Thursday, September 28. 2006
CDK Tối hôm qua đi làm về, ra xe thấy bóng đèn trước bị đứt, dự định tối nay về sẽ ghé Canadian Tire mua bóng mới thay.
Tối nay lại đi làm về trễ không mua được. Định sáng mai đi sớm, ghé mua thay xong rồi đi làm.
Khuya quá, không định nấu ăn, trên đường về, ghé McDonald's mua cái Big Mac ăn cho nhanh. Trước quầy Drive-Through (Mua Hàng Từ Trong Xe) có một bác trạc tứ tuần, quần áo tuy cũ kỹ nhưng không đến nỗi lề phề, sấn tới bên xe tôi, hỏi xin mấy đồng lẻ để đi xe buýt vì xe bác không may đang bị chết máy nằm đằng kia. Tôi từ chối....thật tình trong túi chẵng có đồng lẻ nào ngoại trừ mười đồng đang cầm tay chờ mua thức ăn. Bác ta bèn cám ơn rồi quay đi.
Vừa kêu thức ăn xong, tôi chợt nhớ sẽ có mấy đồng dư khi cô đứng quầy tính tiền thối tiền lại cho tôi. Tôi ngước đầu lên, định kêu bác ta thì thấy bác đang nhìn về hướng mình từ lúc nào như đang chờ đợi. Tôi gọi lớn, "Bác chờ tôi tí. Tôi sẽ có mấy đồng lẻ cho bác đây." Người lạ hớn hở, ô kê liền, và tiến về phía cuối lối xe đằng trước, chờ tôi thanh toán tiền với cô bán hàng xong.
Tiền thối lại còn hơn hai đồng lẻ, tôi trao hết cho bác ta. Bác nhận, cám ơn, xong ra trước xe tôi, miệng bảo: "Cái đèn bên phải của chú đang bị tắt. Chú để tôi chỉnh lại cho."
Nói xong không đợi tôi trả lời, người lạ đến trước xe, đưa tay đấm một cái nhẹ trên mép xe phía trên bóng đèn. Bóng đèn chết chợt cháy trở lại.
Tôi gặp mấy dân có điệu bộ "xì ke" này gạ gẩm xin chút tiền lẻ hà rằm. Lúc này thì viện cớ xin tiền để ăn; lúc kia thì xin tiền đi xe buýt; khi nọ thì xin để gọi điện thoại. Ít khi tôi chịu "bố thí" cho--bụng nghĩ, tên này chắc đang lên cơn, kiếm tiền đễ tiêu nghiện xì ke chứ chẵng sai.
Nhưng mỗi lần từ chối, tôi không khỏi tự hỏi, không biết đây có phải là Chúa đang thử lòng tôi không.
Tuesday, September 26. 2006
CDK Lúc xưa, hồi 15-16 tuổi, tôi mê chơi xổ số Lotto 6/49. Mê đến độ thậm chí đã thảo một chương trình BASIC trên vi tính, đầy đủ với một cơ sở dữ liệu đơn sơ để sưu tầm, thu thập, thống kê những số đã được xổ ra trong vòng 6 tháng trước, xem xác suất con số nào thường ra nhất. Từ đó rút ra 6 con số ưng ý nhất mà mua. Lơ tơ mơ vậy mà có lần cũng đã thắng được hơn $77 (trúng 4 con trong 6 con số). Nhưng sau đó, khi học được chút đỉnh Toán Thống Kê (Statistical Mathematics), nhận thấy sự vô nghĩa của việc làm ấy (vì mỗi số xổ ra đều có xác suất độc lập, hoàn toàn không tùy thuộc vào những số đã ra lần trước), nên đành dẹp bỏ trò chơi vô tích sự ấy đi.
Từ đó, tôi ít khi nào méo mó tới việc mua số đề nữa. Thà nếu có dư chút đỉnh, đem đổ vào thị trường chứng khoán, mua công trái phiếu, còn có xác suất lấy lời hơn là mua số đề, mà lời lãi lại lâu dài hơn. Xưa nay lại có nghe ai làm giàu lâu dài nhờ trúng số bao giờ. Chỉ nghe họ trúng được mấy triệu bạc đó, báo chí loan báo rùm beng lên một thời, rồi sau đó họ như đã biến mất khỏi thế gian, không còn nghe tiếng tăm gì nữa. Trái lại, những ông trùm tư bản giàu có, đều là những người làm ăn có tính toán lâu dài hẳn hòi, không mong làm giầu bằng một sớm một chiều, mà lại còn dự tính truyền nối sản nghiệp kếch xù của mình đến con cháu đời sau nữa là khác.
Rượu chè, cờ bạc, đàn điếm, hút sách.
Bốn trong những tật xấu nhất của đời người. Hễ rơi vào sự nghiện ngập với những thứ này thì khó phương cứu chữa.
Biết đó là vũng lầy của sự hư đốn, và biết rơi vào rồi thì sẽ không đủ sức tự cứu mình ra khỏi vũng lầy, nên mình cố tránh xa.
Khổ nỗi. Mình tránh xa, nhưng người thân mình lại bị vướng vào. Trong đời sống túng quẩn, người ta không thể không coi đó là một cơ hội mau chóng để thoát ra khỏi cảnh khó khăn, mặc cho những điều xuôi sẻo có thể đến. Nhưng rồi chuyện có thể đến cũng đã đến. Và giờ đây họ trông cậy vào mình để giúp họ ra khỏi vũng lầy. Trời ơi! Thâm tình là gì? Làm sao con có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khốn đốn của người thân. Thật đúng là: Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa Cha mà tôi đây sẽ phải thiệt thân. Defined tags for this entry: lotto
Friday, September 15. 2006
ThanhHai Tối nay ăn cơm tối xong, đang lom khom rửa chén, vui miệng vừa rửa vừa líu lo bài Cõi Vắng mà mình vừa nghe xong. Thoạt đầu hát nhỏ, sau lại hát to lên (đơn thân độc mã mà, đâu cần sợ phải gây phiền ai ). Cao hứng sao, từ nghêu ngao chuyển sang huýt gió hồi nào không hay. Chợt nghe tiếng của Nội tôi văng vẵng bên tai: "Tối khuya rồi mà huýt gió! Không có nên!" Giật mình khi nhận thức ra tiếng nói của bà tôi, tôi liền nín thinh, không huýt nữa.
Bà tôi mất đã gần mười năm rồi.
Lúc xưa khi ở thôn quê, chú út tôi hay huýt sáo trong khi đang mò mẩm tu bổ chiếc radiô mà chú đã tự ráp. Nội tôi thường mắng yêu chú: "Khuya rồi, không nên huýt gió!" Chú tôi cười khì, nhún vai: "Nhằm nhò gì [mà] má [lo]".
Những người thân đã khuất mặt, mình nghĩ họ đã bỏ mình ra đi mất, nhưng thật sự họ vẫn còn, họ vẫn sống trong ta, trong ký ức, và trong hành động của mình mà họ đã một thời vun trồng.
Người ta đua nhau đi tìm thuốc trường sinh để cho họ được sống mãi không già. Họ đã tìm được chăng, tiên đơn thần dược ấy vốn không ở đâu xa, mà là ở chính trên bản thân ta: sống sao cho
- con cháu đời sau chúng kính nể,
- lưu lại tiếng thơm cho ngàn đời,
ấy mới là thuốc trường sinh vậy. Hình như Nội tôi đã đạt được một phần. Phần còn lại là trách nhiệm của tôi.
Lạy Chúa nhân lành, con ở chốn vực sâu kêu lên. Nếu Chúa chấp tội, nào ai rỗi được. Nhưng Chúa hằng có lòng lành vô cùng, cùng vì lời phán hứa, sẽ tha hết mọi tội lỗi. Nên con trông cậy và linh hồn con trông cậy. Xin cho các linh hồn tổ tiên của chúng con, sau một quãng đời khó nhọc hoàn tất nhiệm vụ thiêng liêng Chúa giao phó, cần cù lao lực cũng chỉ để gầy dựng tương lai tốt đẹp cho con cháu đời sau. Nay công việc họ đã hoàn tất, xin Chúa cho họ được an nghỉ đời đời và xin cho hồng ân Chúa soi sáng họ suốt ngàn thu. Amen.
Defined tags for this entry: tổ tiên
Monday, September 4. 2006
CDK
|
Recent Comments