Mọi việc coi như đã dàn xếp xong. Vẫn còn mậy mọ một quyển sách củ mèm, nhưng đã lật qua chương mới của nghề nghiệp...
Từ chối một lời mời với mức lương cao 17% hơn những gì tôi đang hưởng. Chắc tôi đã điên rồi!
Hồi đầu tuần nay, khi đưa yêu cầu 20% để phản bác đề nghị 9% trong thư mời đầu tiên, một chút gì đó trong tôi thầm mong rằng họ sẽ không thỏa thuận, bởi nếu có thì đây quả là thử thách quá lớn cho lòng trung thành của tôi.
Hôm nọ nằm mơ về việc đốt cầu, trong đó nhóm kỹ thuật có anh Cường. Lúc thức dậy tôi thắc mắc--Cường hiện đâu có làm chung công ty với tôi đâu mà lại...Rõ là đầu óc mình lẩm cẩm thật. Nghĩ xong rồi bỏ qua. Sau đó tưởng là chi tiết nhỏ không quan trọng, nên không đề cập trong bài viết kỳ rồi.
Hôm 2 tây vừa rồi, Cường gọi điện hỏi thăm, làm tôi dần hiểu được ý nghĩa của giấc mơ hôm nọ. Bên công ty của anh đang cần tuyển nhân viên.
Hôm qua mới dọ ý cùng một lúc 3 ông sếp (CEO, CFO, và CTO), nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ.
Hmm...Xem chừng ra nếu đi thì là "đốt cầu", còn ở thì coi như ... tự thiêu.
Mấy tuần vừa qua có nhiều sự xáo trộn trên thương trường của Hoa Hỳ. Thị trường Mỹ vừa trải qua một "cơn bão cấp 4" (ngôn từ của tờ Washington Post), chưa từng thấy trong lịch sử kể từ trận Đại Suy Thoái (The Great Depression) của thập niên 1930. Các cơ quan đầu tư khổng lồ của nền kinh tế thị trường như Lehman Brothers, Bear Stearns, Fannie Mae, Freddie Mac hoặc là đã suy sụp hoặc là đang trong cơn hấp hối, Merrill Lynch bị nuốt chửng bởi Bank of America, trong khi AIG đang tung chiêu "cầm nã thủ" của Cái Bang, xách bị xin tiền chính phủ để sinh tồn. Riêng Fannie Mae, đã từng được học giả Jim Collins đề cao là một trong những công ty đã đi từ Từ Tốt Đến Vĩ Đại dưới sự lèo lái của CEO David O. Maxwell vào thập niên 1980. Bài viết bên Bloomberg.com có tiêu đề "thiên tài của nền kinh tế tư bản bại hoại bởi sự điên rồ của nạn cho vay dưới mức lời chỉ định" (Capitalism's Genius Perverted by Subprime Madness).
Hồi xưa tôi có học một khóa về luật thương mại (MTHEL100), nên nay ngứa ngáy, ôn lại và cập nhật thêm ti tí về tình trạng phá sản (bankruptcy) của một doanh thương xem. Khi một công ty cổ phần (publicly traded company) đang trong tình trạng vỡ nợ (insolvent), ban giám đốc bất tín nhiệm, không còn khả năng điều hành nữa, thì tòa án sẽ can thiệp để bổ nhiệm một người tiếp quản (receiver) để phân phối tài sản trước khi giải thể công ty. Công ty nằm trong tình trạng này được gọi là "in receivership" (trong tình trạng tiếp quản). Hồi mới ra trường đi làm, tôi đã được nếm thử cái cảnh của một công ty đang trong tình trạng tiếp quản. Tình trạng conservatorship (bảo tồn)--tương tự nhưng nhẹ hơn receivership--dường như chỉ có trong nền luật pháp của Hoa Kỳ. Tòa án sẽ bổ nhiệm "người bảo tồn" để tạm thời tiếp quản công việc điều hành công ty, với hy vọng phục hồi lại công ty ấy và sau đó trả lại quyền "tự trị" cho công ty. Trong trường hợp của Fannie Mae, chào đời năm 1936 đã là một cơ quan quốc qua, được tư nhân hóa vào năm 1968. Bộ Tài Chính Hoa Kỳ hôm 7 tây vừa rồi đã bổ nhiệm FHFA làm cơ quan tiếp quản.
Có người hô hào cho rằng đây là một đòn lấy từ trang sách của chủ nghĩa xã hội, là phản tư bản. Thật ra nhiều nền kinh tế Tây phương--trong đó có Hoa Kỳ và Canada--từ đầu đã là những nền kinh tế hỗn hợp (mixed economy), pha trộn giữa kinh tế tư bản (kinh tế thị trường--market economy) và kinh tế xã hội (kinh tế trung ương--command economy). Lấy hệ thống trợ cấp xã hội (gọi là welfare hay social assistance) của Canada ra làm thí dụ: những người có công ăn việc làm thì đóng thuế; một phần của tiền thuế ấy được dùng vào việc trợ cấp cho những người không có công ăn việc làm--một hệ thống người khắm khá trợ giúp người khốn đốn. Từ quan điểm ấy, tôi thấy luận điểm của bài bình luận này--Don't Like Bailouts? Consider the Alternatives của Steven Pearlstein--nghe hay hay: việc chính phủ Hoa Kỳ cứu vớt Fannie Mae và Freddie Mac là một chiêu trợ cấp xã hội ở tầm vóc doanh nghiệp (corporate welfare). Đây là việc làm cần thiết, bởi nếu không làm vậy thì không những chỉ có một, hai công ty lớn bị phá sản, nhưng có thể toàn dân, và cả thể giới sẽ gặp nguy.
Nhắc đến việc vay nợ mua nhà, làm tôi nhớ, khoảng 5-6 năm trước đây, tôi có nghe trong cộng đồng người Việt ở đây, người ta hô hào cho nhau--thậm chí các nhân viên địa ốc còn công khai quảng cáo trên báo Việt--cái "mẹo" mua nhà với mức lời thấp và lại được khỏi phải trả tiền "đao" (down payment).
Có lẽ trong nhiều năm tới đây, thiên hạ sẽ vẫn còn oằn oại trong sự khó tin, "làm sao một sự tệ hại to tát như thế có thể xãy ra?"
Dĩ nhiên, sự kiện này sẽ xúc tác cho những chính sách mới trong hệ thống kinh tế Hoa Kỳ để tránh sự tái diễn.
Trong khi đó thì Thủ Tướng Stephen Harper tuần rồi đã tuyên bố: hệ thống tài chánh của Canada vẫn vững mạnh.
Đọc tờ tạp chí Maclean's, số ra ngày 29 tháng 9 năm 2008, vớ được trong quầy tính tiền của Wal-Mart hôm qua, thấy có bài viết, đề nghị rằng có thể đây là cơ hội cho các ngân hàng Canada nới rộng địa bàn hoạt động sang biên giới phương nam.
Thật ra cũng không căng thẳng gì mấy, bởi không phải là lần đầu tiên.
Bà cụ giận tam đệ, giận lan ra cả đám, bỏ nhà đi biệt tăm từ Chúa Nhật, chiều hôm qua thì đã về, bảo rằng đã nằm bệnh viện mấy hôm nay, chiều đến đã nhờ bà bạn vào bệnh viện đưa về nhà tôi. Trời! Con cái đã chết hết, hay đang sống khốn nạn đến vậy sao, mà không nhờ được đến thằng nào, lại phải đi nhờ cậy người dưng? Làm đám con nhô nháo không biết đường đâu mà tìm.
Làm sao nói được cho bà hiểu là bỏ đi như vậy vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, mà còn gây tổn thương thêm cho chính mình và những người thương mình, mà không biết. Có thể bà vẫn không còn biết cách nào hơn.
Tối qua đưa bà về nhà bên ấy, nói chuyện với tam đệ một hồi. Mọi sự xem chừng như tạm thời ổn.
Có một số sự việc, người ta không nói không có nghĩa là họ không biết, nhưng vì thì thời chưa thích hợp để nói đấy thôi. Vậy khi nào sẽ thích hợp? Chỉ cầu mong và trông cậy vào sự soi sáng của Chúa Thánh Thần, cho cả đôi bên.
Hừm. Hết Hè, đang chuyển sang Thu (sẽ chính thức bắt đầu tại miền đông Bắc Mỹ vào ngày 23 tháng 9, 2008), trời bắt đầu lành lạnh, nên mình diện cớ để lười, định nghỉ đi xe đạp. Tuần này xách xe hơi đi làm được 1 tuần. Sáng nay ngủ dậy thì nghe tin, giá xăng tăng vọt 13¢/lít qua đêm, trở lại tình trạng gần đến $1.40/lít. Coi bộ phải cưỡi "ngựa hai bàn đạp" thêm một thời gian nữa, để trả đũa bọn vua dầu hỏa bóc lột người đi xe máy. Coi ai sẽ bị thiệt thòi thì biết!
Cuối tuần qua bị cái chứng dị ứng hành, thậm chí gần đến độ cảm sốt, sáng tối đều hắt-xì liên miên. Đến Chúa Nhật thì bị hạ đo giường suốt buổi chiều. Nếu tôi nhớ không lầm thì từ đó tới giờ chưa từng bị nặng đến độ này.
Gần đây ngoài việc đạp xe đạp, tôi đã lười tập thể dục (bỏ tập tạ lẫn tập võ). Có thể đây là nguyên do khiến cơ thể yếu sự đề kháng. Giờ chớm bệnh mới thử vận công, điều tức, thấy chẳng còn mấy sức lực. Thi triển thử ba chiêu thức của Cung Tự Phục Hổ Quyền thì đã thở như bò, bèn phải ngồi xuống nghỉ thôi.
Cũng có thể ở nhà đang bắt đầu có bụi nhiều, bởi sáng nay ráng lết xác vào công ty, ngồi làm một hồi thấy người khỏe hẳn ra. Chắc đã đến lúc phải phát động chiến dịch "tảo thanh bụi" (operation "enduring freedust") cho tư gia. Chứ hút bụi thường hàng tuần thôi vẫn chưa đủ. Cần phải:
lau chùi các ống dẫn hơi lạnh,
rửa lượt bụi cho máy điều hòa,
nghiên cứu và đầu tư cho một cái máy thanh lọc không khí (air purifier).
Đêm qua hiếm mơ về cô bạn xưa. Hai đứa đang chung sống dưới quê Gò Công. Một hôm tôi đi công tác ở Sàigòn về thì thấy anh chàng hàng xóm ở xóm trên--người tình xưa của cô nàng--xuống chơi, thấy cô ta đang ân cần chăm sóc cho anh chàng. Tôi liền giở thái độ hằn học, đoạn tuyệt với cô nàng ngay từ đấy.
Thức giấc, ngẫm lại, thấy tội nghiệp cho cô nàng, dù gì cũng không đáng bị đối xử như thế bởi một thằng ghen tuông bóng gió. Thật, trong giấc mơ dường như tôi hay hành động theo bản năng (instinct) và thiếu sự kiểm soát của lý trí (reason), bởi ngoài đời có lẽ tôi sẽ xử sự khác. Nhớ có lần tình cờ rón rén đến sau cửa phòng, định "hù" cô nàng một cái, nhưng rồi nghe cô ta đang cười nói trên điện thoại với một anh chàng nào, tôi bèn rón rén rút lui về phòng mình. Lại có lần muội muội tôi gọi báo, rằng tình cờ thấy cô ta đang cặp kè với một anh nào trong Yorkdale, tôi cũng bảo em tôi, cứ để họ tự nhiên, đừng đá động đến họ. Về nhà, tôi cũng đã không hề nhắc đến chuyện ấy với cô ta.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng với phụ thân và mẫu thân ở một quán bánh cuốn trên đường St. Clair--quán này từ trước tới nay phụ thân tôi và tôi thường hay ghé qua bởi có món bún măng vịt khá ngon. Hôm nay quán hơi đông, hết chỗ ngồi, chị chạy bàn mặt chầm dầm (chắc bị chủ "đì" làm quá chăng), để tụi tôi đứng tại cửa chờ. Tôi thấy có một bàn khách vừa ra đi, chị ta chưa kịp dọn, bèn săn tay áo nhào vào gom góp mấy tô chén dơ, mấy mảnh giấy vụn, chồng lại rồi đem thẳng ra sau bếp, lên tiếng "làm ơn cho gởi dùm cô ơi". Vài người đang ngồi ăn nhìn tôi cười cười. Chị hầu bàn vẫn cái mặt chầm dầm. Có một cô khách khác vừa bước vào. Chị hầu bàn đem thực đơn và nước uống cho cô ta. Bọn tôi ghi giấy gọi món ăn xong, thấy chị vẫn còn bận, tôi bèn đem giấy "nộp" thẳng với bà chủ nơi quầy tính tiền, cũng là nơi bếp nấu. Dăm phút sau, thấy chị bưng thức ăn lên cho cô vào sau. Tôi khẽ chua, giọng đủ to cho bà chủ nghe, "ở đây tới trước, ăn sau". Chắc từ nay không ghé quán này nữa.
Ăn sáng xong đi Centre Island chơi với mẫu thân--bởi nhị đệ mấy hôm trước có mua cho hai cái vé, mua qua công ty nó cho nên được hạ giá. Tưởng là vé vô cửa, té ra là vé chơi trò chơi. Ba cái này mấy đứa nhóc con nó chơi chứ già cả ai mà chơi được. Chờ sắp hàng đông nghèn nghẹt, chỉ vào đi rong, trải chiếu ăn đồ ăn rồi nằm ì ra nghỉ mát, xong rồi về.
Tối trên đường về, gọi điện cho phụ thân mời ông xuống nhậu. Một giờ sau, gặp ông từ nơi siêu thị chạy ra, gọi ông ngừng lại, hỏi:
- Ba đi đâu vậy?
- Thì mầy rủ tao xuống nhậu....???
- (im)
Bó tay cho tên Độc Cô Lãng Trí Khách.
Trưa thứ Hai, bà cụ xuống nhà chơi, thử thâu cho ca sĩ Phương Thảo Ngọc mấy bài hát:
...sau hai tháng đi xe đạp:
bị nắng ăn. Cool!
Hai vệt trắng là vết tích của hai sợi dây của miếng mướp bọc cùi chỏ.
Hôm nay chạy ngang cầu Humber trên đường Queensway, cao hứng ngừng lại chụp một tấm:
Những cảnh như thế này thường làm cho tôi nhớ quê xưa. Dĩ nhiên "quê xưa" bây giờ chỉ còn--và sẽ mãi--tồn tại trong ký ức tôi, bởi cảnh tượng ngoài đời giờ đã thay đổi đi nhiều.
Đang còn điện đàm với khách hàng từ 14h00, đói đến lạnh tay. Nhân lúc nó bận mình nhảy qua đây ghi mấy dòng. Hơi hối hận đã không đi ăn trưa trước khi lao đầu vào cuộc gọi này.
Kỳ thật, mỗi lần đói bụng là hai bàn tay tôi lạnh buốt lên thế này.
Đêm qua mơ ngồ ngộ. Giờ chỉ còn nhớ mơ hồ, nhưng đại ý là, bị ông sếp CTO cũ của tôi gọi cả lũ vào phòng họp lớn, mắng cho một trận, xong thì bảo: "thế đó, tụi bây đứa nào không ưng ý thì có thể tự động nghỉ việc". Rồi thì ông đi ra, trở về văn phòng ông. Còn lại mấy đứa đứng láo nháo, xôn xao. Tôi thì tức quá--mình nai lưng làm bao nhiêu việc vậy, mà hắn lại còn mắng chê--lập tức cuốn gói đi một mạch không ngoảnh mặt, không từ giả.
Giật mình tỉnh giấc, thấy thỉnh thoảng đầu óc mình sao mơ ngu thật. Thứ nhất, tôi quen ông sếp tôi hơn chục năm nay, trong khoảng thời gian ấy, ông đã từng chỉ trích tôi thẳng thừng trước mặt các toán viên khác nhiều lần, nhưng không bao giờ thẳng thừng đến mức độ như trên. Thứ hai, cho dù là có, lời nói ấy hướng về cả nhóm chứ đâu phải cá nhân mình đâu mà mình bức xúc đến vậy? Thứ ba, dù sao đi nữa, phản ứng cái kiểu "đốt cầu" (burn bridges) như vậy là hạ sách.
Có lẽ đây là phản ảnh phần nào về sự bất mãn của tôi đối với những nỗ lực của chính mình.
Không chủ ý tìm, nhưng mò đâu ra được phần mềm hòa âm tên Audacity. Xài thử xem. Tải điệu nhạc (dạng mp3) từ trên mạng về, thâu chêm lời vào, cắt xén, chỉnh đốn cho đúng nhịp. Lần đầu chưa biết điều chỉnh míc nên hơi bị ồn:
Để giới thiệu cho nhị đệ dùng thử xem. Nó giỏi mậy mọ ba cái thứ này hơn tôi.
Cập nhật 2008-08-24 23:10:
Đã chỉnh được mức độ tạm ổn, giảm thiểu tiếng ồn:
Âm lượng của micrô trên âm-ly1: 8/31
... trên máy vi tính (Volume Control settings): 1.5/7
... trên Audacity: 0.1/1.0
--- 1đúng ra là cái máy hát đĩa LD hiệu Pioneer CLD-V720 đời 1991, nơi cắm mic, phụ thân tôi đã cho mấy năm trước. Từ máy Pioneer lấy audio out nối vào lỗ mic của máy vi tính.
Chiều hôm qua do cao hứng (cũng có thể nói là do lương tâm gợi nhắc), đi làm về nhà, rửa mặt lau mồ hồi xong thì liền lôi lò nướng thịt (barbecue) ra, nướng một mớ đùi gà, sường heo, và bắp.
Xong, lấy điện thoại gọi cho cô em:
- Hello?
- Hey, come down for some BBQ.
- Can my friend come?
- Sure
- My car's making weird noises
- Come down, I'll take a look at it for you.
- Alright, we'll be there.
Một giờ sau, hai cô nàng đến. Mấy anh em cùng thịt một chầu xong, tôi ra mở đầu xe xem, thấy nhớt trợ lực tay lái (power steering fluid) hơi bị cạn, bèn móc điện thoại, định gọi nhắn tin cho phụ thân tôi sáng mai xem lại. Hì hì....tôi đâu phải là thợ sửa xe đâu mà mò. Vả lại, giờ đó Canadian Tire cũng đã đóng cửa, muốn chạy mua nhớt về châm cũng không được. Phụ thân tôi làm đêm, máy không có hệ thống nhắn tin. Thường thì khi ra về thì ông gọi lại. Nhưng lần này, đến giờ ông nghỉ việc mà không thấy ông gọi lại.
Sáng nay gọi lại cô em, hỏi có báo cho phụ thân không. Cô nàng trả lời, không, đã đem xe thẳng đến tiệm. Thì ra bộ thắng bị mòn, phải thay, tốn $100 một bên.
Cô bé này có tính tự lập. Chẳng uổng công phụ thân thương nó nhất.
Nhớ tôi lúc xưa ở độ tuổi đôi mươi như nó, việc nhỏ gì cũng vẫn còn nhờ phụ thân làm. Thậm chí đi khám bệnh ông cũng phải đi theo. Ông sợ tôi nói tiếng Việt không rành--mà hồi đó đúng là nói không rành thật. Đến nỗi cha tôi buộc phải phán cho một câu: Mầy điệu này mà ra ngoài đời, không biết làm sao mầy sống nổi.
Recent Comments