Đêm nay thức khuya để hoàn thành dự án để ông sếp ngày mai đê-mồ cho khách--một bộ giáo dục bên Connecticut. Cái tiểu ứng dụng web (ASP.NET) này, tôi xây dựng trên cơ sở patterns & practices Web Client Software Factory. Bắt đầu nghi ngờ ở cái gọi là "patterns & practices" của bác M$. Đầy dẫy những sự rườm rà ở các tầng lớp (presentation layer, data layer, và business layer). Chỉ thêm có một mục dữ kiện thôi mà phải đổi mã ở ba, bốn nơi.
Đang đói bụng, tạm ngưng, làm một tô mì Kim Chi lót dạ cái đã.
--- Cập nhật 17:06:
Đe-mồ khá thành công. Giờ chạy về nhà ngủ bù đây.
Công nhận nhị đệ của tôi nó có tài thuyết phục. Tôi dùng Yahoo Messenger mấy năm nay mà không làm được gì. Nó mới mon men lên đó có hai tuần, đã thỉnh được hai vị thuộc dạng gần như "thất thập cổ lai hy" là phụ thân tôi và ngũ cô tôi, cùng làm một chầu đàm thọai 4 chiều (voice conference) hồi tối hôm qua. Thật là một kỷ lục đáng ghi chép.
Hay thay, dường như đôi khi câu giải đáp cho vấn đề nó lai vãng quanh đây mà mình không hề lưu ý. Hai ngày nay tôi đang vò đầu tìm giải pháp cho vấn đề tương tác (interoperability) giữa công nghệ WPF và VB6. Nghiên cứu dưới hai ngày cho thấy dường như câu trả lời cho vấn đề "làm sao ứng dụng một thành phần điều khiển (user control) của WPF trên một mẫu đơn (form) của VB6?" là: vô phương.
Sáng nay lướt qua những blog chuyên ngành, tình cờ được nhắc lại câu này:
Mọi nan đề trong phần mềm đều có thể được giải quyết bằng cách thêm vào nó một tầng lớp gián tiếp.
(Any software problem can be solved by adding another layer of indirection. Except, of course, the problem of too much indirection.)
- Steve Bellovin của AT&T Labs
Vậy, thay vì đi đường VB6->WPF, tôi có thể dùng VB6->WinForms->WPF. Nhịp cầu VB6->WinForms thì tôi đã bắt hồi năm 2006. Và còn WPF->WinForms thì rất đơn giản.
Lưu ý: gián tiếp hóa (indirection) không đồng nghĩa với trừu tượng hóa (abstraction).
Tôi đã để đồng hồ báo thức 4h30, nhưng đã ngủ thẳng cẳng tới 7h00 mới dậy, làm trễ chuyến bay 7h30 bay trực tiếp tới Phoenix.
Sau 10 năm làm việc, đi công tác bao nhiêu lần. Nhận thấy trong phi vụ, mình vẫn còn được sự "may mắn" không kém thuở ban đầu. Có khác chăng là phản ứng của tôi khi vấp phải những trường hợp này: tôi không còn hốt hoảng, hoang mang như xưa nữa. Mấy bác chuyên quản lý dự án (project manager) có một câu để ứng xử cho những trường hợp này: "It is what it is!". Sự việc đã là như vậy. Có hốt hoảng, hoang mang, cũng chẳng giúp được gì.
12h35 giờ địa phương.
Đang ngồi tại phi trường McCarran, chờ chuyến bay về TO. Lại bắt được sóng wifi miễn phí. Wow! 2/3 không phải tệ. Mạng wifi ở đây xem chừng nhanh hơn tôi từng nhớ.
Chuyến bay từ Phoenix tới Las Vegas chỉ mất khoảng 35'. Vừa chui ra khỏi phi cơ, ngay trong khuông viên cổng máy bay, biểu tượng thủ đô cờ bạc của thế giới đã ập ngay vào mắt tôi:
Mới vừa nghe cô nhân viên thông báo trên máy phóng thanh: máy bay bị đình trễ, nghĩa là sẽ cất cánh trễ hơn dự tính khoảng 30'.
Bây giờ là 8h55 giờ địa phương. Tôi đang ngồi tại cổng B6 ở phi trường Sky Harbor, Phoenix (phi-níx), chờ chuyến bay 10h00 về Toronto, chuyển tiếp qua Las Vagas, dùng mạng wifi của phi trường. Phi trường Phoenix (phi-níc) Sky Harbor có wifi miễn phí. Thật hiếm! Thời buổi này, dường như mấy mạng wifi ở phi trường nào cũng phải bắt đóng tiền ($7.95/ngày) để nối mạng. Lúc nãy tôi mới đứng lọ mọ trước mấy cái màn hình, tra xét cổng khởi hành cho chuyến bay, có một cô nhân viên tươi cười đến hỏi "cậu cần giúp gì không?" Trước, đó khi đi trên xe buýt, từ chỗ trả xe mướn, vào phi trường, thấy tivi hô hào khẩu hiệu, "America's friendliest airport". Giờ thấy họ không nói ngoa.
Lẽ ra đã về hồi hôm qua, nhưng làm đe-mồ hơi quá giờ, đến quầy lấy phiếu máy bay cho chuyến 15h12 thì đã trễ 10'. Ai biết họ đã có nhu cầu check-in trước 60' từ hồi nào. Tôi đến 50' trước giờ bay. Thế là họ không cho vào. Đành ngủ lại đây thêm một đêm. Mướn xe (có GPS, thêm $13.95/ngày), định nhân cơ hội đi đâu xem thắng cảnh thiên nhiên. Grand Canyon thì quá xa. Ăn chiều xong thì đã hơn 18h30. Tính làm một chuyến lên Flagstaff xem hố thiên thạch--hơn 2h lái xe. Đi được nữa đường thì thấy oải. Bụng bảo dạ, nếu tới nơi mà lả mệt, lái về không nổi thì là nguy. Bèn quay xe trở lại, về khách sạn lúc 21h20, nghỉ thôi.
Tối nay vừa đàm thoại với Ngũ Cô bên VN, trên YM. Bà cô tôi dạo này quá tân tiến; ngược lại dạo này tôi tụt hậu, lâu rồi không chát-chít gì nữa. Chắc cũng hơn hai năm rồi không nói chuyện, nên bà kể chuyện tràn lan đại hải. Được bà bỗ sung cho mấy chi tiết:
Tôi nhắc chuyện sợ ma, bà vở lẽ, bảo: ờ, tao tưởng hồi đó mầy thương tao, sợ tao ngồi may một mình buồn nên chưa chịu đi ngủ. Té ra là mầy sợ ma hả?
Về chuyện của Ông cố tử thương do phụ thân tôi kể, bà đính chính rằng, đấy là Ông Ngoại của Bà Nội tôi, tức là Ông Cố của Ba tôi và là Ông Sơ của tôi. Lần đó Ông bị bắn bị thương thôi, chứ không đến nổi tử vong.
Được biết, bà cũng đã thâu âm một loại bài hát--thì ra là gia đình có máu nghệ sĩ . Tôi đã bảo Vĩnh Ân đăng lên đây:
bị nắng ăn. Cool!
Hai vệt trắng là vết tích của hai sợi dây của miếng mướp bọc cùi chỏ.
Hôm nay chạy ngang cầu Humber trên đường Queensway, cao hứng ngừng lại chụp một tấm:
Những cảnh như thế này thường làm cho tôi nhớ quê xưa. Dĩ nhiên "quê xưa" bây giờ chỉ còn--và sẽ mãi--tồn tại trong ký ức tôi, bởi cảnh tượng ngoài đời giờ đã thay đổi đi nhiều.
Hôm nay lại đạp trong mưa--vừa ra khỏi nhà là trời bắt đầu mưa. Lần này mưa nặng hạt hơn lần trước một tí, nhưng không đến nỗi mưa như trút nước. Vào tới công ty thì áo mưa sũng nước. Tôi cứ để áo mão y nguyên, dẫn xe lên văn phòng, đám nhân viên thấy, cười, bảo là tôi khùng ("you're crazy!")--trời này mà đi xe đạp.
Toàn thân không sao, nhưng cánh tay (áo dài tay) và đôi giày ướt hết. Chắc phải nghiên cứu "giải pháp đi mưa"...
(cần) bao bọc giày: không biết có dùng được mấy cái mũ ny-lông (shower caps) mà mấy cô hay đội khi tắm không nhỉ. Hôm nào ghé tiệm Một Đồng xem thử.
(có thì tốt) áo mưa đạp xe đạp (bicyclist's rain cape)--áo mưa đi bộ mà tôi đang dùng, nó cứ phất pha phất phới, không che được hết người khi ngồi xe đạp.
Suy đi nghĩ lại, nhận thấy nếu mưa cỡ này thì còn đi được, chứ còn nếu mưa kiểu như trút nước thì chắc tôi sẽ không dám ngoan cố đương đầu. Ngại không phải ở sức chịu đựng của mình, nhưng ngại dân chạy xe hơi, trời mù mờ nó không thấy mình, sấn cho một phát là oan mạng.
Biết trước sau gì rồi cũng bị thôi. Sáng nay ra khỏi nhà khoảng 10' là gặp mưa, lâm râm thôi, không lớn, đủ để ướt áo.
Ngừng xe lại, tôi lấy áo mưa đã thủ sẵn trong ba lô ra, mang ba lô vào, tròng áo vào (phủ luôn túi ba lô), đội mũ vào, rồi đạp tiếp. Đến công ty trời vẫn còn lăm răm.
Tóm tắc cho tuần thứ nhất...Lộ trình đã ấn định hôm trước chỉ dùng qua một lần trong chuyến đi đầu tiên. Bận về, mình đã thay đổi "chiến thuật", chạy dọc theo bờ hồ Lake Ontario, hơi xa hơn nhưng "mát mẻ" hơn nhiều:
Evans -> Royal York (L) -> Manitoba -> Park Lawn -> Waterfront Bike Trail,
qua cầu Humber River Bridge:
...tới Ellis (L).
Thứ Tư tuần rồi đã mua thay cái yên xe:
Chạy thấy khá êm ái, không còn ... ê mông, như mấy hôm trước nữa.
Thứ Sáu rồi trên đường về, tôi cao hứng ngu, định thử xem cái "giàn nhún" mới này êm tới cỡ nào, bèn đạp thẳng qua một "ổ gà" rộng cỡ một gang tay. Dằn một cái khá mạnh mà thấy bàn tọa vẫn ổn, tôi bèn tặc lưỡi đắc ý, cái yên $20 cũng đáng đồng tiền lắm đây. Chạy được 20m nữa, cảm giác xe hơi nặng đạp khác thường, nhìn xuống bánh xe thì thấy...xẹp lép. Cú dằn vừa rồi đã làm bể cái ruột xe phía sau (tuần trước chỉ thay ruột trước). Đành dắt bộ thôi! May là đã về gần tới, chỉ cách nhà 15' đi bộ. Về nhà cất xe xong, cuốc bộ ra CanTire mua ruột mới (~$9) về thay luôn:
Tuần rồi, ông sếp CTO củ của tôi, thấy tôi vừa lên tới văn phòng, trên người còn mang "áo giáp" đi xe đạp, nói
- Ồ, dạo này chú mầy cưỡi xe đạp đi làm à? Nếu tôi là chú thì tôi sẽ không đậu xe phía ngoài trước công ty đâu. Tôi đã từng bị mất cắp đấy!
Ông ta có chiếc xe leo núi (mountain bike) khá xịn, lúc trước cũng đạp đi làm, nhưng nay thì đã thôi.
Tôi gượng cười, đáp:
- Chiếc xe của tôi đã gần 20 năm tuổi, đứa nào muốn lấy gì thì tôi xin mời, cứ tuỳ tiện.
Ông tiếp:
- Chú mầy muốn có xe mới không, tôi cho. Tôi có hai chiếc lận.
Tôi lại cười:
- Thôi, cám ơn. Tôi chạy chiếc này cũng ổn.
Không biết có nên nghĩ lại đề nghị của ông ta không đây.
Sáng ra chạy mua cặp thắng xe đạp ($12) về thay. Lớn quá! Chạy trở ra trả lại, đổi cặp nhỏ hơn (61-79mm, $10). Vừa! Hì hục căng dây thắng và siết chặt ốc. Xong. Vọt!
45 phút và ~$130 (tổng số chi cho việc tu sửa chiếc xe) sau, đến công ty, mồ hôi nhuể nhại.
Àhem...LS đây là "Lực Sĩ", không phải "Luật Sư". Tuần vừa rồi vào Wô-Mạc thấy cái máy tập tạ này xem cũng hấp dẫn, bèn tha về. Đúng thật là "tha", bởi một mình rinh cái đống sắt 220+ lbs này lên cầu thang và vào nhà quả là một công trình. Tối qua hì hục ráp ở dưới tầng hầm, đã sắp xong, chỉ chưa căng dây cáp. Tối nay về làm tiếp. Để xem mộng làm lực sĩ lần này của mình có thành hồn gì không đây.
Mấy năm trước một tuần còn tập 2-3 lần tại phòng thể dục ở lầu dưới của công ty. Nhưng nay thì làm biếng đi.
Hồi năm 2000, tôi có gia nhập một câu lạc bộ thể hình (?), nhưng đã ngưng đi, sau một năm. Tôi không dễ gì tiếc tiền, nhưng đây thật là một sự lãng phí tiền bạc làm tôi tiếc không ít, bởi trong lúc đó sự bận rộn của nhiều việc làm tôi chẳng có thời gian để đi tập tành ba cái thứ này, chỉ đăng ký để cho mỗi tháng nó rút tiền mà chẳng dùng đến phòng tập được bao nhiêu.
Recent Comments