SJPD đã làm một việc làm đáng hổ thẹn. Ở nước văn minh tự do mà như thế này thì làm sao có thể trách được việc công an đánh dân ở Việt Nam. Tôi thấy đây là thử thách cho cộng đồng người Việt hải ngoại để thể hiện lòng bác ái đối với "kẻ thù".
Dĩ nhiên, tín ngưỡng Kitô giáo của tôi đã khiến tôi mù lòa, không nhìn được đây là một tên Việt cộng nằm vùng đáng kinh tởm, cha ông của hắn đã từng đày đọa cha ông của tôi trong ngục tù cãi tạo, mà chỉ coi hắn như là một tạo vật của Thiên Chúa, đáng được hưởng công lý như mọi người, cho dù hắn thật sự có tư tưởng muốn giết người anh em đồng loại mình hay là không.
Đây không phải là lần đầu tiên, một linh cảm rợn người, khi tôi nhìn tấm ảnh, chưa đọc rõ tựa đề hay nội dung của bản tin thời sự này, tôi đã có cảm giác rằng người này không còn tồn tại trên thế gian. Dường như trong hình ảnh, ánh mắt của người quá cố có cái chi đó khang khác với ánh mắt của người thường.
Kinh nguyện Linh Hồn Chúa Cứu Thế (Anima Christi) của Thánh Ignatius Loyola (người sáng lập Dòng Tên).
Hồn Chúa Cứu Thế, xin thánh hóa tâm hồn con.
Xác Chúa Cứu Thế, xin cứu lấy thân xác con.
Máu Chúa Cứu Thế, xin cho đức tin của con đừng khô héo.
...
Latin
Việt ngữ
Anh ngữ
chorus:
Anima Christi, sanctifica me.
Corpus Christi, salva me.
Sanguis Christi, inebria me.
Aqua lateris Christi, lava me.
Hồn Chúa Cứu Thế, xin thánh hóa con.
Xác Chúa Cứu Thế, xin cứu vớt con.
Máu Chúa Cứu Thế, xin cho con say mến.
Nước cạnh sườn Chúa, xin tẩy rửa con.
Soul of Christ, sanctify me
Body of Christ, save me
Blood of Christ, inebriate me (refresh me)
Water from the side of Christ, wash me
[1] Passio Christi, conforta me.
O bone Jesu, exaudi me.
Intra vulnera tua absconde absconde me.
Cuộc Khổ Nạn của Chúa, xin ủi an con.
Ôi Giêsu tốt lành, xin nghe con cầu khẩn.
Trong vết thương Chúa, xin che giấu con
Passion of Christ, strengthen me
O good Jesus, hear me
Within Thy wounds hide me
[2] Ne permittas a te me separari.
Ab hoste maligno defende me.
In hora mortis meae voca me voca me.
Xin đừng bao giờ tách lìa con xa Chúa
Xin bảo vệ con khỏi kẻ thù hung ác.
Xin gọi con trong giờ lâm tử.
Separated from Thee let me never be
From the malicious enemy defend me
(from the malignant enemy defend me)
[3] Et iube me venire ad te,
cum Sanctis tuis laudem te.
per infinita saecula saeculorum. Amen
(nguồn: lyricstime.com)
Và xin mang con đến gần Chúa,
Ðể cùng với các Thánh,
con ngợi ca Chúa đến muôn đời. Amen.
(nguồn: thanhlinh-austin.net)
In the hour of my death call me
And bid me come unto Thee
That I may praise Thee with Thy saints
and with Thy angels
(That with thy saints I may praise Thee)
Forever and ever
Amen
Ý thức với câu nhắn "đừng để quá muộn", nên chiều Chúa Nhật hôm qua tôi lên thăm phụ thân tôi (sáu tháng rồi tôi không tới thăm ông, tuy rằng ông vẫn xuống chỗ tôi thường), không để bàn luận gì to tát, chỉ là có mặt trong câu nói ngầm, "con vẫn còn đây, nếu Ba thấy vẫn còn dùng được đến con", không biết ông có hiểu tôi không. Tôi thấy Ba tôi sống có vẻ khá yên ổn, không có vẻ bị lụy phiền, nên tôi có chút mừng.
Mấy hôm trước đó tôi email hỏi ông câu hỏi ngắn gọn, vì thấy mấy năm gần đây, lối suy luận của ông hơi "lạ". Trong thư, tôi viết vỏn vẹn:
Mấy năm gần đây con suy ngẫm nhiều về lĩnh vực tâm linh. Con muốn hỏi Ba câu này: Ba có còn tin vào Chúa không? Hay là vì thằng con bất hiếu này đã khiến Ba mất lòng tin?
Ngay sáng sớm hôm sau, thấy ông hồi âm:
Ba chủ trương thiên về khoa học thực nghiệm ...Quan niệm này có thể gần giống với " Duy vật biện chứng " của thuyết CS ...Gần giống thôi chứ không là như 1, vì thực tế mọi chủ thuyết về CS đã lỗi thời ... Mọi sự vật cần phải được chứng minh cụ thể ...Những tín điều,những mặc khải của Tôn giáo chỉ là những điều được đặt ra,ghi lại gần như buộc người tín hữu phải tin là như vậy không cần suy luận, không cần đòi hỏi chứng minh cụ thể ...Với người quan niệm thiên về " Khoa học thực nghiệm " khó có tính thuyết phục ...vì đúng là những điều mơ hồ, không dễ tin ... Cho nên với tôn giáo & tín ngưỡng, ba thực tình không mấy sốt sắn,chỉ là do tập quán tiếp nối trong đời sống từ Ông Bà.
Ngành con học và làm việc cùng không xa mấy với "Khoa học thực nghiệm" nên việc nghiên cứu về các v/đ tâm linh, Ba nghĩ cũng chỉ như một trò giải trí mà thôi! Không cần phải "lặn hụp " trong cái "không gian hư hảo " đó nhiều thêm mệt óc ...
Tôi bèn hồi âm vội:
Đúng là ngành khoa học máy tính của con thật là một nhánh khoa học thực nghiệm (experimental science).
Nhưng, nếu ta chỉ dựa vào những gì nhất thời có thể chứng minh được, thì là tự giới hạn mình quá, và những gì không chứng minh được, con nỗ lực thí nghiệm để chứng minh, vì con "tin" ở một mức điểm nào đó, là con có thể làm được. Và từ đó nảy sanh ra những thứ tạm gọi là "phát minh".
Trong vũ trụ có vô số những điều mà khoa học chưa chứng minh được, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Từ thời tạo thiên lập địa, vũ trụ đã có "điện". Nhưng người ta không biết nó là "điện" cho tới khi Benjamin Franklin khám phá ra nó hồi năm 1752 .
Nhà toán học Kurt Gödel, chỉ mới năm 1931 đây thôi, cho công bố Định Lý Bất Toàn, trong đó ông chứng minh rằng: vốn có những câu luận ngữ mà chúng ta không thể chứng minh được là nó đúng hay sai.
Khoa học ước lượng vũ trụ ta có đường kính khoảng 166 tỉ Năm Ánh Sáng (tNAS, nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Universe), trong số đó có khoảng 93tNAS được liệt kê là "có thể quan sát được". Mà Thiên Chúa/Thượng Đế/Ông Trời là đấng tác tạo ra vũ trụ. Trí tuệ hạn hẹp của loài người không thể "chứng minh" được Ông Trời, vì vậy, cần có sự "mặc khải". Biết qua "mặc khải" thì cũng là một cách để "biết".
Thường thì đức tin dìu dắt cho suy luận, chứ không phải là có tin rồi nên không cần suy luận, không cần tìm hiểu. Nhưng nếu đặt niềm tin đúng chỗ, thì chỉ cần răm rắp làm theo, không cần suy nghĩ cho mệt óc, thì cũng có thể đạt được mục đích. Lấy ví dụ của chiếc xe hơi. Mấy ai, trong số người tầm thường như con đây, hiểu được những cơ cấu máy móc trong hầm máy của chiếc xe hơi. Nhưng họ vẫn tin rằng hễ gài số vào nất "D (Drive)" thì là chiếc xe chạy tới, và gài vào chữ "R" là xe thụt lùi.
Niềm tin còn dẫn dắt cho hành động. Khi người ta có con, họ đặt niềm tin vào đứa con đó sau này sẽ là người tốt, giúp ích cho gia đình, cho xã hội, và họ cưng chìu nó với kỳ vọng đó. Trái lại, nếu họ tin rằng đứa con mình sau này sẽ trở thành một tên đại ác nhân, thi có lẽ họ sẽ cư xữ khác đối với đứa con đó.
Tín lý Công Giáo dạy rằng: Ông Trời tạo ra con người theo giống hình của Ngài. Tức là có Thần (giống Chúa Thánh Thần), xác (giống Chúa Giêsu, hiện thân của Đức Chúa Cha) và hồn (thuộc về Đức Chúa Cha). Khoa học thực nghiệm chỉ có thể đáp ứng phần "xác" (sinh vật học) và phần "thần" (tinh thần, tâm lý/tâm thần học). Nếu chỉ chú tâm duy nhất vào khoa học, thì trong hiện tại khoa học chưa chứng minh được, ta lấy gì làm "thức ăn" cho phần hồn?
Không thấy ông hồi âm. Tôi biết chắc chắn là không phải tôi đã thuyết phục cha tôi trở lại với Chúa, bởi, thứ nhất, "tôi thuyết phục được cha tôi" là điều không thể xãy ra, và thứ hai, rõ ràng những lập luận của tôi chưa đủ chính xác. Xác suất cao hơn là: Ba tôi đã đi đến kết luận rằng không thể lý luận với thằng con "mù quáng" như tôi.
Theo tôi biết, trong dòng họ tôi, chỉ có tôi và phụ thân tôi là theo đạo công giáo, do duyên cớ hồi năm 1986 được sống ở 2 trại tị nạn do các linh mục truyền giáo công giáo chưởng quản. Nay có khả năng cho thấy tôi là "loài vật có nguy cơ tuyệt chủng".
Chắc tôi cần phải tìm hiểu thêm cái gọi là "duy vật biện chứng".
Tưởng cũng nên nói, kẻo người đời lại nghĩ tốt cho tôi một cách lầm lẫn, bản thân tôi cũng chẳng phải là "đứa con ngoan đạo" gì--dạo này tôi rất ư là lười đi dự Lễ Chúa Nhật. Giữa hai cái "hiểu mà không làm" và "không hiểu nên không làm" thì chắc là "tri pháp phạm pháp, tội càng nặng." Thiết nghĩ, cũng chẳng mấy an ủi gì, nếu tôi nói tuy không đi dự lễ, nhưng tâm hồn tôi luôn hướng về Chúa. Được hiệp nhất với Hội Thánh Thông Công và nhận lãnh Bí tích Thánh Thể, đối với tôi đang là một sự khao khát mà tôi chưa có ân huệ được hưởng trọn vẹn. Chắc là chưa đến thời, đến lúc.
Trái gió, trở trời, nội lực tiêu tan, tôi cảm nhận được cơn bệnh cúm đang tấn công sắp tới nơi. Thể xác cũng mệt mỏi, nhưng dường như tâm hồn tôi mệt hơn.
Tối nay phải đi ngủ sớm thôi--ngay sau khi viết mấy dòng này. Sáng 02h00 sẽ dậy làm việc, trưa mai phải giao nộp dự án cho khách.
Chúa Nhật vừa rồi tôi chạy lên nhà nhị đệ để dự tiệc sinh nhật bé K (tròn 6 tuổi). Như thường lệ, hễ nhà nhị đệ tôi có tiệc là khách dự đông nghẹt. Hình như trong gia đình tôi, từ phụ thân, mẫu thân tôi, đến ba đứa em tôi, ai cũng có tài xã giao, ngoại trừ Độc Cô Quái Khách là ít quen ai.
Bé K, tháng trước được Ba nó mua cho cái máy Nintendo DS. Ba nó bảo: thôi tốn tiền mua máy game cho con rồi thì năm nay khỏi làm tiệc sinh nhật nha. Nó trả lời rằng: Không, cứ làm đi để Bà Nội và Bác Hai cho tiền lì-xì nó, rồi nó sẽ lấy tiền đó hoàn trả tiền mua máy game lại cho Ba--Lời Mẹ nó thuật lại. Khôn lạy!
Tuần trước, tôi và tam đệ tôi lọ mọ, cố nhét cái ghế sofa nhà tôi xuống tầng hầm, nhưng qua không lọt cửa thang lầu. Thứ Bảy vừa rồi, nó đem đồ nghề tới, định cưa thanh sắt ra làm ba khúc. Tưởng gì, tháo lần các mối ốc, tháo ốc dọc theo hai thanh sắt chiều dài xong thì tự nhiên chiếc ghế rả ra thành ba miếng. Hai anh em nhìn nhau cười, bảo: phải vậy mới được chớ!
Tôi đang mê cái này. Nhưng chắc sẽ không có thời gian để táy máy. Để chờ dọn dẹp/trang trí xong cái tầng hầm rồi xem sao. Có thể tôi sẽ cho "tái sinh" cái dự án XXX để phát triển trên cơ sở GAE.
Dự án XXX của năm qua đã bị bỏ hoang vì tôi đã không tìm được cơ sở hạ tầng (infrastructure) nào thích hợp để phát triển. GAE với hứa hẹn "tính toán trên mây" (cloud computing) có thể là một cơ hội mới. Nhà tôi đang trữ một kho bills cũ từ 3-4 năm về trước. Thỉnh thoảng, tôi soạn lại, cắt bỏ những thứ không cần thiết, rồi dần chúng lại chồng chấc trở lại. Dùng Excel/GoogleDocs để quản lý chúng thì quá hạn chế, trong khi Microsoft Office Accounting hoặc Intuit Quicken thì hơi rườm rà.
Nhưng...cần phải ít tốn kém thời giờ--nếu phải mất >3h để dựng lên một tiểu ứng dụng "hello world" trên GAE thì alê... dẹp! Dạo này dường như tôi đã mất đi tính nhẫn nại để mậy mọ mấy loại kỹ thuật dạng "spinning logo" và "flaming logo".
Chưa biết mình nên ghi chép những bước đi của đợt thử nghiệm này bằng tiếng Việt hay tiếng Anh. Nửa muốn viết tiếng Việt vì tôi muốn tìm hiểu thêm các từ vựng Việt ngữ trong công nghệ lập trình; nửa muốn dùng tiếng Anh bởi chắc sẽ phải cần đi vào các chi tiết của từng dòng lệnh (code samples), và vì tôi không muốn blog tiếng Việt của tôi phải mang nặng về những chi tiết kỹ thuật khô khan.
Từ hôm viết bài này cho tới nay, tôi băn khoăn nhiều về đề tài và giải pháp. Mấy hôm nay, dường như có hé lên chút tia sáng. Nghĩ lại, trong quá khứ, tia sáng ấy đã vài lần đến với tôi. Đấy là: tôi phải tự hạ nhục mình, mà không chút do dự. Gợi nhớ câu nói của một Phật gia nào đó tôi đã đọc/nghe được mấy tuần trước, nhưng giờ không còn nhớ rõ quí danh, tôi đỗi chủ đề "nhận thức về con sông" thành "sự ức hiếp/sỉ nhục", dựa trên gương của Chúa Giêsu:
Lâu lắm rồi, tôi từng bị người đời ăn hiếp, và tôi phẫn uất. Và tôi tìm cách làm sao đễ khỏi bị người đời ăn hiếp. Và giờ đây, sau bao nhiêu năm, tôi đã tìm ra "cách": hãy cứ để người đời ăn hiếp.
Hình như đại ý của đoạn văn gốc là như thế này:
Years ago, when I first began to practice meditation, a river was as river. And, as I meditated, the river stopped being a river. And now, after many years of meditation, I see a river as a river.
Tự hạ nhục mình. Có lẽ đây cũng là cách để khắc phục tội tổ tông.
I've always enjoyed listening to CBC Tapestry and this afternoon's broadcast of the interview with Richard Dawkins is no exception.
Professor Dawkins said in the interview:
There is no compassion in nature and it can be extremely cruel.
Yes, of course. Survival of the fittest. And yet, throughout human history, there have been countless examples of mankind's compassion for one another, and compassion has survived all this time. So either the notion of "survival of the fittest" is wrong, or compassion is not a sign of weakness.
On his comments about the giraffe's vagus nerve disproving the theory of intelligent design, for which I found The Telegraph's article describing the experiment here, I wonder if anyone has ever attempted an operation to reconnect the giraffe's vagus nerve directly, bypassing the lengthy path down the long neck, down to the heart and up. I don't know anything about biology, but from my experience as a computer software designer, when smart developers try to reinvent what they consider to be a "bad design", it quite often leads to disastrous consequences.
Towards the end, he said:
(43:00) I don't think that there is a god of any kind, but if I were looking for any kind of god, it would be something far beyond the reach of the human imagination.
Spot on, Professor Dawkins! Thus enters revelation. I think Richard Dawkins' interactions with the Church of England might have done him some good.
Yes, belief in God has given birth to some "bad apples" throughout human history. But that's no reason to reject God. Richard Dawkins may feel satisfying in his knowledge of evolution and natural selection (without God's causal influence), but personally I can't find much satisfaction in the belief that I am merely a fluke of nature and my existence is ultimately meaningless beyond this life time.
On the other hand, I find somewhat of an endearing quality in these atheists, in that if by mere chance they manage to do some good--that is, a good that is pleasing to God--it's not for fear of the afterlife that they do it. "Because whoever wants to save his life will lose it, but whoever loses his life for my sake will save it. (Luke 9:24)" It is better for one to reject God in the open, and in his heart does the will of God, than to say that one believes in God and yet does not keep His commandments. Perhaps in a sense, Richard Dawkins is a better servant of God than me, and for that reason I will continue to watch "fleas" like him with interest. Yes, Professor Dawkins calls the others "fleas" for capitalizing on his work, but I see him as also fitting into this category of "fleas" for capitalizing on God.
Trong tuần qua, khi miền trung VN bị cơn bão Ketsana hoành hành, thì cộng đồng công giáo ở Canada đang đương đầu với một cơn bão khác: vị chủ chiên đương nhiệm của giáo phận Antigonish, tỉnh bang Nova Scotia, bị buộc tội tàng trữ tài liệu nhi dâm.
Đây có phải chăng là một trường hợp khôn ba năm dại một giờ, nhưng phải hay không, đó là chuyện giữa Giám Mục Lahey và Chúa, người ngoài như tôi sẽ mãi không hiểu đủ nội tình để lạm bàn. Nhưng, sự kiện này khơi gợi vài điều suy ngẫm cá nhân, về ơn thiên triệu, nhân dịp năm nay được ĐTC ấn định là Năm Linh Mục (Year of Priests 2009-2010) ...
Làm hòa thượng theo chân Phật Thích Ca đã là khó, nhưng làm linh mục, vác thánh giá để theo Chúa Giêsu, thật khó hơn gấp bội, bởi Chúa đòi hỏi thật nhiều nơi các đấng thánh của Ngài.
Sa-tăng luôn ganh tị với Chúa Giêsu. Nên hắn không ngừng cám dỗ con cái Chúa khiến họ sa ngã. Các thầy tế của Ngài lại là mục tiêu dễ tìm nhất.
Như lời của TGM Mancini: đối với người công giáo, đây là những giây phút thử thách đức tin của bản thân. Có người nhân cơ hội này để xa lánh nhà thờ. Tôi thì thấy nóng lòng, muốn trở lại nhà Cha tôi, càng sớm càng tốt.
"Jesus Christ also lived previous lives," he said. "So, you see, he reached a high state, either as a Bodhisattva, or an enlightened person, through Buddhist practice or something like that. Then, at a certain period, certain era, he appeared as a new master, and then because of circumstances, he taught certain views different from Buddhism, but he also taught the same religious values as I mentioned earlier: Be patient, tolerant, compassionate. This is, you see, the real message in order to become a better human being." He said that there was absolutely no lying involved since Jesus' motivation was to help people.
Hmm...chắc tôi nên mua luôn quyển The Good Heart khi đặt mua quyển sách của thầy Thích Nhất Hạnh.
Chắc ngày nào các tôn giáo dung hòa được với nhau, biến thành một tôn giáo duy nhất--thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn--ngày đó sẽ là ngày tận thế.
Sáng nay hệ thống mạng của công ty bị trục trặc--không đăng nhập vào được. Lại nhằm lúc tôi có dự án phải giao khách hàng vào chiều nay, nên buộc phải xách xe chạy vào cty để điều tra. Làm việc với anh quản lý IT qua điện thoại được một hồi vẫn không có kết quả, anh ta phải vào xem thôi.
Mấy hôm trước tôi nghe được bài hát You Raise Me Up của nhóm Westlife, thấy hay quá, định thâu lại. Đã tải về phiên bản "dùng thử" (trial version) của Sony Vegas Movie Studio rồi. Nay đang trong tình trạng "sitting duck", công việc chẳng làm gì được nữa, bèn vỡ ra thâu thử, tốn khoảng 30' thì thời.
Trưa nay nhị đệ tôi nó lên Toronto có chút chuyện, sẵn ghé nhà tôi chơi. Chiều có phụ thân tôi tới. Nấu nồi lẩu vịt nấu chao cả nhà cùng ăn. Sinh hoạt có vẻ như thường lệ. Nhưng tôi cảm giác rằng không khí gia đình dường như đã mất đi cái gì đó, khiến lòng nằng nặng. Chẳng lẽ tôi hễ có cha thì thiếu mẹ, và có mẹ thì lại phải thiếu cha?
Recent Comments