Mệt mỏi thật. Sáng dậy mà chẵng muốn bước xuống giường tí nào.
Công việc dồn dập quá, rồi lại còn những chuyện khác. Mức xì-trét đã lên cao gần tới suy sụp.
Đó giờ rất yêu nghề mà nay lại ngao ngán vào công ty thì thật là có vấn đề.
Trong lúc nhiều công việc thế này mà mình nghỉ chắc tụi nó càng bơ vơ. Nhưng sợ miễn cưỡng sẽ có hại cho lâu dài mà lại không đạt được năng suất như ý.
Thôi, mình hiểu mình nhất. Đến lúc mình phải tự trị liệu cho chính mình. Nghỉ thêm một ngày để lấy lại thăng bằng.
Mẹ tôi. Từ nhỏ tôi không được sống gần mẹ tôi. Bà đi buôn bán nơi phương xa trong khi Ba tôi đi "học tập cải tạo". Tôi sống với Bà Nội tôi. Bà tôi lo cho tôi ăn học, cưng tôi lắm, nên cũng đã bù được phần nào cái lẻ loi phải xa cha lẫn mẹ.
Dòng đời éo le, khi Ba tôi về thì niềm mơ ước, cảnh gia đình đoàn tụ như tôi đã từng đọc trong sách lớp 3--tôi vụt chạy ra đón Ba, nhảy tót ôm vai mừng Ba đã về, trong lúc Mẹ bồng em ra trước sân nhà chờ đợi--đã không được thành hiện thực.
Vì tạo dựng tương lai cho tôi, Ba dẫn tôi mạo hiểm ra nước ngoài. Năm đầu Ba "cày kéo" thật vất vả lo cho tôi ăn học. Tôi cố tiện tặn, chú tâm vào việc học, không chơi bời, để Ba đỡ gánh nặng. Nhớ có lần Ba dẫn tôi đi xin tiền trợ cấp vé xe buýt cho tôi đi học, bị nhân viên từ chối vì không hội đủ điều kiện, nhìn nỗi thất vọng tràn trề trên mặt tôi chắc Ba đã không khỏi xót xa. Ba tôi an ủi: "Thôi con đừng lo. Để Ba cho con thêm tiền mỗi tuần để đi xe buýt." Mấy tháng sau, Ba tôi tìm mướn nhà gần trường tôi. Tôi chỉ cần đi bộ 5' là đến lớp.
Ba tôi đi bước thứ hai.
Chung chung, Dì tôi chăm sóc cho tôi khá tốt, nhưng cảnh mẹ ghẻ con chồng làm sao không khỏi chỗ bất hòa đồng. Ba tôi thương tôi lắm, nhưng trong những lúc này, tôi ước ao nếu có Mẹ tôi bên cạnh thì hay biết bao. Không biết Mẹ có linh cảm được rằng, mình đang cảm thấy côi cút lắm hay không?
Mẹ tôi sang.
Lúc đầu tôi chẳng muốn nhìn lại bà, vì tôi hận bà đã bỏ bê tôi. Nhưng rồi thì em tôi (nó đã sống với Mẹ từ nhỏ), rồi cả Ba tôi can thiệp, khuyên nhủ, nên kết cuộc hai mẹ con tôi ôm nhau khóc sướt mướt.
Mẹ tôi ở với em tôi. Khi Mẹ giận vợ chồng tụi nó, bà bệnh nằm gường ai khuyên ăn cũng không chịu ăn. Tôi lên thăm, ghé Swiss Chalet mua hộp súp nóng lên thổi đút cho Mẹ thì Mẹ ăn liền. Khi khác nghe người báo tin Mẹ trở bệnh phải đưa đi nhập viện, tôi đang làm việc, vội bỏ hết tất cả, xách xe vọt ngay vào bệnh viện xem thực hư. Đêm hôm đó tôi ngồi ghế bên cạnh giường bệnh Mẹ để trông nôm. Sáng hôm sau Ba tôi ghé thăm, "thay ca", tôi, hai mắt trắng dờ, đạp ga xe dông vào công ty làm cho xong công việc vỡ lỡ. Chiều hôm đó Mẹ tôi xuất viện bình an vô sự.
Tưởng đã hàn gắn lại được mối quan hệ thiêng liêng. Đùng một cái, vì chút chuyện vật chất không đáng gì mà đã...
Kẻ mồ côi xưa kia nay lại thêm danh hiệu kẻ lạc loài.
Mẹ ơi, có lẽ Mẹ nói rất đúng--Mẹ là Mẹ của con mà, dĩ nhiên phải nhận xét đúng đắn về con thôi. Những việc con đã làm đấy đều toàn là giả dối, thiếu sự thành thật. Đã vài lần ý nghĩ ấy có thoáng qua trong tâm trí con: chắc bản tính của con là giả dối. Con thật hư quá, đã vô phương cứu chữa rồi.
Tối nay mua hộp sườn heo BBQ bên A&P/Dominion về ăn cơm tối. Bỏ vào lò nướng hâm nóng, định chạy lên lầu làm chút việc vặt, 1 phút là sẽ quay xuống lấy ra ngay. 3' sau trên lầu chạy xuống, nghe mùi hôi nhựa nặc. Hoảng hồn tắt lò nướng. Tiêu tùng.
Vứt bỏ thì lại tiếc. Nhưng ăn ở độ này chắc sẽ bị độc tố nhựa gây ung thư thấy mồ cố tổ.
Ngước mặt nhìn lên thấy kết cuộc của mình chớp lên trước mắt....Sau mấy tháng lần mò ra tông tích thân nhân, vị quan tuần phủ bước tới cửa nhà, bẩm báo với Độc Cô bá phụ: Bẩm cụ ngài! Chúng tôi rất làm hối tiếc báo tin với ngài rằng khuyển tử của ngài là Độc Cô Quái Khách đã qua đời vì cớ hắn quá ngu si!
Giải độc đắc của trò Lotto 6/49 hôm Thứ Tư vừa qua là một cái lu bạc khá to tát chứa đựng 36M (triệu) Gia Kim. Tôi chả mua một đồng nào, nhưng cái lô độc đắc kếch xù ấy khiến tôi có chút khó hiểu.
Trò chơi lô-tô 6/49 là một hình thức chơi số đề, chọn 6 con số trong 49 con từ 1 tới 49. Làm một phép tính tổ hợp khá đơn giản thì ta có thể thấy xác suất trúng giải độc đắc ấy là xấp xỉ 1 trong 14M. Không biết nếu hôm Thứ Ba vừa rồi mình vác mặt vào ngân hàng xin vay $14M CAD, nhảy vào đánh hết tất cả các tổ hợp 6 số, chờ lãnh độc đắc xong thì trả lại 14M, còn dư hơn 22M đem về đốt, thì các bác nhân viên ngân hàng có cho là mình điên không nhỉ. Quá chắc cú!
Trừ phi...
Kết quả của đợt xổ số: Đã có 4 người trúng độc đắc, chia đều mỗi người lãnh 9 triệu. Nếu mình nhảy vào nữa thì 36/5 = 7.2M. Đã trót nợ ngân hàng 14M. Doh!
Hôm qua dự định tối sẽ về sớm để kịp phát bánh kẹo cho tụi tiểu thiên thần và tiểu quỷ, nhân dịp lễ hội Cúng Cô Hồn của Tây Phương, nhưng cuối cùng lại bị lôi cuốn bởi cái nghề nghiệp kiếm cơm này nên về không đặng. Thật tiếc!
Năm ngoái, được nhìn những gương mặt thơ ngây, vẽ mèo, vẽ thỏ, hớn hở tươi như hoa khi được gia chủ ban cho mấy cây kẹo, mấy bịch bánh xíu xiu, thật là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm có cho người ban tặng, làm ấm lòng kẻ đơn thân.
Độc Cô Thần Giáo hôm nay dời tổng đà sang bên http://codockhach.blogdns.net/blog/ và không thâu nhận thêm tín đồ (Độc Cô giáo mà có hơn 1 tín đồ thì đâu còn "Độc Cô" nữa).
Tổng đà củ http://lytran.homeip.net/blog/ sẽ tiếp tục hoạt động trong thời gian ngắn sắp tới, để cho tổng đà chủ tân nhiệm kịp thời lãnh hội các nhiệm vụ hành chính của tệ giáo.
Đã hơn mười năm trôi qua rồi còn gì. Cơn sốt/sốc thời đại đã dịu và bây giờ đó chỉ là những câu chuyện thường của bọn trẻ...ít ra đối với cộng đồng phương Tây. Còn Việt Nam thì chắc phải chờ 10 năm nữa để vơi đi những thành kiến tiêu cực.
Chính quyền Ontario dự trù thay đổi đạo luật bia rượu, hầu bảo vệ quan khách của các quán rượu đối với tệ nạn bị kẻ xấu bỏ thuốc mê trong ly nước của mình với mục đích cưỡng dâm.
...
Theo điều khoản của dự luật, khách hàng sẽ được phép cầm ly nước của mình vào phòng vệ sinh, hoặc ra ngoài hành lang [thay vì buộc phải để lại ở chỗ ngồi như trước kia] để tránh trường hợp bị người khác lén bỏ thuốc mê--thường được gọi là "thuốc cưỡng dâm trong cuộc hẹn hò (date rape drugs)"--vào ly nước trong lúc mình vắng mặt.
Thật là súc sanh! Vấn đề trầm trọng đến nỗi cần phải thay đổi luật lệ để ngăn ngừa tệ nạn ấy sao?
Con người sở dĩ hơn loài cầm thú là nhờ có ý thức luân thường đạo lý để biết tự kềm chế được thú tính. Bọn bại hoại nhân phẩm này lại hành xữ chẵng khác nào loài cầm thú.
Có lẽ đây là hậu quả của lối tư duy cho rằng mình đã một thời là cầm thú mà ra chăng.
Trời ơi trời! Chưa tới giữa tháng 10 mà nhiệt hàn độ xuống đến 0°C, đêm qua có vùng trong Ontario vừa lãnh được một trận tuyết trắng. Trưa nay rời công ty khách trở về công ty mình, vừa bước ra bãi đậu xe là bị một luồng kình phong hàn băng chưởng của Thần Gió đại gia đánh ập vào mình, làm mình bị loạng choạng, suýt nữa là hổng chân bay về trời mất.
Thời tiết gì thật là quái! Chưa đến giữa thu mà tưởng chừng như mùa đông đã đến còn không bằng.
Mới vừa ghễu người khác xong thì mình cũng bị liệt giường kể từ chiều thứ bảy. Nằm trùm mền run bần bật trong khi ngoài trời nắng đẹp thấy ham. Bước xuống giường nhún khăn ướt để đắp trán còn không muốn nổi.
Chúa Nhật, đỡ hơn xíu, ráng bò xuống giường đi xem lễ 16h00 xong, về nấu miếng cháo, ăn hoa loa cho cầm bụng xong, leo lên giường trùm mền run tiếp. Ba ngày lễ Tạ Ơn như thế là xong. Tạ ơn Chúa cho con vẫn còn...ngáp ngáp trên đời này.
Tối hôm qua đi làm về, ra xe thấy bóng đèn trước bị đứt, dự định tối nay về sẽ ghé Canadian Tire mua bóng mới thay.
Tối nay lại đi làm về trễ không mua được. Định sáng mai đi sớm, ghé mua thay xong rồi đi làm.
Khuya quá, không định nấu ăn, trên đường về, ghé McDonald's mua cái Big Mac ăn cho nhanh. Trước quầy Drive-Through (Mua Hàng Từ Trong Xe) có một bác trạc tứ tuần, quần áo tuy cũ kỹ nhưng không đến nỗi lề phề, sấn tới bên xe tôi, hỏi xin mấy đồng lẻ để đi xe buýt vì xe bác không may đang bị chết máy nằm đằng kia. Tôi từ chối....thật tình trong túi chẵng có đồng lẻ nào ngoại trừ mười đồng đang cầm tay chờ mua thức ăn. Bác ta bèn cám ơn rồi quay đi.
Vừa kêu thức ăn xong, tôi chợt nhớ sẽ có mấy đồng dư khi cô đứng quầy tính tiền thối tiền lại cho tôi. Tôi ngước đầu lên, định kêu bác ta thì thấy bác đang nhìn về hướng mình từ lúc nào như đang chờ đợi. Tôi gọi lớn, "Bác chờ tôi tí. Tôi sẽ có mấy đồng lẻ cho bác đây." Người lạ hớn hở, ô kê liền, và tiến về phía cuối lối xe đằng trước, chờ tôi thanh toán tiền với cô bán hàng xong.
Tiền thối lại còn hơn hai đồng lẻ, tôi trao hết cho bác ta. Bác nhận, cám ơn, xong ra trước xe tôi, miệng bảo: "Cái đèn bên phải của chú đang bị tắt. Chú để tôi chỉnh lại cho."
Nói xong không đợi tôi trả lời, người lạ đến trước xe, đưa tay đấm một cái nhẹ trên mép xe phía trên bóng đèn. Bóng đèn chết chợt cháy trở lại.
Tôi gặp mấy dân có điệu bộ "xì ke" này gạ gẩm xin chút tiền lẻ hà rằm. Lúc này thì viện cớ xin tiền để ăn; lúc kia thì xin tiền đi xe buýt; khi nọ thì xin để gọi điện thoại. Ít khi tôi chịu "bố thí" cho--bụng nghĩ, tên này chắc đang lên cơn, kiếm tiền đễ tiêu nghiện xì ke chứ chẵng sai.
Nhưng mỗi lần từ chối, tôi không khỏi tự hỏi, không biết đây có phải là Chúa đang thử lòng tôi không.
Lúc xưa, hồi 15-16 tuổi, tôi mê chơi xổ số Lotto 6/49. Mê đến độ thậm chí đã thảo một chương trình BASIC trên vi tính, đầy đủ với một cơ sở dữ liệu đơn sơ để sưu tầm, thu thập, thống kê những số đã được xổ ra trong vòng 6 tháng trước, xem xác suất con số nào thường ra nhất. Từ đó rút ra 6 con số ưng ý nhất mà mua. Lơ tơ mơ vậy mà có lần cũng đã thắng được hơn $77 (trúng 4 con trong 6 con số). Nhưng sau đó, khi học được chút đỉnh Toán Thống Kê (Statistical Mathematics), nhận thấy sự vô nghĩa của việc làm ấy (vì mỗi số xổ ra đều có xác suất độc lập, hoàn toàn không tùy thuộc vào những số đã ra lần trước), nên đành dẹp bỏ trò chơi vô tích sự ấy đi.
Từ đó, tôi ít khi nào méo mó tới việc mua số đề nữa. Thà nếu có dư chút đỉnh, đem đổ vào thị trường chứng khoán, mua công trái phiếu, còn có xác suất lấy lời hơn là mua số đề, mà lời lãi lại lâu dài hơn. Xưa nay lại có nghe ai làm giàu lâu dài nhờ trúng số bao giờ. Chỉ nghe họ trúng được mấy triệu bạc đó, báo chí loan báo rùm beng lên một thời, rồi sau đó họ như đã biến mất khỏi thế gian, không còn nghe tiếng tăm gì nữa. Trái lại, những ông trùm tư bản giàu có, đều là những người làm ăn có tính toán lâu dài hẳn hòi, không mong làm giầu bằng một sớm một chiều, mà lại còn dự tính truyền nối sản nghiệp kếch xù của mình đến con cháu đời sau nữa là khác.
Rượu chè, cờ bạc, đàn điếm, hút sách.
Bốn trong những tật xấu nhất của đời người. Hễ rơi vào sự nghiện ngập với những thứ này thì khó phương cứu chữa.
Biết đó là vũng lầy của sự hư đốn, và biết rơi vào rồi thì sẽ không đủ sức tự cứu mình ra khỏi vũng lầy, nên mình cố tránh xa.
Khổ nỗi. Mình tránh xa, nhưng người thân mình lại bị vướng vào. Trong đời sống túng quẩn, người ta không thể không coi đó là một cơ hội mau chóng để thoát ra khỏi cảnh khó khăn, mặc cho những điều xuôi sẻo có thể đến. Nhưng rồi chuyện có thể đến cũng đã đến. Và giờ đây họ trông cậy vào mình để giúp họ ra khỏi vũng lầy. Trời ơi! Thâm tình là gì? Làm sao con có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khốn đốn của người thân. Thật đúng là: Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa Cha mà tôi đây sẽ phải thiệt thân.
Vừa trải qua một cơn hốt hoảng lạ: đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, mặt lạnh tái, hơi thở đứt quãng, miệng buồn nôn, người toát mồ hôi lạnh, kéo dài cả 5 phút.
Chết dịch! Đây không phải là triệu chứng hốt hoảng cấp tính (panic attack) thì còn gi?
Hoảng hồn, vội đem vài chiêu thức Ích Thọ Âm Dương Pháp ra điều tức, mới thấy vững lòng lại chút nào.
Chấn động nhẹ thôi, nhưng chắc cũng là một triệu chứng...già đây. Khốn kiếp! Chưa đủ nhớn khôn thì đã già mẹ nó rồi! Rầu ghê.
Recent Comments