Tình cờ bắt được, nên tôi ráng thức khuya để xem đài truyền hình Salt-and-Light tái chiếu Thánh Lễ do ĐHY William Nevada (Bộ Trưởng Thánh Bộ Giáo Lý Đức Tin của Vatican) làm chủ tế tại Nhà Thờ Đức Bà ở Ottawa. Lễ vừa mới kết thúc. Trích đoạn từ Bài giảng của ngài:
Ý tưởng về bí tích Công Giáo dạy ta rằng điều phi thường chỉ nằm ở bên ngưỡng cửa của sự tầm thường. Sự khoe khoang tự hào nhất của nhân loại là một trinh nữ vô danh của thành Nazareth. Vị Chúa Tể Càn Khôn nằm trong máng lừa nơi Bethlehem. Sự cứu rỗi của toàn thế giới được thực hiện giữa hai tên ăn trộm. Chúa Phục Sinh đến với ta trong những nguyên tố thấp hèn của bánh mì và rượu nho. Quyền năng tha tội được ủy thác nơi những người vốn đã mắc tội. Đây chính là sự quy mô của bí tích, mà trong đó điều phi thường được hoàn thành bởi phương thức rất tầm thường.
[The Catholic sacramental imagination teaches us what Naaman had to learn, namely that the extraordinary lies just on the other side of the ordinary. The proudest boast of the human race is an unknown virgin of Nazareth. The Sovereign Lord of the universe lies in manger in Bethlehem. The redemption of the whole world is accomplished between two thieves. The Risen Lord comes to us in the humble elements of bread and wine. The divine power to forgive sins is entrusted to sinful men themselves. This is the sacramental economy, in which the most extraordinary things are accomplished in the most ordinary way.]
Chúa không ngừng mời gọi ta đến dự bàn tiệc của Ngài, mặc dầu ta liên tục khước từ. Tôi vốn mơ hồ rằng mình hiện đang mang trên vai hai sứ mạng: 1) chữa mình, 2) chữa người. "người" ở đây mang hàm ý trước tiên là những người thân yêu của tôi. Sứ mạng phi thường thật. Phương thức tầm thường nào có thể giúp tôi đây? [thở dài]
Lỗi do người đi bộ hay là người lái xe? Trả lời: cả hai.
Bản thân tôi cần phải tự thú: hơn đôi lần cua phải mà mắt cứ ngó trái, dè chừng xe mà sơ ý với người qua đường, suýt tông mấy em, nên đã bị chữi ỏm tỏi. Đôi lần khác, chính tôi chứng kiến mấy ẻm (người da đen--không phải tôi kỳ thị mà là dữ kiện thật), băng ngang giữa đường ngay trước mặt xe tôi. Điều đáng tức mình là mấy em này ung dung bình thản mà đi như thể tôi và chiếc xe tôi không hề tồn tại trên thế gian. Tôi suy diễn đến hai cách biện luận cho thái độ này:
Nếu tôi không chú ý tới anh thì anh không tồn tại, và tôi sẽ không bị tông.
Tôi không cần chú ý tới anh mà anh cần phải chú ý tới tôi. Anh thử tông tôi đi, tôi sẽ kiện cho cả dòng họ anh bại sản.
Về #1: có lẽ tôi không tồn tại thật. Về #2: quá liều mạng; chết rồi thì nhờ ai kiện cho mình?
Sáng nay, cảnh sát thành phố vừa mở chiến dịch cảnh cáo và phạt vạ những ai vi phạm luật giao thông, cả người đi xe (tối đa $280), lẫn người đi bộ (tối đa $110).
Thắc mắc: phạt tài xế thì dùng thẻ bằng lái làm căn cước. Vậy phạt người đi bộ thì dùng gì?
Mấy hôm trước nghe tin thiên hạ đòi biểu tình phản đối bác Harper đóng cửa quốc hội Canada, tôi tưởng họ muốn hạch tội Thủ Tướng về vụ của năm 2008. Nhưng đọc tin này tôi mới biết nó mới vừa xãy ra đầu năm nay. Wow! Bác Harper này gan thật: dùng kế "hoãn binh" này tới hai lần trong một nhiệm kỳ. Làm thế để làm gì? Dư luận trách rằng việc làm này phản dân chủ, cho rằng ông muốn trốn tránh trách nhiệm đối với sự kiện A Phú Hãn. Phe của bác Harper thì viện lý do rằng đảng ông cần thời gian để tập trung năng lực (tránh sự đả phá của đảng Tự Do) cho giai đoạn thứ 2 của kế hoạch chỉnh đốn kinh tế quốc gia đang trên đà phục hồi.
Bác Harper đang đánh cá với di sản chính trị của bác ta: 1) một thiên tài chính trị quả cảm; 2) một nhà độc tài chưa từng thấy của Canada.
Xem những diễn biến sau cùng của vụ án Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung, nghe hai vị này thú tội vi phạm Điều 79 của Bộ Luật Hình Sự nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, thử tìm hiểu xem luật ấy nói gì:
Điều 79. Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân
Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân
dân, thì bị phạt như sau:
1. Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm
trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình;
2. Người đồng phạm khác thì bị phạt tù từ năm năm đến mười lăm năm.
Điều 4 của Hiến Pháp nước CHXHCNVN:
Điều 4
Đảng cộng sản Việt Nam ... là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.
Có lẽ đúng như lời chứng của LS Lê Công Định trước phiên tòa:
Luật pháp và hiến pháp của Việt Nam đã quy định và bảo vệ quyền lãnh đạo duy nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam....Cho nên, những lời kêu gọi đa nguyên đa đảng mặc nhiên là muốn thay đổi thể chế chính trị Việt Nam hiện nay. Và những tổ chức nào chủ trương đa nguyên, đa đảng thì đương nhiên là vi phạm Điều 79 của Bộ Luật Hình Sự.
Phản Quốc
(2) Một cá nhân phạm tội phản quốc ở Canada là người,
(a) sử dụng vũ lực hoặc bạo lực với mục đích lật đổ chính quyền Canada hay của một tỉnh bang; hoặc
...
(c) âm mưu với bất kỳ người nào để ... làm bất cứ điều gì đã đề cập tại khoản (a); hoặc
(d) hình thành một ý định làm điều gì đó có tính cách ... đã đề cập tại khoản (a), và biểu hiện ý định đó bằng một hành động công khai;
...
Điều cần lưu ý rằng việc "lật đổ chính quyền" phải có liên quan tới vũ lực mới phạm pháp. Hồi tháng 12 năm ngoái, ba đảng Tự Do, Tân Dân Chủ, và Khối Québecois định hợp lực nhau lật đổ chính quyền của Thủ Tướng Stephen Harper--một việc làm hoàn toàn hợp pháp ở Canada. Mục tiêu thất bại khi chủ tịch đảng Tự Do quyết định ủng hộ chính sách của Thủ Tướng vào giờ chót.
Trở lại vụ Lê Công Định, lời chứng của LS Định trước tòa án không khỏi gây thất vọng và khó hiểu, nếu không muốn nói Lê Công Định hóa ra từ trước tới nay chỉ là một con cờ của chính quyền Việt Nam để răn đe những kẻ khác. Hiển nhiên, với tư cách một luật sư, bác Định đã thừa hiểu về Điều 79 khi dấn thân vào Đảng Dân Chủ. Nhưng, như Nguyễn Tiến Trung đã có lần nêu lên: Lập đảng hội đâu có phạm pháp. Và lập đảng hội để kêu gọi dân chủ và một xã hội đa nguyên, đâu hẳn là một âm mưu lật đổ chính quyền. Nếu có thì chẳng qua đó là quyết định của nhân dân qua việc bầu cử, chứ đâu phải trực tiếp do đảng phái ấy cưỡng ép chính quyền, bởi trong thể chế đa đảng, người ta lại có thể bầu chọn cho đảng Cộng Sản được cầm quyền kia mà.
Sự việc thật sự to tát hơn một cá nhân Lê Công Định hay một Nguyễn Tiến Trung nhiều. Đành rằng mọi hoạt động chính trị đều phải nằm trong khuôn khổ của luật pháp. Nhưng nếu mọi hoạt động nhằm khuyến khích tu bổ luật pháp đều bị cho là phạm pháp thì còn nghĩa lý gì nhỉ? Bác là người đang nắm độc quyền điều hành. Tôi mới chỉ van nài với bác vì lợi ích cho nhân viên và cho cả tập đoàn để đối diện với ngoại bang, hãy cho phép người khác có được cơ hội điều hành. Thế là bác tống giam tôi với tội quấy phá hành chính. Tôi có nên nản lòng không?
Nếu tôi thật sư tha thiết với dân tộc tôi, nếu tôi thật tin tưởng ở sự hữu ích cho nhân dân bởi một thể chế đa nguyên đối lập (adversarial process), nếu tôi không hề có ý gây "nợ máu" của đồng bào tôi, và nếu tôi có thừa lòng kiên nhẫn, thì tại sao tôi phải nản lòng? Ngược lại, nếu bác khăng khăng ôm cái Hiến Pháp của bác và cho đấy là bất di, bất dịch, thì có thể bác sẽ bị trào lưu tiến hóa của nhân loại bỏ lại sau lưng.
Câu hỏi sau chót: âm mưu lật đổ chính quyền thật chỉ vỏn vẹn có bốn mạng vậy sao?
Chút cảm tưởng, từ một người đứng ngoài lề cộng đồng, nhân dịp xem đoạn video phóng sự trên của TV Thời Báo.
Tôi thấy con em người Việt chúng ta được sinh ra và lớn lên tại Canada (Toronto) rất tha thiết với truyền thống Việt Nam, nhưng lại không biết nói tiếng Việt cho dù hiện tại thành phố Toronto có khá nhiều trường Việt ngữ so với khoảng thời gian mà tôi mới đến đây hơn 20 năm về trước. Tôi thấy hiện tượng trẻ em không biết nói tiếng Việt đây không phải trường hợp dị biệt nhưng là chuyện thường gặp--mấy đứa cháu tôi (đứa lớn nay đã 8 tuổi) cũng không biết nói tiếng Việt, ngoài mấy chữ "Ông Nội", "Bà Nội", "Bác Hai". Điều đó cho thấy, việc duy trì ngôn ngữ của cha ông cho thế hệ sau là một việc làm hết sức khó khăn cho người Việt tha hương.
Đọc bài viết "Thấy người sang…" trên blog Hiệu Minh hôm nọ, nhận thấy rằng đây không phải là khó khăn của cộng đồng người Việt tại Toronto (Canada) thôi, mà còn ở Hoa Kỳ (chí ít, ở New York nơi tác giả đang cư ngụ), thậm chí đối với những người Việt sang đây sau này (tức là không thuộc vào thế hệ tị nạn Cộng Sản). Điều này cho thấy cộng đồng người Việt nói chung, trong nhu cầu đời sống, không coi trọng việc truyền thụ ngôn ngữ cha ông cho lắm, nhưng rồi lại quay ra ta thán rằng tại sao con cháu ta lơ là với cội nguồn.
Thay vì tổ chức các lớp học thêm ngoài giờ học thường, thì, tôi nghĩ, phối hợp chúng vào giáo trình ngoại ngữ của bộ giáo dục thành phố có lẽ sẽ có hiệu quả hơn. Hai mươi năm về trước, khi tôi học Trung Học, Bộ Giáo Dục Toronto (Toronto Board of Education) đã có giáo trình học Hoa ngữ (Chinese language) có tính điểm (tức là, được tính như một tín chỉ ngoại ngữ trong điều kiện tốt nghiệp trung học). Không thấy có giáo trình tương tự nào cho Việt ngữ. Điều này dễ hiểu vì cộng đồng người Việt lúc bấy giờ hãy còn non. Hiện nay, tìm nhanh trên mạng của TDSB cho thấy có 27 trường dạy Việt ngữ ở cấp bậc tiểu học. Bộ Giáo Dục Công Giáo có 3 trường: James Culnan, Jane Frances, và Barbara. Bậc trung học tại các trường công lập (public secondary schools) thì nghe nói mấy năm trước có lớp tín chỉ Việt ngữ vào buổi tối, nhưng năm nay thì không có, có lẽ do thiếu giảng viên. Giải pháp? Nhập chất xám sang từ Việt Nam (nếu cộng đồng VN ở đây không quá tự hào về mình).
Gợi ý: Quí vị nào bên VN có nhả ý sang Canada hành nghề giáo viên Việt ngữ thì có lẽ bây giờ hãy còn là thời cơ tốt.
06:47
Cuối cùng thì "lão đông tà" cũng lần mò được tới Toronto. Năm nay chắc lão "ngủ vùi trong chiến thắng" hay sao mà chừng này mới đến. Thiên hạ đã trông chờ lão đã gần cả tháng nay.
Bắt đầu hồi khoảng nửa đêm--lúc tôi bắt đầu đi ngủ--với đợt mưa đông đá kèm với gió gấc mạnh (gusting wind). Không biết mưa chuyển thành tuyết hồi lúc nào. Sáng dậy thì thấy tuyết đọng trên mái nhà khoảng chừng 1 phân dày thôi. Không đáng để gọi là "bão tuyết". Vậy mà bật đài ra-di-ô, nghe bàn về trận tuyết này với mức độ gì ghê gớm lắm---phi trường huỷ bỏ các chuyến bay, nhà trường huỷ bỏ các chuyến xe buýt đưa đón học sinh. Hmm...thận trọng quá độ, hay là chứng "quên theo mùa" (seasonal amnesia)? Lát nữa ra đường sẽ có dịp "trải nghiệm" mức độ trầm trọng.
07:42
Trời bây giờ hừng sáng, kịp cho tôi nhận rõ hơn, qua khung cửa sổ của phòng làm việc, rằng cơn tuyết vẫn còn đang nhẹ rơi.
Tôi hơi ...ơn ớn...khi nghĩ đến mùa tuyết năm nay, bởi hai chiếc xe (của mẹ tôi và tôi) đều đậu ngoài trời, mùa này sẽ phải dọn tuyết đến hụt hơi.
2009-12-10 12:11
"Thành quả" của đợt hôm qua + vừa qua đêm, và hiện đang rơi nhẹ:
2009-12-11 08:05
Chiều hôm qua khi ra về, bước ra sân thượng nơi bãi đậu xe, lần đầu tiên trong mùa, cảm giác được "cái lạnh buốt tay" của thời tiết -8°C (thêm độ gió là -13°C), thầm nghĩ: đúng là Lão Đông Tà đã đến rồi, mặc dù chính thức ngày 21 tháng 12 mới là ngày trình làng của lão.
Trong tuần qua, khi miền trung VN bị cơn bão Ketsana hoành hành, thì cộng đồng công giáo ở Canada đang đương đầu với một cơn bão khác: vị chủ chiên đương nhiệm của giáo phận Antigonish, tỉnh bang Nova Scotia, bị buộc tội tàng trữ tài liệu nhi dâm.
Đây có phải chăng là một trường hợp khôn ba năm dại một giờ, nhưng phải hay không, đó là chuyện giữa Giám Mục Lahey và Chúa, người ngoài như tôi sẽ mãi không hiểu đủ nội tình để lạm bàn. Nhưng, sự kiện này khơi gợi vài điều suy ngẫm cá nhân, về ơn thiên triệu, nhân dịp năm nay được ĐTC ấn định là Năm Linh Mục (Year of Priests 2009-2010) ...
Làm hòa thượng theo chân Phật Thích Ca đã là khó, nhưng làm linh mục, vác thánh giá để theo Chúa Giêsu, thật khó hơn gấp bội, bởi Chúa đòi hỏi thật nhiều nơi các đấng thánh của Ngài.
Sa-tăng luôn ganh tị với Chúa Giêsu. Nên hắn không ngừng cám dỗ con cái Chúa khiến họ sa ngã. Các thầy tế của Ngài lại là mục tiêu dễ tìm nhất.
Như lời của TGM Mancini: đối với người công giáo, đây là những giây phút thử thách đức tin của bản thân. Có người nhân cơ hội này để xa lánh nhà thờ. Tôi thì thấy nóng lòng, muốn trở lại nhà Cha tôi, càng sớm càng tốt.
Hội chợ năm nay có vẻ tưng bừng hơn tôi từng nhớ. Mấy năm trước dường như toàn là những trò chơi con nít. Mấy năm gần đây hình như ban tổ chức đã/đang "nới rộng thị trường" tới giới người lớn. Cũng có thể không phải là do họ, mà do cái nhìn của tôi đã có chút thay đổi.
Thế là xong một mùa hè. Mùa hè năm nay giá xăng không tăng vọt như năm ngoái, nên tạo cơ hội cho tôi trở lại chứng lười biếng, không đạp xe đạp đi làm. Đành chịu thôi. Que sera sera. Cứ để cho tự nhiên. Không miễn cưỡng.
Không đùa (Biết qua @timbray): Theo cuộc thăm dò của Westin Hotels, khi được hỏi "muốn chọn XXX hay Zzz", đa số người Canada chọn XXX. Từ đó chỉ có thể kết luận: người Canada đang thiếu chất XXX một cách trầm trọng.
Đọc mấy lời bình thấy cực tếu. Ví dụ:
When you live in Canadia, as I do, and you have six months of darkness and terrible cold, plus all the igloo-living and seal-liver you can handle, of course you want to have great sex as soon as you hit clean sheets, fluffy towels and a real bathtub. Plus, have you ever had sex with frozen condoms? So, nothing at all peculiar that us Canuckers, when placed in a hotel room, would go for the horizontal rhumba over the Zzzzs.
Phản ảnh ấn tượng sai lệch của thế giới (hay chỉ là của người Mỹ?), rằng người Canada sống 6 tháng thiếu ánh nắng mặt trời, và ở trong lều tuyết như người thổ dân Eskimo.
Chiều hôm Thứ Năm, có ít nhất 2 cơn lốc (tornado) đã đi qua hai thành phố phụ cận Toronto. Cơn thứ nhất chấm xuống vùng Durham. Lúc cơn thứ hai chấm xuống Vaughan, nơi tam đệ tôi cư ngụ, tôi đang lái xe trên đường Dundas, gần Keele, cách khoảng 14km từ trung điểm của cơn lốc. Tôi cảm giác như cơn bão đang tới bên xe tôi: mưa gió ào ào, văng vẵng tiếng sấm sét. May là khu vực nhà của tam đệ chỉ bị cúp điện mấy tiếng đồng hồ thôi, không thiệt hại gì. Nghe nói có hơn 200 gia đình bị mất nhà.
Ở đây hai mươi mấy năm, lần đầu tiên tôi nghe tin cơn bão lốc đến vùng Toronto gây thiệt hại to tát đến thế.
Gần đây nghe nói về bão táp hơi bị nhiều. Mới tuần trước nghe đài CBC Radio 1 quảng cáo phim Act of God (Thiên Tai tôi tạm dịch là Thiên Lôi) được trình chiếu trong lễ hội phim ảnh TIFF. Chắc phải tìm xem cho biết.
Tôi đang đi trên đường Howard Park, chuẩn bị cua phải để nhập vào Dundas West. Trước mặt tôi là đèn đỏ. Tôi thấy chiếc xe phía trước ngừng lại, rồi từ từ tiến vào ngã tư. Đến lượt tôi. Tôi tiến tới lằn trắng của người đi bộ, rồi tôi ngừng, chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh rồi mới đi. Lần nào đi tới ngã tư này tôi cũng làm vậy. Có lần, anh chàng phía sau tôi bực tức bóp còi, rồi rẽ sang "lane" trái để qua mặt tôi, khi chạy ngang không quên loé cho tôi một cái nhìn toé lửa. Lần khác, một anh khác vừa qua mặt tôi, vừa liếc nhìn, mỉm cười như thể nói: mầy khùng hả mầy?
Ừ, có thể là tôi khùng. Có nhiều chuyện, tôi nhất định không hùa theo đám đông.
Chiều đến, rảo ra Yonge-Dundas Square để xem lễ hội của người Thổ Nhĩ Kỳ. Chán. Đảo sang viếng nhà thờ lớn Thánh Michael do TGM Thomas Collins cai quản:
Bên trong có tấm tranh miêu tả cảnh Thánh Mi-caê (Michael), với chức vụ tổng lãnh Thiên Binh, chiến thắng quỷ Sa-tăng, khi thần Lưu Ly này náo loạn Thiên Cung:
Wasaga Beach là một khu du lịch nổi tiếng nằm khoảng 100km về phía bắc Toronto. Nó nằm ở chót phía nam của vịnh Georgia, thuộc hồ Huron (một trong ngũ đại hồ của Bắc Mỹ), chia làm 6 khu (Area 1 tới Area 6). Khu số 1 là bãi chính, có các quầy bán thức ăn và vật lưu niệm bên lề đường. Còn khu 2 tới 6 chỉ là những bãi picnic và tắm biển. Mỗi khu có bãi đậu xe chính, với giá $18/ngày. Nếu khách quan lanh trí một tí, ở ven các con đường vào các khu, có các doanh nhân địa phương mở bãi đậu xe của nhà họ để khoản đãi du khách với giá là $5/ngày. Chỗ tôi ghé vào, là bãi đậu của nhà trọ Beach 2 Motel, số 281 đường Mosley. Băng ngang qua đường là đến bãi tắm. Đi bộ về phía tay phải một tí là đến Khu Vực Số 1.
Recent Comments