con đã van nài ông ngủ lại qua đêm--tôi đưa nhị đệ tôi loạng choạng bò lên lầu nghỉ (có ghi hình cảnh tượng say mèm này, nhưng không tiện đăng lên)--say xỉn ngoài mức tưởng tượng, tôi quay lại bàn nhậu, một mình nhâm nhi cho cạn đĩa mồi và ly rượu dở lở, xong lên lầu ghi lại mấy dòng, rồi cũng đi ngủ nốt.
Dạo này gặp phải cụm từ này hơi nhiều. Lúc trước, trên Diễn đàn BBC. Gần nhất là trên blog KHMT quanh đề tài Hoàng Sa-Trường Sa. Gần như hễ ai lên tiếng phê bình chính quyền Hà Nội thì ngay lập tức bị chụp mũ là "phản động", "phản quốc".
Chúa Nhật vừa rồi tôi đi gửi tiền lì-xì Tết về cho mấy đứa em bà con bên VN, định gửi kèm lời nhắn thì chị chủ tiệm bảo, "thôi hãy gọi điện về nhắn đi. Mấy ngày nay bên đó lu bu lắm, thế nào họ cũng sẽ quên kèm lời nhắn của em mà thôi". Tôi tự hỏi, không biết mùa Tết Nguyên Đán năm nay bọn phản động, phản quốc như tôi sẽ đổ bao nhiêu triệu/tỉ đô la vào nền kinh tế VN nhỉ. Nghe đâu, có dự báo: "lượng kiều hối năm 2008 có thể tăng khoảng 2.5 tỉ USD, đạt 8 tỉ USD."
Mấy hôm trước xem lại cuốn phim Tinh Võ Môn do Lý Liên Kiệt đóng (Fist of Legend, 1994). Đoạn cuối phim, Trần Chân nói: "Nếu tôi không còn có một quê hương nữa, ít ra tôi vẫn còn được sống bên người đàn bà tôi yêu." Tôi không còn có một quê hương nữa. Nghe sao thấy buồn buồn.
Trưa nay đưa mẫu thân tôi đi may lại vết thương, ngồi ngoài phòng đợi, buồn buồn lật tờ MacCleans ấn bản tháng 7, 2008, thấy có bài viết hay hay, về Bill Gates, với tựa đề The Gospel According to Bill (Phúc Âm theo Bill). Một khi người ta đã đạt được sự giàu có vượt qua mức tưởng tượng, thì còn việc gì nữa trên đời để làm đây? Câu trả lời theo Bill Gates, mà hiện giờ ai cũng đã biết, ấy là: làm từ thiện. Điều tôi không biết là: bác Bill không phải là người đầu tiên đi theo công thức này, mà dường như bác đang đi theo dấu chân của John D. Rockefeller và Andrew Carnegie. "Mốt" này dường như hơi được thịnh hành trong xóm người muốn làm giàu: chú tâm kiếm cho thật nhiều tiền, rồi thì với số tiền kếch xù ấy ta có thể làm được nhiều việc từ thiện giúp ích cho đời. Bác Gates là một gương sáng cho những người này.
Nhưng có điều--và như lời thằng nhị đệ của tôi nó đã có lần nói--nếu tôi cần bác cứu trợ, mà phải chờ đến khi nào bác thành đạt vượt sức tưởng tượng mới có thể được bác cứu giúp, thì tới chừng đó tôi sẽ đã chết khô khan từ kiếp nào.
Sáng hôm qua vào công ty làm việc được hơn 1 tiếng đồng hồ thì tam đệ nó gọi điện: bà cụ nhà té xỉu trong phòng vệ sinh, đập đầu vào đâu đó, chảy máu. Nó đã đưa bà vào phòng ER, đã tạm băng bó cái đầu và hiện đang chờ bác sĩ kiểm khám. Tôi vội sắp xếp chuyện công ty, xong tọt về nhà lấy cái máy GPS dẫn đường, tới nơi thì bà cũng vừa được BS khám sơ. Tôi đổi ca với tam đệ cho nó về đi phỏng vấn gì gì đó. Ông bác sĩ khâu cho bà 5 mũi, bảo tình trạng không trầm trọng, và cho xuất viện với lời dặn hờ, nếu có trở biến gì thì hãy quay trở lại. Xuất viện, tôi chở bà về nhà tôi, trên đường ghé Swiss Chalet mua chén súp cho bà tẩm bổ.
Tối qua thấy bà ngủ được, nhưng sáng dậy than hơi rêm mình. Chắc tại lúc té đã cấn đâu đó. Chiều đi làm về sẽ ghé Shoppers Drug Mart tìm mua thuốc thoa.
Recent Comments