CDK Hai tuần nay tôi để ý theo dõi vụ Bộ Công An Sài Gòn bắt giam Luật Sư Lê Công Định vì vi phạm Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự Nước CHXHCHVN. Định tra khảo thêm Điều 88 là cái quái gì mà một người "đấu tranh bất bạo động" cũng bị bắt giam, thì tìm thấy trang
blog freelecongdinh có bài viết này khá chi tiết:
Thông điệp cho tuổi trẻ Việt Nam!
Mới hôm nay, tìm thấy bài
Quyết Không Khiếp Nhược của LS Định viết hồi 2007. Vậy theo tinh thần "quyết không khiếp nhược" của bác Định, cộng với sự kiện bác ta đã "nhận tội" chưa đầy 1 tuần sau khi bị bắt, tôi thấy mọi việc xãy ra đều nằm trong phạm vi dự trù của LS Định. Và nhờ sự kiện này tôi được dịp biết thêm vài điều:
- Đọc được hai cái blog bác Định đã nhắc qua trong "bản tường trình"
- Đọc được hai bài viết từ blog "Change We Need" với bài "Minh Chủ Sắp Xuất Hiện" và "Bô-Xít Tây Nguyên: Huyệt Mộ Triều Đại Cộng Sản Tự Đào Chôn Mình" mà các bài báo trong nước đã đề cập.
- Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự có thể mâu thuẫn với Điều 69 của Hiến Pháp Nước CHXHCNVN.
- Có lẽ chính quyền VN bắt LS Định để ngăn cản bác ta khới kiện Trung Quốc trước Tòa Án Quốc Tế quanh vụ đàn áp ngư dân VN. Sự thật cho thấy, hiện nay dư luận quần chúng dường như đều hướng về LS Định và hầu như đã quên đi những vụ tranh chấp với TQ.
Từ mấy điều trên đó, thoáng ra chút thắc mắc dưới đây:
- "bản nhận tội" này thật ra chẳng có nhận tội gì, mà là một việc làm tuyên truyền cho LS Định, dùng ngay hệ thống truyền thông của Bộ Công An. Vậy tại sao lại công bố rộng thế?
- Giữa thay đổi Hiến Pháp và thay đổi Bộ Luật Hình Sự, việc nào làm khó hơn?
- Rồi ai sẽ thay thế LS Định để tố kiện Trung Quốc trước tòa án quốc tế?
Một người đấu tranh ôn hòa, bất bạo động, mà vẫn bị bắt bớ. Từ đó cho thấy, trong chế độ Cộng Sản, muốn làm một người yêu nước thì thật khó. Thảo nào trong đám người Việt tha hương trạc lứa tôi, phần đông đều đã hòa đồng, hòa nhập vào đất nước họ đang sống, chẳng còn mệt óc chi với nhữnng diễn biến trong xã hội Việt Nam, lại còn không trong mong trở về quê của cha ông. Còn tôi, tôi dỡ khóc, dỡ cười; sau 23 năm, hòa đồng vào xứ này thì vẫn chưa hẳn (tôi vẫn không thích những trò chơi thể thao của họ) còn muốn hướng về quê cha đất tổ thì nó đã bỏ tôi đi xa và lâu rồi (tôi cũng không thích đá banh).
Đối với phụ thân tôi thì khác. Tôi cảm giác dường như ông đỗ lỗi cho xã hội văn minh phương Tây này đã biến con cháu ông trở thành những kẻ quên nguồn quên cội, quên lãng đi tập quán dân tộc, đi trật đường rầy, vô phương lèo lái, và không muốn thêm con cháu phải lìa xa xứ sở.
Recent Comments