Tối qua trên đường về định ghé châm thêm xăng. Ngờ đâu, chạy qua 3 trạm xăng, trạm nào nấy đều bị...cạn bồn ráo. Không ngờ cơn hỏa hoạn hai tuần trước nơi nhà máy dầu hỏa Imperial Oil tại Nanticoke (hơn 100 km về phía Tây Nam của Toronto) có ảnh hưởng to tát đến thế. May là mình còn nửa bình xăng. Chiều nay phải tranh thủ hơn, kẻo đến cuối tuần thì nguy.
Mấy ngày nay có dịp chạy ngang qua tòa chúng cư trên đường Jameson, khi đi làm. Tòa cao ốc này gợi lại trong tôi chút kỷ niệm xa xưa, năm '86, khi hai cha con, chân ướt, chân ráo, lưu lạc đến xứ lạnh rừng phong này, được ManPower trợ cấp cho một căn phòng đơn sơ ở tạm. Một tấm ra trải nằm trên sàn nhà. Một cái mền hai cha con cùng đắp. Tiếng Tây tiếng u thì chữ được chữ không. Đi mua muối ở tiệm lặt vặt (convenience store) gần đấy, hỏi bà chủ "where I can find sel?" Bà chả hiểu. Phải múa máy tay chân một hồi bà mới vỡ lẽ, "Oh, salt! You want salt. Oh my God!"
Cảm nhớ sự hy sinh và bảo bọc của cha già vào những thời buổi đầu. Ơn cha như núi Thái Sơn...mong rằng ngày nào đó, nghịch tử sẽ được dịp báo phụ ân. Trong khi chờ đợi, con mượn lời của Ngọc Sơn chuyển đến cha tâm tình của nghịch tử.
Nói ra không phải để khoe khoang, nhưng từ đó tới giờ tôi uống bia rượu không hề để đến mức độ nôn mửa. Lúc xưa đánh bài uống rượu, chơi ngốc quá nên bị uống một mình gần cả chai Hennessy, sau đó ngủ một giấc là xong chuyện.
Tối nay cũng vậy, nhân dịp tiệc đưa ông Táo về Trời, gia đình xum hợp, thật vui, nên mình tôi nốc luôn 5 chai Budweiser chẳng thấm gì. Nhưng, đột nhiên thoáng nghe qua mấy câu tâm sự đơn sơ mà lòng tôi chợt bần thần muốn nôn mửa.
"Drunken lips speak a sober mind" - Miệng lưỡi, khi say rượu, hay thốt lên những suy tư thật tỉnh táo.
Mắc dịch! Định lấy 2 tuần nghỉ phép để an thần định tâm sau 1 năm làm việc quá đà, và để lo chút việc gia đình. Đồng thời, nhân dịp nghỉ ngơi, đầu óc thanh thản, dự định sẽ làm vài việc nghiên cứu chức năng mới cho sản phẩm của công ty.
Ngờ đâu thằng khách hàng nó bám theo như đỉa, bắt phải hỗ trợ cho anh ta trong khi mình đang nghỉ phép, phân nửa khoảng thời gian nghỉ phép đã dành nốt cho anh ta, làm mình có cái mùi vị đăng đắng trong miệng khi nhắc đến dự án của hắn, cảm giác dường như sự nhiệt tâm của mình bị lạm dụng. Mặc dù từ đó giờ mình luôn nhiệt tình với anh ta trong mọi việc dù nhỏ nhoi hay lớn lao bao nhiêu, nhưng chắc sau vụ này tôi sẽ đề nghị với ông sếp, từ chối không hỗ trợ bất kỳ dự án nào của anh ta nữa, dù cho anh ta có ra giá cao bao nhiêu.
Kỳ nhỉ. Bình thường nếu do tự nguyện thì tôi rất nhiệt tình, không ngại hy sinh quá sức mình. Nhưng khi cảm thấy bị bó buộc, thậm chí bị đòi hỏi sự nhiệt tình, thì tôi chả còn hứng thú gì để nhiệt tình nữa.
Nhân đây cũng khám phá ra chút hệ luận cho cái đặc tính ngang bướng của chính mình: giữa gia đình và sự nghiệp, đừng bao giờ bảo tôi ưu tiên cho cái nào hơn, nếu chính tôi không thấy thích hợp. Nếu đang lúc cần phải dốc tâm cho gia đình mà buộc tôi phải ưu tiên hơn cho công việc, thì tôi sẽ không ngần ngại từ bỏ công việc ấy (dù biết rằng sau đó có lẽ tôi sẽ hối hận). Và ngược lại, nếu đang lúc tôi cần đầu tư vào sự nghiệp mà không thông cảm được cho thì ... sẽ không tránh khỏi sự xích mích. Ông cụ thân sinh của tôi đến giờ này vẫn còn càu nhàu về quyết định của tôi đầu quân cho ngành công nghệ máy vi tính, vì sự đòi hỏi phải thức đêm thức hôm, thường đi đôi với ngành nghề này. Bởi vậy nên khi bàn đến là sanh chuyện, đến nỗi đã lâu lắm rồi tôi không còn hứng thú bàn bạc chuyện công việc với gia đình nữa.
Tôi tiên đoán...vị Tổng Thống thứ 44, của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, sẽ là một người đàn bà.
Khâm phục một người biết nhẫn nại và biết bắt lấy thời cơ chín mùi.
Có người bà con xem tử vi "in absentia" dùm, bảo rằng số tôi phải chịu khổ suốt 50 năm. Ghi lại đây để sau này kiểm chứng xem thực hư thế nào. Nếu quả thật như vậy thì thật là ít quá. Tôi thật e ngại có ngày nào đó sẽ đến, sự sung sướng của đời này sẽ làm tôi đánh mất đi chính mình.
Sáng hôm qua lúc đi làm, vừa đi vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện đâu đâu ở trong đầu. Mọi động tác bên ngoài (đề máy xe, đeo dây nịt, mở cửa nhà xe, cho xe lăn bánh khởi hành) đều được qui về trạng thái tự động. Chạy một lát, chợt như vừa xuất ra khỏi một cơn thôi miên, sực nhớ lại không biết đã khóa cửa nhà, sụp cửa nhà xe chưa nữa.
Sáng hôm nay, lẽ ra phải chạy thẳng đến công ty khách hàng. Không biết hồn vía đã bay đi đâu, cắm đầu chạy một hơi, giật mình nhìn lại quang cảnh, thấy đã gần đến công ty mình! Vội đánh vòng U, quay đầu trở lại đường đến công ty khách.
Bó tay chấm cơm!
Điệu này, nhân năm mới 2007, chắc phải hạ quyết tâm, tự hứa với mình, từ nay ráng làm cho được 3 điều:
Vừa hồ hỡi đón giao thừa 2007--như năm ngoái--bằng cách ngồi ở nhà bật tivi lên xem người ta dầm mưa, thở ra khói, đứng nhố nháo ngoài Nathan Phillips Square (Toronto) và Time Square (New York) cùng một lúc (tivi có PiP). Cũng cùng với mọi người đếm xuống từ 10 tới 1 giây cuối cùng của năm 2006, rồi một mình la hét rùm trời nhà, "Happy New Year!!!! Whooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!". Rồi thì họa theo cô ca sĩ xướng ca bài Auld Lang Syne, cô ta hát lời Anh, mình hét lời Việt: Ò e, Rô Be đánh đu,
Tặc Răn nhảy dù,
Sạc Lô bắn súng,
Chết cha, con ma nào đây,
Làm tui hết hồn,
Thằn lằn cụt đuôi.
Hì. Nhớ thời nhỏ, 6-7 tuổi gì đó, khi tết đến, được Bà Nội dắt lên Sài Gòn chơi, nghe mấy đứa nhóc hàng xóm hát bậy bài này, vậy mà cũng bị nhồi sọ, nhớ mấy lời tầm phào vậy.
Đã dự định sẽ lên thăm nhị đệ, cùng đón giao thừa với gia đình nó, nhưng rồi lại bị mắc cái cảm cúm, nằm liệt mấy ngày nay, đi không nổi nữa.
May có phụ thân và tam muội xuống thăm hồi trưa, mua 3 tô phở nóng, ba cha con cùng ngồi ăn ngon lành. Xong, hai anh em cùng xem cuốn phim X-Men: The Last Stand (2006), trong khi phụ thân lấy đờn vọng cổ ra tằng tăng. Rồi thì mọi người về hết, mình leo lên giường đánh một giấc, tới 22h00 thì bò xuống lầu mở tivi lên xem chương trình đón năm mới trên CityTV và Fox/29.
Coi như năm 2006, một năm nhiều sầu muộn, cuối cùng đã kết thúc với một vài điểm khả quan. Hy vọng 2007 sẽ đem lại nhiều ánh sáng hơn nữa, tùy theo Ơn Trên khoan hồng.
Bên diễn đàn Thư Viện Việt Nam có đăng bài Tự Luyện Nội Công Thiếu Lâm Tự của VS Hàng Thanh mà lúc xưa tôi từng tập dở lỡ. Tuyệt cú mèo! Phen này lại có cơ hội thứ hai để tẩu hỏa nhập ma rồi đây.
Phiên bản dạng PDF có tại đây.
Đêm qua nằm mộng, thấy mình đang ở thời đại học, đi thi cho một môn mà suốt kỳ học mình không hề dự lớp. Kết quả: không đủ điểm. Thế là mãn khóa không được bằng tốt nghiệp. Đang trăn trở trong tận cùng nỗi tuyệt vọng thì chợp tỉnh giấc.
Giời! Ra trường đã 10 năm rồi mà vẫn còn bị những bước gian truân thuở học trò ám ảnh.
Chiêm tinh gia mách rằng, giấc mơ thế này là phản ảnh của tình trạng bị áp lực (stress) ở hiện tại nơi ngoài đời, cần được giải quyết sớm. Đời sống công nghệ thời nay, stress là chuyện thường. Giải quyết bằng cách nào đây nhỉ? Tiên tử khuyên rằng, hãy đi đây đi đó chơi để giải trí, nhưng mình chẳng có tâm trí nào để chơi bời. Đi chơi một mình thì vui thú cái nỗi gì? Thôi thì cứ xuôi theo tự nhiên và nguồn cảm hứng thời cơ mà hành sự. Mọi việc khác đành phó thác cho Trời.
Sau một năm dài nặng trĩu, cuối cùng cũng đã tạm giải hòa với mẫu thân, mặc dầu vẫn cảm thấy qua sự việc, mình đã bị xữ thật tệ. Có lẽ là do mầu nhiệm của Chúa Giáng Sinh cảm hóa, một phần là do nhị đệ thúc dục (nhị hoàng tử từ nhỏ đã chứng tỏ khôn ngoan hơn kẻ ăn mài này nhiều): Cha mẹ dù sao thì cũng là cha mẹ, bổn phận con thì phải cố chu toàn bổn phận con. Có lẽ trong thâm tâm của mẫu thân, mình đã không tròn bổn phận một người con. Buồn thay, khi trong cảm tình, mình cho thì nhiều còn nhận thì có bao nhiêu. Nhưng dù nhiều bao nhiêu, nếu không đủ với mức mong mỏi, thì dù có cũng như không.
Nhị đệ khuyên thật đúng. Từ lâu quan niệm của mình, theo lời Chúa dạy, đã là "làm ơn không cần sự báo ơn" và "mình làm việc tốt cho người không phải là để cho họ tốt lại với mình" kia mà. Sao nay lại hồ đồ vô ý thức! Chắc tại vết thương lòng không thể dễ lành trong một thời gian ngắn. Phải chờ cho nó bình phục, rồi thì con tim mới có thể thắng lý trí, gạt tự ái sang một bên để mình một lần nữa có thể thật sự khiêm nhường. Phải chi thần trí mình lanh lẹ hơn, chóng hồi phục lại, thì đã đỡ bứt rứt suốt cả năm. Nhưng, mọi việc chắc đã đặt để phải như vậy.
Thân này hãy còn nhiều tội lắm, và quãng đường đời còn lại không biết còn bao xa nữa, chắc không tránh khỏi sẽ gây tội vạ thêm. Nhưng đôi lúc hiếm hoi, dường như Chúa đang mạc khải cho tôi thấy được thế nào là "sống đẹp lòng Chúa".
Nhân ngày tưởng nhớ đến sự giáng sinh và công ơn cứu chuộc của Con Ngài, xin Chúa ban bình an đến cùng với song thân, và cùng tất cả những người thân yêu của con. Amen.
Ông sếp CEO hôm nọ đùa mỉa rằng mình "đì" mấy tụi nó làm đến sanh bệnh hết, tuy cha nội lúc xưa "đì" mình còn gấp mười lần. Biết sao hơn, cần phải làm xong đồ mẫu (prototype) gấp để kịp sáng mai đem-mồ (demo) cho khách hàng.
Tội nghiệp! Hơn hai giờ sáng mà anh chàng còn lò mò ngồi "dệt mã". Sự nhiệt tâm của anh ta cho công việc làm mình nhớ mình thời xưa. Hồi xưa còn ngu nhiều hơn bây giờ lắm, nên người ta ráng một mình phải ráng mười.
Dốc toàn tâm quyết cho công ty này là chuyện của riêng mình--tuy mình cũng chỉ là một thằng làm mướn ăn lương tháng như tụi nó chứ có ngon lành gì hơn. Ngu ngốc hy sinh là chuyện của mình, không thể đòi hỏi người khác phải nhiệt tâm điên khùng như mình được.
"Lệnh" cho anh ta đi nghĩ và đệm vài lời trấn an anh ta mới yên lòng buông tay. Hẹn thứ sáu "khao" một chầu lấy lòng.
Thả cho anh ta đi nghỉ xong, mình ngồi đây "quay tơ" tiếp.
Suốt cả tháng nay mình đóng quân miết ở công ty khách hàng, trong thành phố, cách công ty nhà 15', đi đi về về mỗi ngày. Thuận trên đường từ đấy về công ty nhà, có quán bánh mì California Sandwiches, với tuyệt chiêu: bánh mì thịt bê! Thật là tuyệt...cú mèo! Xơi mấy tuần nay làm mình ghiền mất. Mấy năm trước đã được một anh đồng nghiệp quảng cáo địa điểm này cho mình, nhưng dù không xa mấy mà đã lâu rồi không có dịp ghé qua.
Mấy tuần bỏ mặc những công việc nội vụ trong sở cho mấy cậu đàn em, trong khi mình thảnh thơi đi ngoại giao nơi "chiến tuyến", làm tụi nó cũng bị áp lực nhiều, nên hôm nay tôi cao hứng "đài thọ" một chầu thịt bê. Trong bọn có 1 cậu người Ý, cũng "kết" với cái quán này, vừa nghe danh là đã hớn hở lên.
Với cái tên "Bánh Mì Cali", chắc chủ nhân cố ý đánh lạc hướng thực khách, vì họ sửa soạn thức ăn theo phương thức gia truyền gì gì đó của người Ý (chủ nhân là người Ý), và theo tôi được biết thì quí quán chỉ có những địa điểm trong vùng Toronto mà thôi.
Khi sự đời làm ta muốn rơi lệ,
Khi thế nhân đem đến vạn thiên sầu,
Khi thử thách và chông gai đầy dẫy,
Khi thể xác trần tục mệt rã rời,
Bài hát này, như là lời của một Đấng Quyền Năng Vô Hạn, đang thỏ thẻ cùng ta, gợi lên trong ta một sức mạnh lạ kỳ, giúp cho ta củng cố lại niềm tin.
Hai giờ khuya không ngủ được, ngồi viết mã chán, cần thư giản, tôi lần xuống lầu bật lên đài PBS, xem được chương trình về cuộc đời của cố Thống Đốc Robert F. Kennedy, một con người đáng nể, rất thông minh và có ý thức đạo đức cao. Như người anh của ông, John F. Kennedy, RFK cũng bị cướp mạng, ám sát, khi tuổi đời còn đầy hứa hẹn. Tôi xem chương trình, thấy ông công khai chống đối với những người cùng màu da với mình để bênh vực cho những người da đen bị kỳ thị chủng tộc, mà bụng thầm nghĩ (trước đây tôi chưa biết về cuộc đời và cái chết của ông), điệu nào chắc ông này sẽ cùng chung định mệnh với người anh trai của ông. Trải qua sự ám sát của JFK, và rồi đến Martin Luther King, Jr, chắc ông đã từng nghĩ việc ấy có thế xãy đến trên mình ông, nhưng ông tuyệt đối không dùng đến mật vụ hộ tống khi đi lại nơi công chúng.
"Người có lòng (học hỏi), buộc phải chịu đau khổ. Và ngay cả trong giấc ngủ, những niềm đau khó quên ấy, nhỏ từng giọt, từng giọt vào tim ta, để rồi trong nỗi tuyệt vọng và ngược với ý muốn, cái khôn len lỏi đến với ta, bởi hồng ân khủng khiếp của Thượng Đế." - RFK trích Aeschylus nhân dịp hay tin King bị ám sát.
Tồi vẫn hằng mong chờ đón nhận "cái khôn" do Trời mạc khải ấy. Thì ra là phải đợi đến lúc đau khổ tuyệt vọng mới có phúc cảm nghiệm được.
Recent Comments