When [Jessica Livingston] asked me what she should speak about [at the upcoming conference], I asked her to consider describing all the different ways a start-up can fail, rather than the usual stuff about lessons learned from people who succeeded.
"That would be boring," she told me. "They all fail for the same reason: People just stop working on their business." Um, yeah, well, sure, and most people die because their heart stops beating. But somehow dying in different ways is still interesting enough to support 40 hours a week of prime-time programming.
Thêm một ý tưởng mới để cho tôi nghiền ngẫm: cái gọi là quản lý tinh thần (morale management). Tôi nghĩ "tinh thần" ở đây không những ám chỉ tinh thần của bản thân người quản lý (người chủ chốt, người sáng lập), mà còn phải bao gồm sự chăm lo đến tinh thần của những người làm việc dưới quyền mình.
Tôi không phải là một người sáng lập, và đúng ra cũng không phải là người quản lý--nhiệm vụ của tôi là phát triển kỹ thuật. Nhưng đôi lúc tôi cảm thấy mình đang đứng trong vị trí phải cổ động tinh thần cho những người làm chung với tôi. Đây là một việc mà tôi đang thất bại thê thảm.
Hình như tôi vừa mơ hồ nhận ra, tập luyện quyền cước có thể chế ngự được hỏa dục. Thảo nào mấy vị hòa thượng Thiêu Lâm từng dày công khổ luyện như thế.
Chắc bị tin thời sự gần đây về chuyến bay 1549 ám ảnh, tối hôm qua nằm mơ thấy mình đang ngồi trong một chuyến bay của US Airways lơ lửng trên không trung thì đột nhiên bị cắt máy và bắt đầu rớt. Không nhớ là rớt xuống nước hay rớt xuống đất liền. Hình như tôi tỉnh giấc trước khi va chạm.
"Xong" tức là đã thuộc lòng, hồi Thứ Tư tuần rồi. Nhưng hãy còn vụng về, nên tuần này định không học chiêu thức mới. Có đôi điều nhận xét (không hẳn là nhận xét đúng đắn):
chiêu tả đơn bàng thủ (19-20, dùng cánh tay trái để phá chiêu của đối thủ) khó học nhất trong 34 chiêu đầu. Đối chiếu với chiêu 28-29 (hữu đơn bàng thủ), thấy dễ hiểu hơn. Chiêu 19 vận kình vào chưởng trái; chiêu 20 vận kình lực vào cánh tay trái
thi triển một mạch từ chiêu 1 tới chiêu 34 xong thì ... hụt hơi, mồ hôi nhễ nhại. Có lẽ do vận lực quá đáng.
Cho một tuần luyện tập cho thêm lưu loát, tuần tới sẽ tiếp tục với chiêu 35-51.
Hôm Chúa Nhật lên nhà mẫu thân để ăn giỗ Ông Ngoại tôi, có tụi nhà nhị đệ tôi từ Guelph lên. Lại nghe nói mấy bà dì, ông cậu bên VN năm nay không ai làm giỗ cho ông, bảo rằng lúc sống ông đã từ bỏ họ thì giờ khỏi cúng giỗ. Tôi thì dùng những dịp này để tìm hiểu thêm về ông từ nơi mẹ tôi, bởi thú thật tôi hầu như chẳng có chút ấn tượng gì cả đối với ông--ngay cả họ tên cũng không biết và mặt mũi ra thế nào cũng không nhớ. Nghe đâu ông qua Mỹ do diện HO (lúc xưa từng là trung úy cảnh sát trong QLVNCH), và từ trần hồi 2005.
Sáng Thứ Hai cả đám tụ lại tại nhà tôi ăn thịt nướng Hàn Quốc. Món này ăn trong nhà là thất bại, bởi nướng được một hồi thì khói mịt mù, bé K dụi mắt, chạy, la inh ỏi. Bèn chế biến: lấy thịt ướp gia vị Hàn, đem nướng khèo theo kiểu Việt. Hết khói.
Sáng nay đọc kinh cầu nguyện cho ông ngoại (kinh Đức Chúa Thánh Thần, kế đó kinh Ăn Năn Tội, tiếp theo là Năm Hai Sự Thương). Tôi cũng lười chán--có mấy dịp này mới chịu đọc kinh.
Thêm một đợt phát thanh hay của chương trình Q làm tôi chú ý, lần này nhân ngày Lễ Tình Nhân (toàn bộ chương trình, dạng mp3, nằm ở đây):
Vài điểm gây chú ý:
tiền bạc luôn là sự cản trở,
áp lực của đời sống chật vật thường làm cho người ta phân ly.
Đúng là, lúc gian nan mới rõ thâm tình.
Mặt khác, mới hồi chiều đưa mẫu thân tôi đi dạo nơi Pacific Mall, ngang qua một tiệm bán hoa hồng, thấy có nhiều cô cậu choi choi bu quanh, tôi liếc nhìn qua khung cửa sổ của tiệm, thấy có để giá: $12 một nhánh, 80$ nửa chục, $120 một chục. Rõ ràng đối với các cô cậu đang yêu, tiền bạc vốn không thành vấn đề.
Phong trào khuyến mãi của hội Community Christian Church, nhái theo mấy mẫu quảng cáo "PC vs. Mac" của công ty Apple.
Theo phân biệt trên đây, tôi hiện là 100% người theo đạo Chúa, và 0.01% theo Chúa. Về phần 0.01%, tôi đang cố gắng nỗ lực, và hy vọng đến lúc phải lìa cỏi trần này thì sẽ đạt, không hẳn là 100%, nhưng vừa đủ để đẹp lòng vị Chúa Tể Càn Khôn.
Tôi hiểu được động cơ của mấy mẫu quảng cáo trên--nhiều người theo đạo chú trọng bề ngoài của việc tín ngưỡng hơn là nội tâm--nhưng phân biệt như thế này hơi bị ... ngớ ngẩn, bởi theo định nghĩa, người theo đạo Chúa ắt phải là người theo Chúa. Cần chăng phải tạo thêm một danh từ mới để chia rẽ dân Chúa?
Sáng ra mở hộp i-meo thì thấy một bài với tiêu đề trên đây. Thì ra Ngũ Cô, cùng thằng em bà con của tôi (con trai của cô) bên VN, vừa đoạt được giải...khuyến khích trong cuộc thi ca-ra-ôkê Xuân và Tình Yêu của báo Tuổi Trẻ.
Dưới đây là ca sĩ "ca lẻ" Vĩnh Ân, với nhạc phẩm "Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa" của nhạc sĩ Quốc Dũng:
Tôi đã hồi âm chúc mừng hai vị ca sĩ "đang lên chưa biết chừng nào xuống", y theo lời của Ngũ Cô.
Hôm 17-09-2007, tôi bắt đầu bài viết với tựa đề như trên, nhưng cho tới nay chưa viết câu nội dung nào cả.
Hôm nay bắt gặp bài viết trên Roman Catholic Blog về việc Tổng Giám Mục Bathersby của Brisbane phế chức quản nhiệm nhà thờ Thánh Maria (South Brisbane, Úc Châu) của linh mục Peter Kennedy. Trích đoạn:
"Can you possibly think any individual can believe that Jesus was born of the Virgin Mary," [Father Peter Kennedy] said.
...
"In the medieval times you might have understood that, but do you expect modern people today to believe that somehow she was impregnated with the Holy Spirit?"
...
"It's not we who are in schism with the Catholic Church, The Catholic Church is not in sync with its own people."
I can think of no major moral issue in the world today where the denial of the objectivity of Truth is not at the root of modern evil.
Tôi thích câu cuối của tác giả bài blog: "Tôi không nghĩ ra được một vấn đề đạo đức nào của thế giới ngày nay, mà trong đó sự phủ nhận, về chân lý khách quan, không phải là nguồn gốc của sự ác hiện đại."
Dựa trên đoạn vi-đi-ô, phối hợp với quyền phổ mà tập, mười tám chiêu thức đầu tiên của bài Cung Tự Phục Hổ Quyền, tôi nuốt chửng trong 3 ngày (thứ hai tới thứ tư), bèn mừng thầm. Phen này chắc tập xong trong vòng 3 tuần. Nào ngờ chiêu 19-20, bị mắc nghẹn từ thứ năm tới thứ bảy vẫn không tiêu. Chợt nghĩ ra một cách: phân ra từng động tác như thế này...
Lưu ý: đôi lúc, một chiêu thức có nhiều động tác được hợp thành. Ví dụ, từ chiêu 20 tới 21 gồm có 9 động tác (20a, b, ..., h, 21).
Sau một tuần tập đi tập lại chưởng pháp Định Kim Kiều (chiêu 12-15), hôm nay cảm thấy ê hai bắp tay. Còn nữa, ngón chân giữa bên phải cảm thấy hơi đau. Không biết vận công điều tức có đúng không đây.
Hai tuần trước (hôm 22 tháng 1) tình cờ nghe chương trình Q của đài CBC bàn về vấn đề tình yêu ngẫu nhiên (serendipity), hôm nay mới tìm ra đoạn podcast của họ. Đề tài phỏng vấn: The realism of romantic comedy (bản Việt ngữ trên VnExpress.net: Phim tình cảm làm hại tình yêu). Toàn chương trình podcast nằm ở đây. Dưới đây tôi trích đoạn phần phỏng vấn bác Bjarne Holmes, người nghiên cứu:
Phản ảnh những quan niệm lệch lạc về tình yêu:
thiên duyên tiền định, và
"Nếu anh ấy thật sự là người đồng cảm (soul mate) với tôi, thì anh ấy phải hiểu tôi đang nghĩ gì!"
Tóm tắt ý:
về thiên duyên tiền định, thà tin không còn hơn tin có.
trên thực tế, "đồng cảm" là một trạng thái do nhiều năm dày công khổ luyện mới đạt thành, chứ không phải do tự nhiên mà có.
Hôm qua tìm ra đoạn vi-đi-ô này về bài quyền Phục Hổ của Thiếu Lâm Hồng gia ('Hồng' là Hồng Hy Quan), giống y như cuốn quyền phổ tôi đang có trong tay:
Đây là cơ hội. Từ nay thử học lại bài quyền này như là lần đầu tiên xem. Thử ra kế hoạch học võ như là làm dự án coi sẽ đi tới đâu...Bài quyền này có 93 chiêu thức. Nếu khiêm tốn phân ra một ngày học 5 thức, thì chỉ mất 19 ngày là xong. Nhưng do tôi tự học--lại tối hôm qua thử đem ra thi triển vài ba thức thì lại thở hổn hển như bò--cho nên tự trừ hao cho mình thành 3 tháng (hay 3 năm?). Như vậy tới cuối tháng 4 sẽ phải hoàn tất.
Hôm qua về hơi tối, chạy trên đường tuyết, vô ý để vấp ổ gà. Rầm!!! Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng trời tối rồi, mặc kệ, cứ chạy tiếp.
Sáng ra, xem lại thì hởi ôi:
Tiêu tùng cái bánh xe trước (phải).
Ráng lếch như vậy ra tới GoodYear, sẵn thay luôn cái vỏ sau (phải) cũng đang xì lên xệp xuống. Đem võ bánh trước trái ra sau phải, và lấp hai vỏ mới vào hai bánh trước.
Mất 1 ngày.
Sáng nay sau khi bỏ xe cho họ làm xong, chạy bộ về nhà gởi i-meo vào công ty báo sẽ làm việc "tại gia".
Tổng chi: $115 (1 vỏ Goodyear Assurance P195/60R15) x 2 + $30 (công) => $260+ 5% (thuế liên bang) + 8% (thuế tỉnh bang) = $293.80
Đêm ba mươi Tết (Chúa Nhật tuần rồi) mẫu thân tôi đi chùa. Hai người hái đem về cho tôi cái thơ lộc này:
Bài 87
Dứt lìa năm ấm pháp này,
Lắng yên huệ trí sáng ngời tư duy.
Chẳng sa lại vực sâu kia,
Thảnh thơi, sáng tỏ đường đi tốt lành.
Khi đà ngăn nén dục tình,
Vô-vi cõi ấy thân mình tuyệt vui.
Ấy là mình cứu mình rồi,
Đã nên huệ trí, biết sai khiến lòng.
Nghe giống như là bạch thầy ở chùa này đang khuyên tôi nên đi tu đây.
Sáng nay thức giấc quá sớm (5 giờ mấy), nên vừa đọc xong mấy bản tin, viết xong vài lời cảm tưởng thì tôi quay lại ngủ. Liền gặp liên tiếp hai giấc mơ: 1) trở lại chỗ đậu xe bên ven đường, thấy xe bị phá cửa kính trước; 2) về tới nhà thấy cửa chính bị hớ hênh, dường như có kẻ đã xâm nhập, nhưng không mất đồ, và lạ là, tôi làm cách nào cũng không thể khóa chặt cánh cửa ấy lại.
Giấc mơ "nhà hở cửa" này hay lập đi lập lại hơi bị nhiều trong đời tôi. Dường như ngay cả khi có cái tập nhật ký (blog) này, Độc Cô Quái Khách vẫn chưa đủ phương tiện để trút cạn tâm sự.
Một sinh linh, đang cố dung hòa giữa thế giới hữu hình và vô hình.
Một người tin, đang sống giữa nhiều người không tin.
Một tội nhân đang mong tìm lại ơn cứu độ.
Recent Comments