Entries tagged as sức khỏe
Wednesday, August 6. 2008
CDKHôm nay nghỉ làm một ngày để đi khám bệnh. Bà bác sĩ gia đình chẩn bệnh xong, tuyên bố: "chỉ là dị ứng theo mùa thôi, muốn uống thuốc advil cũng được, không uống thì từ từ cũng hết thôi". Lời bà làm tôi nhớ lời nói để đời tương tự mà bà đã thốt ra với tôi khoảng mười năm về trước (~1997) khi phụ thân tôi chở tôi đi khám bệnh bởi chứng cảm lạnh mùa đông: "Mình có tiền thì ngã bệnh tí xíu thì mình chạy đi mua thuốc uống, còn người ta nghèo không có tiền thì không uống thuốc rồi từ từ cũng hết bệnh thôi". Đại ý là vậy, tôi không nhớ lời chính xác.
Lời bà nói rất có lý, bởi ở đây đi khám bệnh miễn phí (chính phủ bao), còn mua thuốc thì có bảo hiểm y tế của công ty bao, cho nên dại gì lại không mua. Vì vậy đôi khi người ta có phần lạm dụng hệ thống đôi chút, chảy máu mũi tí xíu là đi khám bác sĩ. Riêng tôi, vì lời nói đơn sơ ấy mà từ đó tôi không đi khám bác sĩ nữa...mãi cho tới 2005.
Hôm nay, một lần nữa tôi nhận thấy sự vô ích của việc đi khám bác sĩ gia đình. Đếch thèm uống át-viêu át-viếc gì cả, về nhà rót đầy hai ly rượu nho ra nốc cạn--đây sẽ là thuốc trị cảm của tôi. Ngày mai nếu trong người có phấn chấn trở lại thì xách xe đạp đạp đi làm tiếp, không phấn chấn thì lái xe hơi đi làm, còn nếu liệt giường luôn thì nằm nhà nghỉ tiếp.
Tuesday, August 5. 2008
CDKHình như chu kỳ hằng năm là phải bị một lần hay sao ấy.
Chúa Nhật rồi ra tưới cây giữa trưa trời nắng, không thấy gì.
Thứ hai hôm qua nghỉ lễ ở nhà tịnh dưỡng (lễ Công Dân--Civic Day), tới chiều thì thấy hơi đau cái lưng, cảm giác được chút sút giảm của sức lực. Thân già này quả là yếu đuối. Hổ thẹn, hổ thẹn. Sáng nay định không đi làm, nhưng sợ "nhàn cứ vi bất thiện" nên bèn lấy xe hơi đi.
Sunday, December 16. 2007
CDKGhét nhất là tình trạng này: vận công điều tức mà không thể được, cảm giác sức lực đà tiêu tan đâu hết. Không đến nỗi phải liệt giường nhưng không có ý chí để làm việc gì đáng kể.
Hôm qua và hôm nay, thành phố đắm chìm trong cơn bão tuyết lớn. Càng không muốn bước chân ra ngoài.
Tối nay hệ thống mạng của công ty xem chừng có vấn đề (có lẽ do cơn bão đánh ngã cột điện), không thể bắt mạch vào máy của công ty để làm việc. Đành trùm mền Xưng Tội tiếp vậy. Hy vọng công lực sẽ kịp thời hồi phục để ngày mai tiếp tục..."cày".
Monday, May 21. 2007
CDKXem chừng thói củ chưa chừa: ngày thường không gì, chờ đến ba ngày nghỉ lễ Victoria Day thì trúng cảm. Bệnh hoạn kiểu này thì lợi cho thằng chủ quá. Nhưng phen này không phải tại bị thằng chả "đì" nên không trách được. Hôm thứ bảy ra sau nhà cắt cỏ làm vườn, bị cảm nắng nhẹ thôi. Tuy vậy nhưng cũng phải bãi bỏ chuyến đi họp mặt với gia đình nhị đệ (bọn nó tổ chức BBQ mừng kỷ niệm 10 năm gì gì đó). Đại ca xin lỗi cùng vợ chồng chú mầy nhé. Muốn đi lắm, nhưng cứ hắt hơi ách-xì miếc, ngại sẽ làm lây nhiễm cho tụi bây đấy thôi.
Monday, January 1. 2007
CDKVừa hồ hỡi đón giao thừa 2007--như năm ngoái--bằng cách ngồi ở nhà bật tivi lên xem người ta dầm mưa, thở ra khói, đứng nhố nháo ngoài Nathan Phillips Square (Toronto) và Time Square (New York) cùng một lúc (tivi có PiP). Cũng cùng với mọi người đếm xuống từ 10 tới 1 giây cuối cùng của năm 2006, rồi một mình la hét rùm trời nhà, "Happy New Year!!!! Whooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!". Rồi thì họa theo cô ca sĩ xướng ca bài Auld Lang Syne, cô ta hát lời Anh, mình hét lời Việt:
Ò e, Rô Be đánh đu,
Tặc Răn nhảy dù,
Sạc Lô bắn súng,
Chết cha, con ma nào đây,
Làm tui hết hồn,
Thằn lằn cụt đuôi.
Hì. Nhớ thời nhỏ, 6-7 tuổi gì đó, khi tết đến, được Bà Nội dắt lên Sài Gòn chơi, nghe mấy đứa nhóc hàng xóm hát bậy bài này, vậy mà cũng bị nhồi sọ, nhớ mấy lời tầm phào vậy.
Đã dự định sẽ lên thăm nhị đệ, cùng đón giao thừa với gia đình nó, nhưng rồi lại bị mắc cái cảm cúm, nằm liệt mấy ngày nay, đi không nổi nữa.
May có phụ thân và tam muội xuống thăm hồi trưa, mua 3 tô phở nóng, ba cha con cùng ngồi ăn ngon lành. Xong, hai anh em cùng xem cuốn phim X-Men: The Last Stand (2006), trong khi phụ thân lấy đờn vọng cổ ra tằng tăng. Rồi thì mọi người về hết, mình leo lên giường đánh một giấc, tới 22h00 thì bò xuống lầu mở tivi lên xem chương trình đón năm mới trên CityTV và Fox/29.
Coi như năm 2006, một năm nhiều sầu muộn, cuối cùng đã kết thúc với một vài điểm khả quan. Hy vọng 2007 sẽ đem lại nhiều ánh sáng hơn nữa, tùy theo Ơn Trên khoan hồng.
Tuesday, November 22. 2005
ThanhHaiĐêm qua đang ngủ sao tự nhiên lên cơn sốt, run bần bật. Lồm cồm bò dậy tròng thêm cái áo nĩ cùng một đôi vớ dầy cộm, xong mới thấy đỡ lạnh. Sáng ra, thiếu điều dậy muốn không nỗi. Ráng bò qua phòng làm việc, lên máy gõ gấp mấy dòng email báo cho hai ông sếp hôm nay mình sẽ không vào công ty, xong bò lại lên giường, trùm mền làm thêm một giấc luôn tới 19h00.
Cơn tuyết thứ sáu tuần rồi cũng đâu lạnh lắm, và nhiệt độ thấp nhất chỉ xuống -3C, lẽ ra đâu nhằm nhò gì đối với xứ này. Nhưng chẵng hiểu sao tôi lại bị nó đánh gục. Ông cụ thân phụ của tôi mấy hôm trước ghé thăm, đã bảo tôi nên đi chích ngừa cảm cúm (chỉnh phủ Canada đài thọ, chích miễn phí). Tôi lại lờ đi, bảo không cần. hihi .... Ỷ Y ta đây mạnh như trâu (và ngu như bò), mấy năm trước đã cần chích đâu, năm nay lại chích biết đâu bị dị ứng thuốc làm bệnh thêm nữa không chừng.
Chắc tại gần đây công việc quá bề bộn, quá mệt mỏi, tinh thần lại căng thẳng, mà lại thiếu ngủ, cho nên lực lượng đề kháng bị chểnh mảng, Đại Tướng Bạch Cầu bị suy nhược không còn sức phòng chống cho nên Đại Vương Siêu Vi Khuẩn Cúm mới được thời hoành hành. Nhưng mà vậy đó, đầu mùa thì sụt sùi tí vậy. Nhưng ngủ một giấc dài thì lại xong chuyện. Qua trận này, cho Đại Tướng Bạch Cầu của lão phu kịp thời chỉnh đốn lại quân lực, thích nghi với chiến trường...lạnh...xong, phần còn lại trong mùa, đố cha nhà ngươi làm gì được lão phu nữa, cho biết tay.
|
Recent Comments