CDK Sau một năm dài nặng trĩu, cuối cùng cũng đã tạm giải hòa với mẫu thân, mặc dầu vẫn cảm thấy qua sự việc, mình đã bị xữ thật tệ. Có lẽ là do mầu nhiệm của Chúa Giáng Sinh cảm hóa, một phần là do nhị đệ thúc dục (nhị hoàng tử từ nhỏ đã chứng tỏ khôn ngoan hơn kẻ ăn mài này nhiều): Cha mẹ dù sao thì cũng là cha mẹ, bổn phận con thì phải cố chu toàn bổn phận con. Có lẽ trong thâm tâm của mẫu thân, mình đã không tròn bổn phận một người con. Buồn thay, khi trong cảm tình, mình cho thì nhiều còn nhận thì có bao nhiêu. Nhưng dù nhiều bao nhiêu, nếu không đủ với mức mong mỏi, thì dù có cũng như không.
Nhị đệ khuyên thật đúng. Từ lâu quan niệm của mình, theo lời Chúa dạy, đã là "làm ơn không cần sự báo ơn" và "mình làm việc tốt cho người không phải là để cho họ tốt lại với mình" kia mà. Sao nay lại hồ đồ vô ý thức! Chắc tại vết thương lòng không thể dễ lành trong một thời gian ngắn. Phải chờ cho nó bình phục, rồi thì con tim mới có thể thắng lý trí, gạt tự ái sang một bên để mình một lần nữa có thể thật sự khiêm nhường. Phải chi thần trí mình lanh lẹ hơn, chóng hồi phục lại, thì đã đỡ bứt rứt suốt cả năm. Nhưng, mọi việc chắc đã đặt để phải như vậy.
Thân này hãy còn nhiều tội lắm, và quãng đường đời còn lại không biết còn bao xa nữa, chắc không tránh khỏi sẽ gây tội vạ thêm. Nhưng đôi lúc hiếm hoi, dường như Chúa đang mạc khải cho tôi thấy được thế nào là "sống đẹp lòng Chúa".
Nhân ngày tưởng nhớ đến sự giáng sinh và công ơn cứu chuộc của Con Ngài, xin Chúa ban bình an đến cùng với song thân, và cùng tất cả những người thân yêu của con. Amen.
Recent Comments