Ngày nay, nhiều trí thức rất giỏi nằm ngay ở trong nước. Để họ “từ chức” nghĩa là mất “nội lực”, và vì thế khó mong “ngoại lực” quay về, dù có trải thảm đỏ.
...
Người ta bảo, tiếng quát của kẻ thất phu không đáng sợ, đáng sợ hơn là sự im lặng của những nhà hiền triết.
Câu cuối nghe tương tự như câu:
All that is necessary for evil to triumph is for good men to do nothing.
Mấy tuần nay tôi đã tìm đọc nhiều tài liệu về "Tội Tổ Tông". Càng đào sâu vào học thuyết này (the doctrine of original sin) tôi càng bủn rủn tay chân. Khủng khiếp thật cái lỗi thứ nhất của tổ tiên loài người: nó ảnh hưởng tới cả một nhân loại. Từ ngữ "genocide" (tội diệt chủng) của ngày nay chắc cũng không đủ xứng đáng để gọi nó. Bởi sự lạm dụng quyền tự do này, mà sự chết đã đến trong thế gian. Hôm nọ thấy có người nào đó viết câu thật hay: "Death is hereditary. Life is an STD". Có thể, Tổ tiên ta đã không thể ngờ rằng hậu quả lại trầm trọng đến thế, tương tự như ngày nay có nhiều điều ta làm mà không thể lường được hậu quả có thể xãy đến.
Tín điều về tội tổ tông là nền tảng của đạo Thiên Chúa, bởi không có Tội Tổ Tông thì không có Giáng Sinh. Không có Giáng Sinh thì không có Phục Sinh. Không có Phục Sinh thì không có sự sống đời sau. Và nếu tôi tin rằng sự tồn tại của con người chỉ vỏn vẹn mấy mươi năm rồi hết, thì đấy là một niềm tin vào một sự tuyệt vọng cùng cực, chua chát không thể tả.
ĐTC Benedictô XVI đã từng nói (December 11, 2008):
The existence of what the Church calls 'original sin' is, unfortunately, overwhelmingly obvious, if we only look around ourselves, and above all within ourselves.
To eat or not to eat the fruit of a certain tree may itself seem irrelevant. However, the tree "of the knowledge of good and evil" denotes the first principle of human life to which a fundamental problem is linked. The tempter knows this very well, for he says: "When you eat of it...you will be like God, knowing good and evil." The tree therefore signifies the insurmountable limit for man and for any creature, however perfect. The creature is always merely a creature, and not God. Certainly he cannot claim to be "like God," to "know good and evil" like God. God alone is the source of all being, God alone is absolute Truth and Goodness, according to which good and evil are measured and from which they receive their distinction.
Như vậy, tội tổ tông là tội "đại nghịch bất đạo", và hậu quả là sự chết. Đây là một sự trừng phạt. Nhưng "trừng phạt" ở đây chắc không phải là theo nghĩa của thế tục--tức là con làm sai thì bị cha đánh đòn--nhưng trừng phạt theo nghĩa: cha đã bảo con đừng đút tay vào ổ điện, nhưng con cứ cãi lời cha, thì chừnng đó con sẽ bị "trừng phạt" bằng một cú điện giật, đừng trách cha, bởi đó là sự tự chọn của chính con.
Tôi lại thắc mắc. Như ĐTC Benedictô XVI nói ở trên, cây Ý Thức Thiện Ác ấy biểu hiện cho một giới hạn không thể vượt qua, đối với loài người: tạo vật không thể nào trở thành "như Tạo Hóa" được. Nhưng, mục đích tối cao của loài người là gì, nếu không phải để trở nên hoàn hảo, trở nên thánh thiện--hay nói cách khác là "trở nên giống như Chúa"? Đấy không phải là thánh ý của Chúa Giêsu khi Ngài giáng trần hay sao? Hay là: Chúa thật sự muốn ta trở nên giống như Chúa, nhưng ta phải đi đường dài (chánh đạo), phải làm bằng nỗ lực của chính mình, thay vì đi đường tắt, nương tựa vào những liều thuốc "thần dược" hầu đạt được mục đính nhanh chóng nhưng không bền lâu?
Dường như vận mệnh của con người vốn là để trở nên "giống như Chúa", sẽ biết phân biệt thiện ác. Mỉa mai thay, cách duy nhất để ta biết phân biệt thiện ác là phải nếm thử sự ác.
Cây "thiện ác" ấy là cây gì mà tổ tiên ta lại bị "nhiễm độc" nặng để nỗi phải chết dần, chết mòn? Phải chăng "cây đó là cây gì" thật ra không quan trọng, nhưng khi Evà quyết định hái nó ăn thì đã phạm tội rồi? Và, làm sao tội ấy lại ảnh hưởng tới cả chủng tộc? Trái cây có chất kích thích tố gì? Hay là khi A-dong quyết định hái trái cây để ăn, thì tư tưởng đã bị nhiễm độc rồi. Rồi thì tư tưởng ấy thấm ngầm vào DNA của ông ta--tương tự như bài này: Social Interactions Can Alter Gene Expression In Brain--và từ đó di truyền cho con cháu đời đời kiếp kiếp về sau?
Câu hỏi tiếp theo... có những việc gì khác, mà tôi đã và đang làm, có thể ảnh hưởng tới hậu duệ của tôi trong tương lai? Chắc chắn có nhiều việc đời này làm mà ảnh hương sâu xa đến đời sau, mà chính bản thân người làm không bao giờ hay biết, chẳng hạn như hiện tượng Hâm Nóng Môi Sinh (global warming). Tôi điếng người, khi nghĩ đến nhất cử nhất động của tôi có thể ảnh hưởng đến an nguy của cả dòng họ. Nới rộng thêm một tí, con người không ai thật sự sống trong đơn độc hoàn toàn, mà còn liên lụy với gia đình, họ hàng, bạn hữu, ngay cả người dưng chỉ đơn giản chạm mặt "ngoài đường".
Người ta có thể cho là "tội tổ tông" là một sự bịa đặt, nhưng, như bác C.S. Lewis đã từng viết trong The Problem Of Pain (1940):
At every stage of religious development man may rebel, if not without violence to his own nature, yet without absurdity. He can close his spiritual eyes against the [Creator], if he is prepared to part company with half the great poets and prophets of his race, with his own childhood, with the richness and depth of uninhibited experience. He can regard the moral law as an illusion, and so cut himself off from the common ground of humanity. He can refuse to identify the [Creator] with the righteous, and remain a barbarian, worshiping sexuality, or the dead, or the life force, or the future. But the cost is heavy.
Tóm lại, tội tổ tông là tội "bất tuân". Vậy để hóa giải tội bất tuân thì đơn giản là: tuyệt đối vâng lời. Mà tại sao lại chỉ vâng lời theo Chúa Giêsu (hiện thân của Đức Chúa Trời) thì mới được cứu giải? Tôi sẽ tiếp tục "siêu tầm". Hiện giờ có thể nói: suy ngẫm về tội tổ tông đã khiến tôi khiếp đảm gần như tê liệt khi nghĩ đến việc phạm tội, mà bản thân tôi đã và đang vấp phải rất nhiều lần. Hy vọng đây có thể là một phương pháp có hiệu quả để chống lại mọi sự cám dỗ về sau.
Công việc tu bổ tầng hầm đang đi đến giai đoạn kết thúc. Hôm Thứ Bảy, tôi "phụ họa" cho tam đệ tôi trong việc xịt bột stucco cho trần nhà:
Như tam đệ tôi nhận xét: cái trò này, bố trí (bọc bao ny-lông--để không bị lem--trước khi xịt và tháo gỡ sau khi xịt) thì mất thời giờ, nhưng phần xịt thì chẳng bao lâu.
Sáng Chúa Nhật, như thường lệ tam đệ nó không xuống làm, tôi dọn dẹp tới trưa thì xong.
Thứ Hai nghỉ, đi CNE chơi.
Tối Thứ Ba, tôi đi làm về thì nó đã sơn gần xong; Tôi mất cơ hội tập sơn.
Màu xanh cứt ngựa (RONA eggshell 165-53 Chartreuse, {N:24, V:2C36, Y:8C}) cho phòng trong:
màu xanh dương (RONA eggshell 054-53 RiverBed {L:2C8, M:4C16, V:3C, X:1C4}) cho phòng ngoài và cầu thang:
Phòng ngoài sẽ còn phải sơn thêm một lớp nữa.
Sáng nay đã bắt đầu lót sàn. Vừa học thêm từ tam đệ chiêu lót sàn gỗ laminate. Ván này lót tương đối dễ. Lót được vài ba tấm thì tôi chạy ... vào công ty để làm việc.
Vài bước tiếp theo, sau khi lót sàn xong:
- gắn cửa (phòng ngủ, tủ áo, và phòng giặt)
- lót ván cho cầu thang
- câu đèn
Chiều hôm qua nó gọi điện (nó làm ở nhà tôi suốt ngày, nhưng khi tôi đi làm về thì nó đã về rồi) chỉ cho tôi cách dùng. Tối đến tôi hào hứng, chà tới 1h sáng, chỉ mới xong cái trần nhà của phòng ngủ. Bụi bay đầy đầu. Món này dùng nhàn hơn, nhưng chậm hơn chà bằng tay. Tôi có chút cảm giác rằng tam đệ nó mua cho tôi cái này vì nó nghĩ tôi chà bằng tay chắc...không kham.
Tuần vừa rồi tôi đi làm trở lại, giao tầng hầm cho tam đệ tôi hôm nào rãnh thì nó xuống làm. Còn tôi, tuần rồi vừa mua thêm cuốn sách Home Improvement 1-2-3 của Home Depot, tối đi làm về lọ mọ được tí nào hay tí đó. Mục tiêu của tuần rồi là trét bột để lắp các dấu đinh và các kẻ hở giữa các tấm ván, và chà giấy nhám. Đây là giai đoạn công phu (mất thời gian) nhất, và xem mức tiến triển của tuần này, có lẽ phải hết tuần thứ 3 mới xong. Phải trét đến 3 lớp bột: lớp đầu rộng 6'', lớp hai rộng 6'', và lớp sau cùng 12''. Sau mỗi lớp bột, phải để qua đêm cho bột khô, rồi hôm sau trét thêm lớp kế tiếp. Sau khi lớp thứ 3 đã khô, thì dùng lưới nhám chà cho nhẵn những chỗ không bằng phẳng.
Qua nay tôi chờ tam đệ tôi xuống để nó chỉ chà giấy nhám, nhưng không thấy nó xuống. Trưa đi cắt tóc về xong, tôi đánh liều, coi sách rồi làm bừa. Bắt đầu 16h00 làm tới gần 20h00. Ôi, chà mỏi cả tay, bụi bột dính đầy đầu, mồ hôi ra như tắm. Oải! Thêm vào đó, ngày mai tam đệ tôi nó xuống, có xác suất khá cao là nó sẽ bắt tôi làm lại từ đầu.
Công nhận hai thằng em tôi nó làm nhanh. Nhị đệ tôi nó đã định về hôm tối Thứ Bảy, nhưng sau cùng quyết định nán lại thêm một ngày để đóng cho xong vách tường. Kết cuộc đóng hết ván drywall nhưng vẫn chưa hết tường, đành ngưng sớm hôm chiều Chúa Nhật, tắm rửa, ra ngoài ăn tối xong thì bọn nó về.
Tội nghiệp hai đứa cháu tôi: J & K. Tối Thứ Tư, Ba nó gọi điện về nhà, cu J (thằng anh) mếu máo bảo nhớ cha. Dám chắc trong đời, cha nó chưa từng xa nó lâu như vậy. Làm tối Thứ Năm cha nó nóng ruột, bèn xách xe chạy về Guelph, và sáng hôm sau đèo cả đám xuống, cho bọn nó đi CNE chơi (nghe đâu ngày đầu mở cửa, khuyến mãi giá $1/người) trong lúc ba nó tiếp tục làm nhà cho bác hai.
Trở lại cái hầm của nhà tôi. Tóm tắt tuần đầu:
Ngày 1-5: đóng sườn, và lót giấy dầu. Dùng cây tuyết tùng (cedar), 2x2, 2x4, và 4x4.
Ngày 3: chạy dây điện.
Ngày 5: lắp mớ vật liệu chống lạnh (insulation). Dùng R14 Flexibatt cho vách bìa (for exterrior walls), bới nó cách nhiệt hữu hiệu hơn. Lần đầu tôi mua nhầm loại cho "interrior walls", nhị đệ tôi bảo không đúng loại, đành phải đem đổi.
Ngày 5: bọc giấy ny-lông chống ẩm (moisture barrier) phía ngoài lớp vật liệu chống lạnh.
Ngày 5-7: Đóng vách drywall
Mấy bước lớn tiếp theo, đa số sẽ do tam đệ tôi chưởng quản:
Tuần này tôi lấy một tuần nghỉ phép để ở nhà làm cái basement. Nói "làm" cho hoành tráng chứ thật ra công tác thợ do hai thằng em tôi đảm nhiệm, còn tôi chủ yếu làm "thợ vịn". Nhị đệ của tôi nó cũng nghỉ phép tuần này, nên nó lên làm dùm tôi.
Hôm thứ hai lột hết đồ, máy móc, đem ra kho sau, đêm lên tầng 1 và tầng 2 để tạm. Cho nên máy chủ blog động thổ, bị off-line suốt ngày.
Tam đệ của tôi nó vừa mở công ty tu sửa nhà cửa--T&P Railings Limited--nên có đủ đồ nghề. Tôi thích món đồ chơi này: cây Remington 479, bắn bằng đạn dượt, dùng để bắn đinh qua thềm xi-măng.
Súng này bắn kêu cái "chát" y như súng thật, điếc con rái. Hôm qua tôi xài thử, chưa quen, bóp cò tay phải nhưng dùng bàn tay trái vịn phía sau súng cho vững, bắn bị dội, trúng đốt ngón trỏ tay trái làm sưng một cục.
Đã chụp hình "lưu niệm" để theo dõi mức tiến triển từng ngày, nhưng chắc sẽ dành cho một bài viết khác chi tiết hơn. Nhị đệ tôi nó vừa dậy, nên tôi phải xuống làm thợ vịn tiếp.
Hôm kia 05/08/2009, vừa nghe về tác giả Corinne Maier trên chương trình Q. Cô này chủ trương: không có con sẽ giúp ích hơn cho nhân loại.
Mấy bác phân tích gia về tâm lý này rõ là kỳ quặc.
Tôi thấy câu tóm tắt của bác David Eddie, về sự ảnh hưởng của con cái đ/v bậc làm cha mẹ, thật là tuyệt:
Kids disassemble your personality, like a mechanic disassemble your car, but then they leave all the pieces on the floor, and you have to put yourself back together again. But then what you do, is that you leave out all the extraneous bits and all those frills and furbelows, and you create a very practical A-to-B device like a Jeep or a Dune Buggy, you know, and leave all the other parts on the floor.
Tức là: con cái giúp ta trở thành một con người hoàn thiện hơn.
Tôi nghĩ nhiều bậc cha mẹ không biết "put [themselves] together again", và họ trút hết mọi lỗi lầm trên đầu con cái của họ.
Thêm điểm nữa của bác Eddie mà tôi thấy cũng rất có lý: nhiều người--có thể Corinne Maier là một trong số đó--khi dấn thân vào đường làm cha mẹ, đã hy sinh cho con cái quá khả năng của họ, và sau đó đi đến hậu quả như cô Maier đã kết luận.
Chiều đến, rảo ra Yonge-Dundas Square để xem lễ hội của người Thổ Nhĩ Kỳ. Chán. Đảo sang viếng nhà thờ lớn Thánh Michael do TGM Thomas Collins cai quản:
Bên trong có tấm tranh miêu tả cảnh Thánh Mi-caê (Michael), với chức vụ tổng lãnh Thiên Binh, chiến thắng quỷ Sa-tăng, khi thần Lưu Ly này náo loạn Thiên Cung:
Wasaga Beach là một khu du lịch nổi tiếng nằm khoảng 100km về phía bắc Toronto. Nó nằm ở chót phía nam của vịnh Georgia, thuộc hồ Huron (một trong ngũ đại hồ của Bắc Mỹ), chia làm 6 khu (Area 1 tới Area 6). Khu số 1 là bãi chính, có các quầy bán thức ăn và vật lưu niệm bên lề đường. Còn khu 2 tới 6 chỉ là những bãi picnic và tắm biển. Mỗi khu có bãi đậu xe chính, với giá $18/ngày. Nếu khách quan lanh trí một tí, ở ven các con đường vào các khu, có các doanh nhân địa phương mở bãi đậu xe của nhà họ để khoản đãi du khách với giá là $5/ngày. Chỗ tôi ghé vào, là bãi đậu của nhà trọ Beach 2 Motel, số 281 đường Mosley. Băng ngang qua đường là đến bãi tắm. Đi bộ về phía tay phải một tí là đến Khu Vực Số 1.
Tôi vừa đọc qua đoạn bác Cẩn viết về vụ đảo chính 1963, ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Thì ra Tướng Dương văn Minh là chủ mưu. Bác Cẩn viết:
Một chế độ Cộng hòa biểu tượng cho chính nghĩa quy tụ hàng triệu thanh niên miền Nam xả thân cho đất nước bị một thiểu số tướng lãnh dày xéo. Thiểu số tướng lãnh bất tài và tham quyền cố vị này thanh trừng lẫn nhau, nay đảo chánh, mai chỉnh lý, dùng quân đội của nhân dân để thỏa mãn tham vọng ích kỷ của mình, đưa đất nước vào một chuỗi dài bốn năm tao loạn, mãi đến năm 1967 mới tái lập chế độ Cộng hòa.
[tr.140]
Đứng đầu thiểu số tướng lãnh này là Dương văn Minh, bên cạnh là tướng Trần văn Đôn và Tôn Thất Đính. Ông Minh đã bị Mỹ lợi dụng để triệt hạ TT Diệm vì ông Diệm phản đối Mỹ đổ quân vào VN, và đã bị Việt Cộng lợi dụng, xúi dục phá bỏ Ấp Chiến Lược, vốn là chướng ngại rất lớn đối với họ.
Ông Diệm và Ông Nhu có lỗi lầm của họ, nhưng dường như thời kỳ Đệ Nhất Cộng Hòa (1954-1963) là lúc hưng thịnh nhất của thể chế VNCH. Sau biến cố 1963, dường như tất cả đều theo đà trượt dốc.
Người ta sống trong tự do dân chủ mà chưa hiểu nhiều về "dân chủ". Ở đầu chương bảy, thấy bác Cẩn viết rất hay:
Tự do dân chủ là một chuỗi dài học tập, tự chế của toàn dân, tôn trọng nền móng pháp trị để tự do của mình không xúc phạm tự do của kẻ khác, để cho ai nấy đều được hưởng tự do. Dân chủ là một trạng thái tinh thần đòi hỏi những cố gắng của các thế hệ không ngừng bồi đắp lòng tự trọng và tôn trọng người khác, dần dà thành thói quen của nếp sống, để rồi với thời gian kết thành truyền thống dân chủ chi phối đời sống quốc qua.
[tr.158]
Tôi đang đọc quyển hồi ký Đất Nước Tôi của nguyên cố Thủ Tướng VNCH Nguyễn Bá Cẩn, đang đọc tới chương 3 4, lúc ông đang thuyết phục viên Bí Thư Huyện Ủy Huyện Cái Bè về đầu quân với phe Cộng Hòa, nhận thấy ông dùng chiêu này hơi nhiều.
Chưa đọc hết quyển sách nên chưa biết bác Cẩn sau này có nhận thấy mối nguy hại trong chiêu bài này không? Việt Cộng họ có thể tương kế tựu kế, giả đò tuân phục để trà trộn vào hàng ngũ của mình làm nội gian. Thực tế cho thấy, đấy là điều họ đã làm và đã rất thành công. Phát biểu của Tiến Sĩ Stephen Morris trong hội nghị mang tên Hiệp Định Paris: 25 Năm Sau (The Paris Agreement on Vietnam: Twenty-Five Years Later) [pdf] đã nói lên điều này:
...we suffered an enormous failure of intelligence in Vietnam. That we never had the level of penetration of the other side and knowledge of the other side that they had of us. As you know, the North Vietnamese had penetrated the highest levels of the South Vietnamese government and military. There was nothing comparable to that.
mẫu thân tôi viết từ VN: "Ngày về trong vé máy bay là 18/6 lúc [05h45] sáng sẽ đến Toronto , nhằm ngày thứ năm"
...
đọc văn viết nếu chỉ hiểu theo nghĩa đen, không tìm hiểu thêm "nghĩa xen kẽ", thì dễ chết người.
em không hiểu "nghĩa đen" và "nghĩa xen kẽ" của anh ở đây...
Ngụ ý thứ nhất của tôi theo vấn đề cá nhân là nếu tôi chịu khó bỏ một xíu chấc xám để suy luận: "ngày về trong vé máy bay là 18/6" tức là khởi hành ngày 18/6, mà 18/6 là ngày Thứ Năm, cộng thêm hành trình từ đó sang đây mất 24h. Vậy nếu nói "đến lúc 05h45 sáng"--tức là tính từ lúc khởi hành khoảng 5/6 giờ chiều bên đó (5/6 giờ sáng bên đây)--thì ngày đến Toronto phải là ngày 19/6 (Thứ Sáu) chứ không thể là Thứ Năm. Tôi mắt nhắm, mắt mở, không đọc kỹ, nên đã đâm ra nhầm lẫn.
Ngụ ý thứ hai, tôi muốn đề cập đến việc đọc Thánh Kinh của Kitô giáo. Một số người có quan điểm là Thánh Kinh (cả Cựu Ước và Tân Ước) có nhiều câu văn mâu thuẫn (ví dụ như: có ai đã từng thấy mặt Thiên Chúa không? Hoặc: Đức Mẹ Maria đã có những người con khác ngoài Chúa Giêsu), nhưng đại thể, những "mâu thuẫn" ấy chẵng phải là mâu thuẫn, mà là do người ta hiểu sai ngụ ý của tác giả.
Hôm nọ đọc được bài này, khiến tôi lật đật chạy mua quyển sách này (hôm nay vừa được giao đến), và lăm le định đặt mua luôn quyển này, bởi người bị gọi là "thất học" và "ngu xuẩn" dễ có thể là tôi. Bởi tôi cũng nghĩ, dù căn cơ không phải là do họ (mấy ông cựu Tổng Thống và tướng lãnh của VNCH), nhưng sự việc đã xãy ra trong "phiên gác" của họ; họ không thể trốn tránh một phần trách nhiệm.
Gợi nhớ câu văn quen thuộc của triết gia George Santayana: "Những ai không thể nhớ được lịch sử thì ắt sẽ tái diễn lịch sử. (Those who cannot remember the past are condemned to repeat it.)" (Life of Reason, Reason in Common Sense, 1905, tr. 284)
Trích lời Nguyên Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản / Thủ Tướng Trung Quốc, Triệu Tử Dương (Zhao Ziyang), khi viếng thăm Thiên An Môn sau khi cuộc càn quét đã bắt đầu: "Tôi đã đến quá muộn (I've come too late)." Bác Dương, trong thời gian bị quản thúc, đã viết nhật ký, sau này được người lén mang sang Hồng Kông, và vừa được công bố trong tác phẩm: Prisoner of the State: The Secret Journal of Premier Zhao Ziyang.
Phóng sự của chương trình CBC Current - Tiananmen Anniversary(01/06/09):
Mấy năm trước thay dễ ghê, nhất là bóng trên trái. Sao lần này mở cái vành chặn bóng đèn (retaining ring) sao khó dữ. Để sáng nay thử lại một lần xem sao.
--- Cập nhật 09:42:
1/2 không đến nỗi tệ.
Phải mở ngàm của bình nước rửa kiếng, đẫy qua một bên cho trống chỗ. Xong, tháo dây điện bóng đèn ra trước. Rồi dùng cái thằng này (1):
để bẩy cái thằng này (2) sang bên trái:
Đã thay cả bóng đèn chạy đêm và đèn pha. Nhưng đèn pha thay xong lại vẫn không cháy. Có thể là: 1) bóng mới dỏm, 2) mạch điện dơ, 3) đứt dây điện. Chắc phải chờ dịp nhị đệ tôi xuống chơi, nhờ nó coi dùm.
Recent Comments