ThanhHai
Tô Vũ đang nằm ngủ trên giường, đột nhiên bị một cảm giác là lạ làm tỉnh giất. Tuy tỉnh nhưng chưa mở mắt ra được do nguyên nhân nào đó chàng chưa rõ. Bên cạnh chàng, văng vẵng tiếng nhạc và lời ca của một thiếu phụ. Nhịp nhạc đều đều, giọng ca thánh thót giống như giọng của các nàng siren trong truyện thần thoại Hy Lạp, đã từng dùng lời ca quyến rũ của mình để dụ các chàng thuỷ thủ vào chổ chết. Chỉ có điều, giọng ca của thiếu phụ ở đây nghe réo rắc, có chút lạnh hồn, âm thanh nghe tuy xa mà gần, tuy gần mà xa, gần như âm thanh của các quỉ vô thường đưa tử vong linh về chầu diêm phủ.
Mình thật là vớ vẫn! Tô Vũ cười thầm trong bụng, rồi toan mở mắt ra để xem thật hư.
Lạ thay! Cố gượng cho mấy cũng không mở mắt ra được. Chung quanh chàng vẫn còn có cảm giác như có ai đó, hay một "gì" đó, đang hiện hữu trong phòng này. Cả người chàng dường như bị tê liệt, không cự động được. Tô Vũ cố gượng sức cho mấy để xoay dịch cánh tay tí xíu, nhưng cánh tay dường như đang bị một sức lực nào đó mạnh ngàn cân, đang ghì chết lại một chổ.
- Chết! Phen này chắc lại bị ma quỉ tới phá nữa rồi.
Tô Vũ lại nghĩ thầm, trong lòng tự nhiên thoáng lên chút hốt hoảng. Nghĩ tới đó, chàng vội định tâm, ngẩm mấy lời cầu nguyện trong đầu,
- Lạy Cha của con ở trên Trời. Xin hãy cứu con cho khỏi sự dữ. Amen.
Kỳ thay, lời cầu không hiệu nghiệm. Đây không phải là lần đầu chàng bị ma quỉ tới quấy phá trong giất ngủ. Nhưng mấy lần trước, chàng chỉ cần lẩm nhẩm mấy lời cầu nguyện thì lại vùng mình tỉnh dậy được ngay. Hôm nay sao lại không được? Phải chăng chàng đã làm điều gì có lỗi cùng Chúa, nên Ngài đã bỏ, không còn ở bên cạnh chàng như mọi ngày nữa. Ý nghĩ đó làm Tô Vũ càng thêm hoang mang. Chàng cố tập trung vận hết mười phần công lực dồn vào cánh tay trái. Sau cùng cánh tay cũng nhút nhích được tí xíu. Mắt cũng hé mở được tí xíu, nhưng chưa mở to được hoàn toàn.
Qua khé mắt, trong quang cảnh lờ mờ nơi phòng ngủ, Tô Vũ nhìn thấy lờ mờ một bóng trắng, tựa như một cụm mây hình người, đang vơ vỡn giữa phòng. Chàng thất kinh hồn vía, vội nhắm mắt lại ngay và rít lên những lời cầu nguyện trong đầu.
- Lạy Chúa con. Dù cho con có yếu đuối làm việc chi mắc tội với Chúa đi chăng nữa, thì xin Chúa cũng thương đừng bỏ tôi tớ hèn mọn này.
Khoảnh khắc sau, chàng lại hí mắt ra dò thám. Bóng trắng kia đã biến mất. Thử cử động cánh tay thì thấy tay đã cựa quậy được. Tô Vũ bèn mở choàng mắt ra, ngồi nhỏm dậy.
Ủa! Căng phòng có ánh sáng đầy đủ lắm. Nhìn qua cửa sổ, xem cảnh bên ngoài, chàng đoán là không ngoài hai hoặc ba giờ chiều. Thì ra là ngủ trưa gặp ma.
Nhưng lạ thay! Điệu nhạc và tiếng hát của người thiếu phụ vẫn còn phây phất đâu đây. Nhìn lại bên cạnh giường, hướng về tiếng hát, chàng bắt gặp cái máy cassette đang nằm đó.
Ỗ hay! Thì ra lúc trước khi đi ngủ chàng đã để băng nhạc lạ mới mua được ở garage sale về nghe thử đây. Trước khi đi ngủ chàng đã để nó vào máy nghe để dỗ giất ngủ. Chính băng nhạc ma quái này đã khiến chàng gặp cơn ác mộng. Chàng cuối xuống nhặt cái máy cassette nhỏ loại cầm tay, và bấm nút ngưng.
Nút ngưng đã bấm. Nhưng tiếng nhạc vẫn còn. Quái! Chàng mở máy trút mấy cục bin hết ra ngoài, đồng thời lấy băng cassette ra khỏi máy. Tiếng ca ma quái vẫn tiêp tục, mà lại còn lại càng nhanh nhịp và lớn tiếng hơn lúc trước.
Tô Vũ quýnh người lên. Từng tuổi này mà lại gặp mấy chuyện con nít như là bị ma nhát hay sao. Chàng cầm máy cassette, lần bước lên lầu tìm cô bạn đang ngủ bên trên. Chàng linh tính hình như là Tố Hằng sẽ có câu giải đáp cho chàng. Điệu nhạc và giọng hát ma quái của người thiếu phụ vẫn phát ra từ cái máy hầu như đã bị phá hủy, không bin, không băng cassette, mà vẫn hát.
Tố Hằng, cô bạn đồng hành của Tô Vũ, cũng đang ngủ trưa trên lầu. Điều hơi lạ là Tô Vũ nhận thấy nét mặt nàng trắng bệch, tái mét tựa như người của âm ty địa phủ.
Chàng vừa lay nhẹ vai, vừa đưa cái máy đang hát trước mặt Tố Hằng.
- Hằng muội. Dậy mau đi. Em coi cái này là cái quái gì nè.
Tố Hằng mở mắt ra, trông rất tỉnh táo không giống như người đang ngủ. Dường như cô ta đang chờ chàng lên và đã biết rằng chàng muốn hỏi gì. Không cần chàng kể lễ về giất mơ vừa qua, nàng hình như đã biết được. Tố Hằng mỉm cười một cách thần bí, nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ và nói:
- Vũ ca. Anh không biết sao? Đây là do Ơn Trên đang thử lòng để nhắc nhỡ anh đó.
Tô Vũ còn đang thừ người ra, cố suy nghĩ coi Tố Hằng nói vậy là ý gì, thì điệu nhạc và tiếng hát của thiếu phụ trong máy cát-sét chợt ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng nói ôn tồn của một người đàn ông.
Tô Vũ chợt bừng tỉnh giất. Nhìn quanh căn phòng còn tối om. Nhìn lên máy đồng hồ ra-di-ô đang chỉ mười một giờ rưỡi tối. Trong radio, tiếng một ông xướng ngôn viên đang đọc bản tin tức giữa giờ như thường lệ.
Recent Comments