ThanhHai Vào năm 1992, tôi bắt đầu vào theo học chương trình Cử Nhân Khoa Học Vi Tính của Đại Học Viện Waterloo. Ở đấy, tôi được lần đầu tiên làm quen với mạng Internet. Đây là thời điểm khoảng một năm trước khi Mạng Lưới Vi Tính Toàn Cầu (World Wide Web) được phổ biến ra cho dân chúng tiêu dùng. Trước đó thì mạng Internet chỉ được sử dụng trong khuôn viên của các Đại Học viện, hoặc các cơ quan quân sự của các cấp chính quyền như ở Mỹ và Canada.
Bước vào thế giới Internet lúc bấy giờ, tôi đã khám phá ra một hiện tượng gọi là Internet Relay Chat (IRC), một phương thức đàm thoại trực tiếp với những người khác trên khắp địa cầu, qua mạng Internet. Có thể nói IRC là tổ tiên của phong trào "chat" trên mạng World Wide Web sau đó.
Lúc bấy giờ, trong trường tôi chỉ có tôi và một ít người khác khám phá ra được trò chơi này. Tôi lấy bí danh là pmtk ("Phục Ma Thần Kiếm")--ảnh hưởng phim kiếm hiệp--để tán gẫu cùng các sinh viên đến từ các nước như Mỹ, Canada, Úc, Thụy Điển, vv....
Chơi được mấy ngày thì tôi làm quen được một người tên là Ngân. Có lẽ vì nói chuyện hợp khẩu hay chi đó, mà tôi đã có lòng mến Ngân. Hai đứa chỉ nói chuyện thông thường với nhau, có điều là chúng tôi không hề hỏi chuyện riêng tư của nhau, và không hề hỏi tuổi tác lẫn nhau. Càng nói chuyện thêm thi tôi càng cảm thấy mến mộ Ngân thêm, đến nỗi khi nào không có lên IRC tâm sự với Ngân thì tôi lại nghĩ đến Ngân.
Trong chốc lâu, tôi đã trở thành một anh chàng si, hầu như đã bị ám ảnh bởi một người không hình không bóng này, đến nỗi bài vở bị sao lãng, học điểm bị xuống dốc.
Ngân không bao giờ mở lời nói là thích tôi hay gì cả. Chỉ có mình tôi ngày đêm ôm ấp một hình bóng hư ảo như thế.
Cho đến một hôm, tôi lại lên phòng chát. Như thường lệ Ngân cũng có mặt. Nhưng lần này thì Ngân đang nói chuyện với một vài anh chàng bạn khác, có vẻ như là thân với Ngân lắm. Tôi đoán họ là các "anh chàng" vì họ xưng hô với nhau toàn là mầy, tao, mi, tớ.
Chợt một anh nói:
- Này Ngân, cứ tối ngày ôm cái máy IRC hoài. Bộ không sợ bà xã dẹp đi cái máy vi tính hay sao?
Lại thấy dòng chữ của Ngân hồi đáp:
- Bả đi làm ban ngày đâu có ở nhà, hơi đâu mà lo!
Trời! Ngân của tôi là một đàn ông sao??? Thế là hết. Ngay lúc đó, bao nhiêu hình ảnh trong đầu óc mà tôi đã mường tượng về một người con gái kiều diễm đầy nữ tính tên Ngân, đột nhiên vỡ tan.
Từ đó, cơn sốt ai-a-rờ-si (IRC) của tôi đã dịu đi, và tôi không còn dám bén mảng lên phòng chát nữa...cho tới khi năm cuối của cuộc đời sinh viên của tôi, nhưng đó lại là một câu chuyện cho dịp khác vậy.
Recent Comments